VN88 VN88

Em trần truồng rạng háng mời gọi tôi giữa bể bơi

– Được lắm. Tôi sẽ dành em cho đến khi tôi vẽ Emmanuelle xong. Tôi sẽ tạc tượng em sau.
– Tại sao lại tạc tượng tôi chứ không vẽ?
– Tôr không biết. Nhưng chắc tại tôi thích có một cái gì mềm mại để vuất ve.
Mane-Amle nói với giong hàl lòng.
– Tôi thích mọi người vuết ve tượng tôi.
Emmanuelle ra lệnh.
– Lại gần đây cho tôi vuết ve vú em một chút.
Marie-Anne nghe theo một cách ngoan ngoãn và Emmanuelle xoa bóp đôi vú một cách thích thú, liếc nhìn Anna phản ứng ra sao. Anna tỉnh bơ như không, làm Emmanuelle ngạc nhiên hỏi.
– Chị không lên tiếng kết tội tôi hả?
Anna vờ như không biết gì.
– Thế chị tưởng tôi khi tạc tượng Marie, tôi không phải sờ bóp cô ấy sao?
Emmanuelle ngẩn ngơ một chút rồi nói.
– Àra vậy. Tùy theo ý định của mình mà mọi sự khác nhau.
Anna cười.
– Nếu sờ đôi vú cô gái này là một tội lỗi thì thế gian này được tạo dựng hỏng bét.
Emmanuelle hỏi.
– Thế tại sao Anna chưa bao giờ sờ vú tôi?
Anna im lặng làm Emmanuelle bực dọc. Nàng bèn thò ngay tay xuống giữa đùi Marie. Còn làm thế này thì sao?
Anna vẫn tỉnh bơ, nhưng Marie thì phản đối.
– Chị làm tôi nhột. Chị cứ để tôi làm lấy. Chị không biết cách đâu.
Câu nói của Marie làm Emmanuelle đột nhiên buồn phiền. Mình vẫn là một con ngốc. Mình cũng đã không biết cách làm vừa lòng Bee trước đây. Nhưng rồi cơn buồn qua nhanh. Nàng nghĩ, yêu đâu có gì là xấu. Vừa rồi Marie đâu có xua đuổi nàng, bất quá cô bé này chỉ ngượng thôi. Dù sao cô vẫn còn nhiều thẹn thùng của tuổi dậy thì. Nàng nở một nụ cười tươi với Marie.
– Em nói đúng. Chúng ta sẽ làm tình với nhau sau. Lúc này bầu khí không thuận tiện.
Nàng quay lại và thoáng bắt gặp một vẻ tiếc nuối nào đó trên mặt Anna. Hình như cô họa sĩ trẻ này tiếc không được chứng kiến một biến cố mà cô mong chờ xảy ra. Emmanuelle thấy cuộc đời hào hứng trở lại.
Marie-Anne phác mộtcửđộng nhưmuốnmặc lại y phục.
Emmanuelle không chịu.
– Em cứ khỏa thân như thế đi.
Nàng nhủ thầm, nếu Marie nghe lời thì cô bé còn yêu nàng. Marie vứt chiếc váy sang một bên. Cuộc đời lại tươi đẹp làm sao!
Anna đề nghị.
– Lên hiên trên lầu đi.
Emmanuelle nói với Marie.
– Em chịu khó bảo người làm mang trà lên hộ chị.

Marie ngoan ngoãn đi về khu nhà bếp. Anna cằn nhằn. Marie trần truồng với chúng ta thì không sao. B.ắt cô ta cứ thế đi xuống bếp mới là đồi trụy.
Emmanuelle trả đũa liền.
– Chị không biết xét đoán gì cả. Một cô gái trần truồng trong buồng tắm thì đâu có giá trị gì. Trần truồng trong bếp mới là có giá trị.
– Chị muốn nói là giá trị dâm tình chứ gì? Nhưng dâm tình đâu phải là tiêu chuẩn để phân biệt thiện ác đâu. Thân thể Marie-Anne có một giá tn nhân bản, đó là một thân thể tuyệt vời của một cô gái mười ba tuổi. Đó là một giá trị thẩm mỹ không tùy thuộc gì những xúc động tình dục có thể gây ra nơi kẻ khác.
– Có chứ? Đó là chỗ sai lầm của các nghệ sĩ. Nếu họ vẽ và tạc các tượng khỏa thân chứ không vẽ và tạc trái táo, thì không phải vì nghệ thuật không có tính dục. Vấn đề chính là các nghệ sĩ cũng như người thưởng ngoạn phải bị kích
thích bởi các tranh và tượng. ý định của họ rõ ràng là như thế. Chứng tỏ là khi các xúc động tính dục của họ đã dịu xuống, họ mới vẽ các trái táo.
Emmanuelle không để cho Anna đủ thì giờ cãi lại, nàng tiếp tục.
– Này cô bạn đạo đức giả, cô đừng có hi vọng lừa dối tôi nghe! Dù chị nói gì thì nói, tôi cũng biết thân thể Marie đã làm chị xúc động.
– Vô lý! Chính vì Marie không làm tôi xúc động chút nào. Trong khi Anna bấtngờ ngưng lại. Nhưng trễ quá rồi. Emmanuelle nhảy lại quàng hai tay ôm lấy Anna, ghé sát mặt bạn mà nói với giọng châm chọc.
– Trong khi chị không muốn tôi khỏa thân bởi vì chị sợ tôi làni thay đổi các nguyên tắc sống của chị, có đúng thế không?
Không, tôi cam đoan là không phải thế! Ngược lại là khác. :
– Ngược lại? Anna muốn nói chi vậy? Cắt nghĩa giùm cho tôi hiểu với.
Anna có vẻ khổ sở đến độ Emmanuelle tự hỏi có nên hôn lên đôi môi xinh đẹp ấy của bạn để an ủi không. Nhưng Marie sắp trở lại rồi. Anna than thở.
– Sao Emmanuelle không chịu hiểu đây không phải là vấn đề xấu tết gì hết, mà là tôi không phải là dân lesbienne, vậy thôi! Tại chị yêu phụ nữ, chị tưởng ai cũng như chị hết. Chị lầm hoàn toàn rồi. Đa số phụ nữ đâu có khuynh hướng như vậy.
Emmanuelle khoái chí kêu lên.
– Chính bởi thếphụ nữ mới cần phải phát triền khuynh hướng đó. Cái gì chứ lesbienne thì dễ học lắm. Từ khi tôi lớn, tôi đã thấy thiếu gì con gái đi vào con đường này. Marie đã trở lại, vẫn trần truồng thoải mái ngồi giữa đống gối nệm, bắt đầu lật một tạp chí bằng hình. Cô bé hỏi.
– Chắc chị dụ mấy cô ấy đi vào con đường lesbienne phải không?
Không phải tại tôi mà tại hoàn cảnh. Chỉ cần có hoàn cảnh thuận tiện là phụ nữtrước sau cũng có lúc làm tình với phụ nữ khác. ít nhất cũng vì tò mò.
Marie buông một câu.
– Hay là vì lười biếng. Vì họ lúc ấy không có một đàn ông nào trong tầm tay, hay là lười quá không đi kiếm đàn ông. Cũng có thể vì họ đã chán thủ dâm một mình nên kiếm cách thủ dâm bằng bốn bàn tay.
Emmanuelle phá lên cười.
– Sự thực nằm ở chỗ tự bản thân thân thể người nữ đã là quyến rũ rồi, và không phải chỉ quyến rũ có đàn ông không thôi. Phụ nữ nào tuyên bố lãnh đạm với sự quyến rũ của thân thể đàn bà thì những người đó một là lãnh cảm, hai là không ý thức được họ là nạn nhân của sự phóng thể bởi xã hội đương thời. Dù ở trường hợp nào thì cũng kể như họ là một thứ tàn tật. Lần này họ thiếu không phải là chân hay tay mà là một cảm quan.
Marie nhận xét một cách tinh tế.
– Họ bị cắt mất một giới tính.
– Những phụ nữ này không bao giờ biết tình yêu là gì, bởi vì đã không biết yêu những người cùng giới tính, thì ai yêu họ đây?
Người hầu bưng trà lên chỉ làmgián đoạn cuộc thảo luận về đề tài này một chút. Và chính Marie là người gây sóng gió với nhận xét sau.
– Trước hết đây là một vấn đề thẩm mỹ, ai không biết yêu đàn bà, kể nhưkhông có khiếu thẩm mỹ. Chắc chị Anna dám bị đánh rớt khỏi trường Mỹ thuật lắm.
Tôi thích các cô gái đẹp chứ, nhưng thích một cách bình thứờng. Và các người có nói gì chăng nữa thì nam chỉ yêu nam nữ chỉ yêu nữ là không bình thường rồi.
– Đối với tôi ít ra cũng bình thường hơn là yêu Đức Mẹ Đồng Trinh!
Anna có vẻ giận dỗi, nhưng Emmanuelle bất cần, cứ nói
– Nếu tôi hiểu không sai thì tham vọng của Anna là trở thànhmộtnghệ sĩbình thường thôi phải không?Tôi cứ tưởng nhiệm vụ của nghệ thuật là mở ra những con đường mới đi ra ngoài thiên nhiên bình thường chứ?
– Tôi muốn phân biệt cái gì là thần thánh cái gì là quỉ ám.
– Thôi xin can. Anna đừng có nói tin là có quỉ nghe.

VN88

Viết một bình luận