VN88 VN88

Em chổng đít lên đi anh thích chơi hậu môn

Hai người bay tới một toà nhà rồi đáp xuống. Xuân Nhi nhìn thấu vô trong, kéo tay Chung bay lên lầu ba.

Trong phòng phát ra một điệu nhạc thực nhẹ, giọng ca sĩ Thanh Lan êm ái như ru lòng ngư’ời. Chung ngẩn ngơ tự hỏi; không biết đây là nơi nào. Không để Chung kịp lên tiếng, Xuân Nhi đã kéo chàng vô một phòng ngủ đẹp đẽ và thực sang trọng. Dưới ánh sáng xanh xanh dịu dàng, Chung nhìn thấy một thiêú nứ trẻ đẹp nằm trên giường, mái tóc thề chẩy dài lòa xòa trên tấm nệm trắng tinh. Bộ đồ ngủ mỏng manh ôm lấy tấm thân nẩy lửa, trắng hồng không một nếp nhăn. Bộ ngực căng tròn ẩn hiện dưới lớp áo ngủ nửa kín nửa hở. Chàng tới bên nhìn thực kỹ, bỗng buột miệng:
“Thì ra là nàng.”
Chung đã nhận ra người con gái ấy là Đỗ Nga, người vũ nứ âm mưu với Giầu giết Xuân Nhi.
“Bây giờ anh đứng xa xa một chút. Em phải hành tội con nhỏ này cho đã giận.”
Nói xong nàng không đợi Chung trả lời, phất tay áo, một tấm lụa đem trong vắt chụp lấy chàng. Chung vẫn nhìn thấy rõ cảnh bên ngoài, nhưng tấm lụa dính chặt khắp châu thân.
“Anh đừng sợ, tấm áo ẩn thân’này che chở thân thể anh không cho ngưởi phàm thếnhìn thấy bónghình, như vậy tiện eho em hành động.”

Quả như lời Xuân Nhi nói, lúc ấy Đỗ Nga cũng vừa giậtmình thức dậy, nàngnhìn quanh nhơ ngác mà không thấy ai chung quanh. Vừa rồi rõ ràng nàng nghe thấy tiếng ai thì thào bên tai rờn rợn, có tiếng mở cửa, bước chân đi, bây giờ lại vắng ngắt. Đây là căn phòng đặc biệt trong vũ trườhg dành cho các cô gái tiếp khách. Tối nay Đỗ Nga ngủ với một ông thương gia cỡbựtrong Chợ Lớn, ông ta vừa ra về và nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Khi nghe thấy tiếng ai thì thào và tiếng chân bước, nàng lại tưởng ông thương gia kia trở lại ngủ luôn tới sáng, vì ông đã trả tiền bao nàng cả đêm nay.

Đỗ Nga lồm cồm bò dậy, vén lại mớ tóc lòa xòa qua mặt. Bỗng nàng giật nẩy mình vì bất chợt tự nhiên ở đâu gió rít lên, màn cửa bay phần phật; rõ ràng cửa nẻo đóng chặt, tại sao lại có hiện tượng quái đảm này. Đồ đạc trong nhà rung rinh, bình bông trên bàn nghiêng qua nghiêng lại Tiếng hát Thanh Lan trong cuốn băng nhạc bổng ré lên, âm thanh nghe như ma quĩ gọi hồn. Nga vội vàng với tay tắt máy ngay. Mọi vật như ngưng lại, tết cả dều im lìm, không khí chết chóc lan tràn rờn rợn, lạnh lẽo. Ánh sáng xanh dìu dịu trong phòng tự nhiên loé lên, đỏ như máu, rồi lại xanh lè như lá cây, rồi chớp tắt, chớp tắt. Nga với tay bật đèn sáng, bóng tếi lại ụp xuống căn phòng đen như mực. Tất cả lại im lặng, một thứ im lặng rùng rợn kéo dài ra từ cõi chết. Bỗng có tiếng rên rỉ, âm thanh khàn khàn của người hết hơi trong cơn hấp hối:
“Đỗ Nga… Đỗ… Nga… mày ác lắm.., mày giết tao…”

Đỗ Nga co lại, ngồi thu mình run lẩy bẩy, hai tay ôm lấy đầu muốn kêu cứu nhưng nói không nên lời, chĩ còn ú ớ trong miệng.
“Đỗ.. Nga… mày giết tao, mày giết tao tàn nhẫn quá…”

Trong đêm tốli từ từ hiện ra một bóng người con gái, quần áo trắng toát, nhưng vấy máu khắp mình. Bộ mặt mới khủng khiếp làm sao, mồm, mũi nát bét, máu tươi trào ra khoé miếng, hai mắt xanh lè chiếu ra tia sáng hận thù, từ từ tiến lại giường.

Đỗ Nga lết về phía sau, bóng ma lướt tới, nó từ từ dơ hai tay lên tính chụp lấy nàng. Hoảng kinh, Ngabật ngửa ra sau, lộn nèo rớt xuống giường. Nàng vội vàng chui thật nhanh vô gầm giường, thét lên:
“Bớ người ta, cứu tôi với… có ma… có ma…
Có tiếng chân chạy gấp rút lên cầu thang, rồi cửa mở, đèn điện lóe lên sáng chưng: Tiếng người hỏi:
“Ủa cô Nga đâu rồi kìa?”
“Tao mới nghe la chói lói trong phòng đây mà.”
“Kỳ cục, không lẽ có ma.”
Tiếng cười ha hả.
“Có hai thằng ma cô tụi mình đây chứ còn ai nữa.”
“Bộ mày không tin có ma hả Tư Chột?”
Tư Chột vẫn cười ha hả.
“Ma cái mả mẹ tao chứ ma quỉ gì đâu không biết. Bộ thằng Sáu mày đi giang hồ gần nửa đời người rồi còn sợ ma sao?”
Sáu cũng cười sằng sặc.
“Tao chĩ sợ ma sơ thôi.”
Cả hai cùng cười nghiêng ngả vì câu khôi hài của mình. Đang cười, bỗng Sáu im bặt, mồm miệng méo sẹo, chân tay rưn lẩy bẩy. Tư Chột thấy lạ, đập vô vai bạn,
hỏi:
“Mày lại định dở cái trò khĩ gì ra nữa đây?”
Sáu lắp bắp, nói không thành tiếng, mắt trợn ngược.
Tư Chột càng lấy làm lạ, gằn giọng hỏi:
“Cái gì chứ thằng cô hồn.”
Tư Chột để ý thấy tay S.áu nầm lại, ngón trỏ chìa ra trỏ xuống chân. Y nhìn xưống đất, nhẩy nhổm, leo lẹ lên giuờng, la lớn:
“Trời ơi… ma… ma.”

Sáu càng run hơn, mặt mũi tái mét, té xuống sàn nhà cái bịch. Trong khi đó Tư Chột nhìn kỹ, lấy lại bình tĩnh. Bàn tay thò ra từ gầm giường đang nầm lấy cổ chân Sáu trông quen quen; lại có đeo đồng hồ nứa. Y hồ nghi nói:
“Không lý ma mà eũng biết đeo đồng hồ sao, Sáu à, mày coi ai nắm ehân mày đó.”
Sáu từ từ mở mắt, dòm vô ngầm giường thấy Nga ló đầu ra. Y giựt mạnh chân ra khỏi tay Nga, la lên:
“Con nhỏ Hà Bá đâm, sao mày nhát tao.”
Tư Chột nhìn rõ Nga đang trong gầm giường bò ra, ôm bụng cười ha hả. Y bướe xuống giường nắm tay kéo Nga ra. Vừa ra tới ngoài, nàng òa lên khóc, ôm cứng lấy Tư Chột. Y ngạc nhiên há hốc mồm không hiểu sao.

Hàng ngày Tư Chột và Sáu chĩ là hai gã gác xe ngoài đường cho khách chơi. Khi vũ trường đóng cửa, hai người có nhiệm vụ lau nhà, xếp lại bàn ghếcho ngay ngắn, đồng thời làm gác dan coi chừng ăn trộn. Ngoài ra khi cô vũ nứ nào có khách bao đêm ngủ lại nhứng căn phòng như thế này, cả hai lại biến thành ma eô bảo vệ cho các cô không bị khách làm hỗn quá. Chúng cũng phải lo đem khăn, sách nước cho khách lau mình rửa ráy. Thân phận như vậy, dù hàng ngày cả hai có tiếp xúc với tất cả các cô vũ nứ cũng như gái chơi ở đây, nhưng mọi người đều coi hai người ở địa. vị như tôi tớ để sai khiến; chứ không bao giờ hai người này được nắm lấy tay họ, đừng nói gì là ôm cứngnhư Nga đang ôm Tư Chột bây giờ. Nàng lại còn khóc lóc như làm nũng tình nhân vậy. Điều này càng làm cho cả hai ngạc nhiên đứng ngơ ngác khôngbiết phải làm sao.
“Anh Tư ơi… em sợ quá.”
Tư lại hiểu theo ý mình, hỏi:
“Tôi có làm gì đâu.”
“Không phải anh.”
Tư Chột lại eàng ngơ ngác.
“Không phải tôi thì ai, thằng Sáu hả.”
Sáu luýnh quýnh, y biết là nếu làm cho các cô gái này nổi giận, mất việc là cái chắc; đây là nhứng con gà đẻ trứng vàng của ông chủ chứ có phải đồ chơi đâu. Sáu lật đật nỏi:
“Tao đâu có làm gì cổ hả Tư Chột. Mày coi đó, cổ nắm chân tao, làm sợ mết hồn phải không.”
“Không phải anh Sáu đâu, nếu là anh Sáu thì đã phúc cho em.”
Cả hai cùng ngơ ngáe, Tư Chột như nhớ ra chuyện gì, run run hỏi:
“Hay là thằng thương gia bao đêm, nó làm gì cô, tụi tôi tới có trễ không.”
Nga biết ngay Tư Chột sợ nàng bị khách hà hiếp không tới can thiệp kịp sẽ eó chuyện, nàng nói ngay:
“Không phải đâu anh Tư à, các anh ngồi xuống đây em nói cho mà nghe.”
Vừanói nàng vừa kéo cả hai người ngồi xuống giường.
Nga cố ý ngồi lọt vô giữa. Thấy cả hai có giữ ý ngồi xa xa, nàng kéo cả hai ngồi sát vô mình.
Phòng này có ma…
Nga chưa nói dứt câu, cả hai cùng phá lên cười. Tư chỉ vô mặt Sáu, Sáu chỉ vô mặt Tư.
“Cô tính nhát tụi tôi nứa hay sao, Lúe nãy bất ngờ thì còn được, bây giờ có diêm vương hiện hình cũng huề cả làng ehứ nói gì ma với quỉ.”
Nga giậm chân, nói:
“Không phải đâu mà, ma thực đó.”
Sáu vẫn cười sằng sặc.
“Trong đời này, đây là lần đầu tiên tôi bị cô nhát ma, run lên. Mai mốt sẽ thành một giai thoại tiếu lâm trong làng dao búa chúng tôi; không lý chưa đủ sao mà bây giờ cô còn định nhát tôi thêm một lần nữa chứ.”
Tư Chột cười to hơn.
“Thằng Sáu nó cũng làm tôi hoảng kinh. Vào sanh ra tử cả trăm trận, giới giang hồ gọi tôi là Tư Chột Lỳ; hôm nay bất ngờ cô nằm trong gầm giường thò tay. níu chân thằng Sáu, làm tôi hoảng kinh, nhẩy tót lên giường. Qủa thực vì bất ngờ thôi, chứ bây giờ làm sao cô dọa được tụi này nữa.”
Nga gác một chân lên đùi Tư Chột, hai tay nắm lấy vai y lay mạnh..
“Anh Tư à, em nói thực đó… có ma thực mà..”
Tư Chột lúc đầu không để ý, vì còn mải nói chuyện hơn nứa cũng còn mặc cảm thân phận mình. Bây giờ thấy Nga gác đùi lên đùi mình, làn da trắng muốt trần trụi thơnl ngát, y thấy thèm thuồng, nuốt nước miếng ừng ực. Nói theo:
“ừ ừ.. ma hả em… em nói anh nghe.” ‘
Vừa nói y vừa để một tay lên đùi Nga. Thấy nàng không phản đôl, bàn tay xoa nhè nhẹ lần lên trên thêm chút nữa. Sáu nhìn thấy ngay cái bạo phổi của Tư Chột, y nghĩ mình không nên ở lại đây lâu hơn. Thứ nhất, dù gì Tư Chột cũng là đàn anh mình, nếu y có đè được Nga ra cũng không có phần mình. Thứ hai, ở đây đã chẳng sơ múi gì mà ngày mai vỡ lở ra, chủ biết được mất việc là cái chắc. Hơn nữa, lúc nghe Nga la, Sáu đang nằm ngoài hè với con ở của lão chủ tạp hóa trước cửa, bây giờ trở ra đồ có lý hơn. Nghĩ vậy, Sáu lặng lẽ rút ra cửa, y nháy mắt cho Tư Chột như thông cảm với đàn anh. Tư Chột khoái chí cười mím chi gật gật đầu tỏ ý cám ơn. Trong khi đó Nga vẫn say sưa kể lại nhứng gì vừa xẩy ra, không biết Sáu đã đi rồi. Tới khi nàng nói xong mới biết, quay lại hỏi Tư Chột:
“ủa, anh Sáu mới đây đâu rồi?”
Tư Chột vờ nói:
“Nó phải xuống nhà xếp sắp lại bàn ghế.”
Nga lo lắng hỏi:
“Anh không phải làm gì nữa phải không, ở đây đêm nay được không. Giới nghiêm rồi em đâu có về nhà được.”
Tư Chột khoái trong bụng, y không ngờ có dịp này, như vậy còn gì hơn nứa. Tuy nhiên Tư cũng làm bộ nói:
“Chết, đâu có được; anh ngủ đây với em ông chủ biết được là mất việc chứ không chơi đâu.”
Nga níu lấy cổ Tư, nhẩy lên đong đỏng.
“Anh không có được đi đâu nữa, phải ngủ đây với em, em không nói thì ai biết chứ.”
Tư làm bộ.
“Anh sợ lắm.”
Nga ôm cứng lấy Tư, cố ghì Bát bộ ngực vô mình y, nàng cũng đã để ý bàn tay Tư trên đùi nàng đang di chuyển lên thật cao.
“Em không cho anh sợ.”
Nói xong nàng đè Tư xuống giường ngay. Nga còn lạ gì đàn ông, khi người đã nóng lên, hơi thở hổn hển như thếnày, làm sao dứt ra cho được. Tuy nhiên, trong trường hợp này, làm sao cho Tư không mặc cảm và phá được cái giây phút khó khăn lúc ban đầu là chắc chắn y sẽ chồm lên như cọp đói; có đuổi cũng không đi nứa chứ nói gì phải năn nỉ y ở lại.

VN88

Viết một bình luận