Christopher đành cười vui vẻ với vợ chồng bạn. Sau bữa ăn tối ba người đi vào những con đường ngoằn ngoèo của khu phố Tàu, đến một rạp hát trông bề ngoài
giống như một nhà ga hàng hóa. Hàng trăm khán giả mồ hôi nhễ nhại đang la hét, đa số đứng đối diện với một sân khấu có mộtđoàn cô gái trẻ măng khỏa thân đang diễn hành.
Sau khi được chủ rạp mời đến ngồi hàng ghế đầu hạng nhất, ba người mới nhận ra các cô gái không hoàn toàn trần truồng: một sợi dây mảnh cột vòng quanh háng treo tòn ten một miếng vải hay nhựa nhỏ bằng một lá bài tây. Theo điệu
nhạc dập dình, các cô gái dùng hai ngón tay thỉnh thoảng nâng miếng vải nhựa ấy lên cho khán giả được nhìn thoáng thấy phần mu phủ mao êm ái. Mỗi lần như vậy là khán giả lại hét lên ầmĩ. Ba người khách Tây phương duy nhất hiện diện châu đầu vào nhau bàn cãi về ưu điểm của mỗi cô.
Emmanuelle thì thích cái “cô gái to lớn không vú”, và chỉ có một mình nàng thích thôi. Sau đó hai vợ chồng trao đổi những nhận xét thích thú về những cái khe dài và sâu hai mép mập hồng của các cô vũ công ngay trước mặt. Christopher than thở một cách nghiêm túc:
– Tôi chưa hề thấy hai vợ chồng nào trao đổi ý kiến với nhau về một đề tài như vậy nghe.
Để chọc quê thêm ông bạn người Anh, Emmanuelle thở dài buông một câu:
– Tôi thích làm tình với cái cô cao lớn không vú này.
Christopher nghĩ thầm chắc là Emmanuelle muốn thử thách đạo hạnh của mình đây. Nếu vậy thì nàng cứ việc đợi mà coi! Cặp đùi để trần của Emmanuelle cọ sát vào chân anh còn làm anh bị kích thích hơn tất cả những đồ nghề của mấy cô vũ công Tàu đang biểu diễn trước mặt. Anh nói:
– Phần tôi, tôi thích !àm tình với chị nhất.
Vừa nói xong anh đã lo ngại, mong Emmanuelle sẽ hiểu đó chỉ là một câu nói đùa thôi. Mong rằng mình đã không nói quá miệng. Jean chỉ buông một câu:
– Christopher đã tiến bộ rồi đó.
Chàng người Anh sững cả người. Anh đâu ngờ Jean lại nghe thấy câu nói đó giữa đám đông ồn ào này. Anh cảm thấy mình đúng là một thằng tồi.
Nhưng Emmanuelle đột ngột thèm muốn điên cuồng hiến thân cho ông bạn chồng này. Nàng quyết định:
– Đêm nay ta sẽ làm tình với anh ấy.
Nàng nghiêng người về phía chồng, thì thào vào tai với giọng láu lỉnh:
– Anh yêu? Em có thể hiến thân cho anh Christopher không?
Jean trả lời:
– Được chứ.
Emmanuelle nồng nhiệt ôm lấy chồng, hôn anh lên môi, sung sướng hơn bao giờ hết kể từ khi yêu anh.
Ôi linh hồn tôi, không ước vọng một đời sống bất tử, mà miệt mài kiệt cùng trong cõi tạm của con người
Pindare
Hỡi Cha của chúng con ở trên trời
Xin Ngài cứ ở yên trên đó
Còn chúng con ở trên cõi thế này
Một cõi đôi khi thật vui tươi
Với bốn mùa
Với năm tháng
Với nhiều cô gái xinh.
Jacques Prévert (Paroles)
Ngày hôm sau Ariane gọi điện thoại mời Emmanuelle đến chơi. Lý do vụ mời mọc này thật dễ đoán. Nàng từchối, viện cớ có một sốviệc cần Jean trao phải làm. Khi đặt điện thoại xuống, nàng tự hỏi tại sao lại muốn tránh gặp lại Ariane. Có phải tại Ariane không còn hấp dẫn nàng nữa chăng? Chỉ nghĩ tới thái độ bề trên của Ariane là đủ nàng mềm người đi rồi. Dĩ nhiên nàng thích những vuốt ve của Ariane rồi, nhưng còn Bee thì sao? Nàng chẳng biết nghĩ ngợi ra sao nữa. Nỗi buồn mất Bee đã nguôi ngoai và khi nghĩ lại nàng thấy tự ái bị thương tổn nhiều hơn là buồn rầu. Emmanuelle kết luận một cách dễ dãi rằng sựlạnh nhạt đối với Ariane là do tại nàng đã bị cái cô gái dừng xe trước vườn nhà ấy lôi cuốn, inột cô em họ Mario chưa buồn cắt nghĩa nguồn gốc lai lịch.
Mario chỉ nói:
– Anna Maria Serguine.
Vậy cô ta là ai? Sao mà xa cách vậy… Mario đã nói cô gái này sẽ đến thăm nàng chiều nay. Và Anna Maria đã đến thật, vẫn trong chiếc xe hơi không giống ai ấy.
Vừa nhìn thấy kháchEmmanuelle đã nhăn vì cô gái mặc quần dài làm nàng không được thưởng thức đôi chân tuyệt vời ấy. Và cả bộ ngực nữa vì Anna không mặt một sơ-mi cổ hở từ trên xuống dưới nhưEmmanuelle. Nhưng mặc dù thế nàng cũng vẫn phải công nhận dù mặc quần áo kín mít, cô gái vẫn cứ hấp dẫn như thường.
Nàng đứng đờ ra đó mà ngắm say sưa không buồn dấu diếm, làm Anna không thể nhịn cười. Tiếng cười làm Emmanuelle ngượng, cúi đầu xuống, hỏi:
– Tôi thất lễ quá phải không?
– Không đâu.
Liệu Anna Maria đã biết gì về nàng? Tốt nhất là hỏi thẳng. Cô gái đáp liền:
– Tại sao vậy? Anh Mario không nói với chị là tôi thích phụ nữ sao?
Dù được nghe trả lời như thế, lúc này Emmanuelle không thấy thèm muốn cô gái, và dù mọi khi nàng vẫn thoải mái và táo bạo, hôm nay nàng bỗng trở thành rụt rè với Anna Maria. Nhưng cũng may là cô gái nói chuyện với vẻ dáng thật tự nhiên, làm nàng phải mỉm cười.
– Nhưng có chứ. Anh Mario còn kể hết mọi chuyện.
Trông chị ngon lành quá chỉ muốn cắn thôi!
– Tôi tự hỏi anh Mario kể với Anna những gì?
– Thiếu gì chuyện ly kỳ, phải không chị? Nào là những trò dâm ô trong nhưng khu vực tối tăm của thành phố, những trò biểu diễn thân thể, màn làm tình tay ba, và còn gì gì nữa chưa hết. Tôi quên mất ba phần tư những gì anh Mario kể rồi.
Emmanuelle sửng sốt khi thấy Mario trống mồm trống miệng đến như vậy. Nàng thấy giận anh, cau có hỏi cô bạn mới:
– Thế Anna nghĩ sao về tất cả những chuyện đó?
– Từ lâu tôi quá biết cái ông anh họ đẹp trai Mario này rồi.
Emmanuelle thấy Anna đã thậtkhéo léo tránh né không đưa ra một phê phán nào về hạnh kiểm của nàng. Nhưng nàng thì đâu cần một sự tế nhị như thế, có lẽ vì một tình tự khổ dâm nào chăng.
– Thế Anna có cho là tôi cư xử thích đáng khi tôi lừa dối chồng không?
– Không thích đáng một chút nào cả.
Tuy ngôn ngữ thì mạnh như vậy nhưng Anna đã nói ra với một giọng dịu dàng và một nụ cười thân hữu. Emmanuelle mỉa mai:
– Tôi nghĩ chắc Anna xấu hổ vì có một ông anh như Mario.
– Không đâu. Đâu có phải vì anh Mario mà chị quậy dữ dội như vậy.
– Vậy hả? Vậy thế thì vì cái gì mới được chứ?
-Tại vì chính chị chứcòn ai nữa. Tại vì chị thích những trò đồi trụy như thế.
Emmanuelle chịu đựng lời phê phán, nhưng vì nguyên tắc thôi và lên tiếng biện hộ cho mình: :
– Phải công nhận là anh Mario và những lý thuyết của anh cũng đã tác dộng đến tôi chứ không phải là không.