– Anh Mario, thực ra anh có yêu tôi phải không?
Mario trả lời tỉnh bơ.
– Đúng. Lúc này thì tôi đang yêu cô.
Câu trả lời làm nàng chưng hửng. Nàng lo ngại nói.
– Tôi bắt đầu tự hỏi không biết anh đã biết yêu một ai trong đời chưa, và trong tương lai còn biết yêu ai nữa không. Anh chỉ thích giữmột quan hệ dâm tình với phụ nữ thôi, chứ không yêu cô ta.
Emmanuelle im lặng một chút, ra vẻ suy tư, rồi phá lên cười
– Nghe anh nói lung tung, tôi đi đến một kết luận.
– Kết luận gì?
– Thì tôi đi làm điếm một chuyến cho biết.
Mario làm như không nghe thấy nàng nói gì, đứng dậy đi bách bộ trong phòng, thỉnh thoảng nhìn ra làn mưa bên ngoài. Emmanuelle lên tiếng.
– Anh Mario! Nói cho tôi nghe đi, làm điếm có gì nguy hiểm không?
Đủ loại nguy hiểm.
Emmanuelle thở dài, nhưng Mario không để cho nàng ngã lòng.
– Em có thích thú một cái gì hoàn toàn không nguy hiểm không?
Emmanuelle đốp chát lại liền.
– Này anh Mario, tôi đã từng dám làm nhiều điều anh không tưởng tượng ra nổi đâu.
– Tôi biết.
– Thế thì chúng ta đi thôi:
– Em muốn đi đâu bây giờ?
– Đi làm điếm.
– Ấy, mọi sựkhông có dễ nhưvậy đâu. Để tôi giàn xếp đã Còn bây giờ thì để tôi mời em đi ăn cơm trưa cho đỡ buồn. Ăn trong một hộp ngày.
– Cái gì? Tôi chỉ nghe thấy hộp dêm, boite de nuit, chứ chưa nghe thấy ai nói tới cái hộp ngày bao giờ.
– Có gì lạ đâu Đó là một hộp đêm mở cửa ban ngày.
– Có gì là bí mật đâu. Vả lại đi ngay bây giờ em sẽ có dịp gặp lại một người quen cũ.
– Nói ngay cho tôi biết đi, ai vậy?
– Quentin.
– Quentin!
Nàng mơ màng hồi tưởng lại buổi tối đầu tiên đến nhà Mario ven một con khlong, những vuốt ve của anh chàng Quentin và đêm khuya lang thang với Mario đến ngôi đền có cây cổ thụ lủng lẳng những dương vật giả, anh chàng samlo… Nàng làm sao có thể quên được. Nàng nói.
– Mới cách đây đúng hai tháng chứ mấy, làm sao tôi quên được.
Nàng thở dài tiếc nuối:
– Anh ấy đẹp trai thật? Đẹp như gã đàn ông đã nhìn thấy tôi khỏa thân trên phi cơ.
Mario ngạc nhiên.
– Phi cơ này? Tôi không biết chuyện đó.
– Anh nghe tôi kể đây. Một ngày nọ có một chiếc phi cơ đường bay quốc tế đẹp và sang đến độ người ta đặt tên nó là “kỳ lân bay”…
Trong cái mà Mario gọi là “hộp ngày” ánh sáng thật mờ ảo, làm một lúc sau Emmanuelle mới phân biệt được các bàn ghếnhỏ thấp bao quay một sàn nhảy nhỏ bé không kém. Nhưng quán đông nghẹt người. Một ban nhạc gồm ba cô gái quần áo mỏng bó sát người, tóc cắt ngắn nhuộm màu ánh trăng, mắt và đôi chân bôi màu tím, nhưng môi và lông mày lại nhuộm bạch kim. Mấy cô chơi một bản nhạc nhỏ và nhẹ đến nỗi cứ tưởng các cô giả vờ đánh đàn thôi.
Quentin đứng dậy đến đón tiếp. Anh thật đẹp trai và hào hoa hơn cả lần gặp đầu ở nhà Mario nữa. Một lần nữa Mario lại làm thông ngôn. Ba người ăn đồ Thái Lan, uống rượu vang ngon, cười nói thoải mái. Đến một lúc nào đó nàng chợt nhận ra các phụ nữ hiện diện nơi này đều xinh đẹp, và mộtcô bỗng dưng tiếnlạibàn và hỏi tại sao mọi người không ra khiêu vũ. Cô ta nói tiếng Pháp rất khá, tự xưng tên là Metchta, người Nga. Quentin đứng dậy đáp ứng. Emmanuelle vẩn vơ nhìn một cặp đang nhảy trong bóng mờ, chợt nhận ra cô gái người Nga đưa tay từ từ cởi cúc áo thứ nhất trên ngực mình. Vẫn cứ tiếp tục nhảy theo điệu nhạc, cô từ từ cởi chiếc cúc thứ nhì rồi thứ ba. Sau cùlg cô cởi luôn chiếc robe vắt lên một thành ghế. Bộ đồ lót bó sát ít vải mỏng manh làm cô còn có vẻ trần truồng hơn là không mặc gì cả. Thân hình cô thậtđẹp làm Emmanuelle độtnhiên thèm muốn.
Mario nói:
– Không biết đây là một màn trình diễn của nhà hàng hay tại cô bé này tự nguyện biểu diễn. Nhưng dù là gì nữa, tôi cũng vẫn khoái cái màn này.
Quentin đưa Metchta trở lại bàn và Emmanuelle ngạc nhiên khi cô gái mời nàng nhảy với cô. Hai người nhẹ nhàng cọ sát vào nhau trên sàn nhảy. Cô gái hỏi.
– Chị làm ở câu lạc bộ nào?
Emmanuelle lúng túng. Phải chi nàng đã đi làm điếm rồi thì cứ việc kể tên hồng lâu ấy ra. Sau cùng nàng nói như xin lỗi.
– Tôi mới đến Bangkok chưa lâu gì nên chưa nhận làm ở đâu hết.
Cô gái hỏi tiếp.
– Thế chị thuộc loại nào? Vũ công phải không?
Emmanuelle thở hắt ra, nhẹ nhõm đáp.
– Không, tôi không làm gì cả ngoài làm tình.
Cô gái cười, có vẻ tin ở nàng. Cô nói.
– Xin lỗi một chút. Tôi phải cởi nịt vú ra cho thoải mái.
Miệng nói tay cô làm liền, vứt nịt vú rồi quần lót nhỏ xíu dưới chân các nhạc công. Hai đầu vú căng nhọn của cô bôi son mầu đỏ nổi bật trên chiếc bụng phẳng n. Âm hộ không có mao cong lên rõ nét. Chỉ có Emmanuelle đứng sát mới biết cô không hoàn toàn khỏa thân vì còn mặc một slip mỏng trong suết. Nàng thì thào vào tai cô gái.
– Ở đây chỉ có tôi mới biết chị không cởi hết. Nhưng còn mặc như thế thì chỉ đàn bà mới làm tình với chị được thôi.
Cô gái bĩu môi nhưng nàng đoán biết cô ta đang đỏ mặt. Hai người cứ ôm nhau nhảy, cọ sát như thế đến một lúc nào đó chính cô gái đề nghị.
– Hay là chị cũng cởi hết ra đi.
Emmanuelle lắc đầu. Cô gái đề nghị.
Về ngồi bàn rồi hãy cởi.
Emmanuelle nói với Mario và Quentin.
– Tôi thoát y nghe.
Hai người đàn ông không nói gì. Cả phòng không còn ai nhảy, tất cả các con mắt đều đổ dồn vào Emmanuelle. Và y phục của nàng có là gì đây, chưa chi đã xong. Mario nói.
– Đã mất công khỏa thân, em phải biểu diễn một cái gì cho đáng công chứ.
Emmanuelle kéo Metchta đứng dậy, kéo ra sàn nhảy.
Mọi người chung quanh ngắm nghía một lúc lồi một yài cặp khác tiến ra khiêu vũ. Bây giờ mọi người cư xử tự nhiên như khi hai cô còn mặc y phục vậy. Emmanuelle đề nghị với cô gái.
– Tôi muốn tặng chị cho hai ông bạn của tôi. Tôi sẽ trả tiền cho chị. Bao giờ chị rảnh?
* *
Trong căn nhà bằng ván ghép của Mario ven con sông nhỏ, nơi mà Emmanuelle đã từng đến một lần. Nàng với Quentin cùng nằm dài trên thảm chờ đợi cô gái Nga đến ăn cơm tối. Mario ngồi ở bàn làm việc, hí hoáy viết những điều gì đó Anìl buông bút cầm một tờ báo người hầu nam mang vào mở ra đọc rồi lên tiếng.
– Có tin này hay. Mộtbác sĩvừa bị bắt vì cảnh sát khám phá ra trong phòng ông một cô gái chết một cách khả nghi.
Emmanuelle nhận xét.
– Chết trong phòng mạch thì có gì là đáng nghi.
Nhưng Mario không chịu.
– Nhưng gần đây hơi nhiều phụ nữ chết trong phòng mạch của bác sĩ Marais.
Emmanuelle nhớ lại vợ chồng bác sĩkỳ lạ với liều thuốc kỳ quái ấy, nhưng nàng không nói gì. Mario đọc tiếp trang báo rồi nói tiếp.
– Tôi theo chủ nghĩa dâm tình thật đấy, nhưng không phải thứ dâm tình làm chết con người.
Mario lại hí hoáy viết và không còn ai nói thêm gì cả. Emmanuelle mặc một chiếc váy màu tím và một cái áo thungtímnhạt, đôi chân trần hướng về phía Quentin. Quentin đưa năm ngón tay làm lược chải mái tóc cho nàng, hôn lên mắt, lên má rồi lên môi nàng. Nàng vòng tay ôm lấy gáy anh và hai người cứ thế mà hôn nhau, cọ sát vào nhau rồi lồng đùi vào nhau. Chỉ một lát sau váy của nàng đã tốc lên hết và từ bàn làm việc, Mario có thể thưởng thức vẻ đẹp gợi tình của nàng trong tư thế ấy. Anh nghĩ rằng đôi chân phụ nữ cũng kích thích nhưcặp vú vậy. Nhưng chân chỉ gợi tình dưới một làn váy bởi vì nó dẫn tới âm hộ. Còn khi người đàn bà đã cởi hết y phục, đôi chân bớt gợi cảm vì nó chỉ là con đường cho đàn ông trực chỉ âm hộ mà thôi. Và bây giờ bàn tay Quentin đã tiến lên vuết ve phần đó của nàng.
Emmanuelle ngồi bật dậy, đưa thẳng hai tay lên cởi áo ném tung ra sàn rồi thoải mái nằm xuống. Nàng hỏi.
– Anh Mario đang làm chi yậy?
– Tôi đang tả em.
Quentin im lặng ngắm bộ ngực trần của Emmanuelle trong một khoảng khắc rồi nắm lấy hai tay của nàng, đưa lên vuết ve hai vú. Anh thưởng thức sựkích thích đang hiện ra dần dần trên nét mặt nàng.
Mario nói bằng tiếng Anh.
– Bây giờ tôi khoái có mười gã đàn ông nữa nằm đây, lần lượt làm tình với nàng. Không, có lẽ hai mười gã mới đủ
Emmanuelle lo ngại hỏi.
– Anh nói chi vậy?
– Nói về em. Tôi đang muốn thẩy em cho một bày đàn ông dâm dục, để mặc cho họ vần em tối đa.
Thôi đi anh. Bây giờ tôi chỉ khoái làm tình với Quentin, với anh và Metchta thôi.
Tôi biết. Nhưng cái ý nghĩ là em sướng tứ tung đủ kiểu làm tôi đang bị kích thích dữ lắm.
– Nhưng anh vẫn bảo anh tôn trọng ý thích của tôi kia mà.
– Đó là chuyện ngày mai. Hôm nay tôi đang thích một điều khác.
– Điều gì? Coi tôi như một đồ vật hả?
– Có thể lắm, nhưng không chắc. Tôi đang mơ đến một cái gì thật súc vật ào lên em như một đạo quân đánh mướn cưỡng hiếp một cô gái phe chiến bại. Tôi khoái ngồi thưởng thức một cảnh như vậy.
Mario im lặng một chút rồi nói.
– Tôi hỏi thật em, trên đời này có cái gì thích thú hơn niềm khoái lạc của một đàn ông đi mướn một đám cết đột hiếp cô vợ cưng của mình không?
Mario chấm dứtgiọng sôi nổi để chuyển sang một giọng như đùa cợt.
– Coi bộ muốn như vậy là chúng ta yêu nhau rồi đó nghe!
Mario đề nghị.
– Lấy xe của em đi, tôi lái cho.
Mặt trời đã ra thoát khỏi những cơn mưa tầm tã hôm qua. Không khí mát mẻ và dịu dàng như một mùa xuân bên Âu Châu. Emmanuelle ngửa mặt hít không khí trong lành đang làm bay tung mái tóc. Đêm qua nàng thức khuya nên bây giờ còn ngái ngủ.
Chính Mario đã lên tận phòng và mở tủ chọn cho nàng y phục cần mặc hôm nay; nghiêm trang hơn lệ thường và đeo cả nữ trang bằng bạch kim nữa. Cũng vẫn chính Mario giúp nàng chuẩn bị xiêm y và nàng sung sướng khi những ngón tay của Mario đụng chạm vào da thịt trần truồng của mình. Ngày hôm nay có vẻ bắt đầu tốt đẹp đây.