Hai mắt nhắm nghiền, hạ bộ đưa ra, hai chân hình chữ V hai bàn chân trần đặt trên mặt đất, nàng đúng là hiện thân của một thập tự vừa đen vừa hồng dưới ánh sáng của buổi chiều. Bàn tay khum lại như một vỏ sò, như muốn che chở cho âm hộ chống lại bất cứ một bạo lực nào, cơn khoái cảm cuồng nộ xâmchiếm toàn thân làm nàng kêu thất thanh rồi gục xuống như một con chim lớn trụi lông trên ngực Mario đang ngồi thưởng thức.
Mario nắm chặt lấy hai tay nàng và nàng không còn biết thứ hạnh phúc vô biên này do từ nàng mà có hay từ Mario. Anh đặt nàng nằm sấp trên ghế dài. Làn tóc đen thẫm của nàng xõa xuống đến gần mông. Mario nói:
– Hôm nay tôi đến đây nhưlà sứ giả của hoàng gia. Đã đến lúc tôi phải hoàn tất nhiệm vụ.
Rồi anh cất tiếng trịnh trọng:
– Hoàng thân Omle Séna Orméaséna rất hân hạnh được mời phu nhân đến dựbuổi dạ tiệc sẽ được tổ chức vào ngày mai tại cung điện Maligâth. Nếu phu nhân chấp nhận, kẻ hèn này sẽ đến đưa phu nhân đi.
Emmanuelle bàng hoàng hỏi:
– Ông hoàng này biết tôi hả?
– Ông ta chưa được hân hạnh biết cô nên không thể tự thân đến mời cô được. Tôi được ông khẩn khoản yêu cầu tôi thuyết phục cô nhận lời.
– Thế còn anh Jean?
– Chồng cô ấy hả? Mọi người không mong chồng cô sẽ đi cùng đâu.
– Nếu vậy thì… nàng bắt đầu phản đối.
Mario đã ngắt lời nàng:
– Này cô bạn thân ái, tôi chẳng muốn dấu buổi dạ hội cô được mời là như thế nào. Cô sẽ được mời uống đủ loại rượu. Cô sẽ khiêu vũ. Nhưng điều quan trọng nhất là cô sẽ có dịp dâng hiến thân thể cô cho bất cứ người nào cô thấy là xứng đáng. Đó là dịp để cô có thể đo lường được quyền lực của mình…
– Nói một cách khác là anh muốn kéo tôi đi tham dự một buổi orgie chứ gì?
– Tôi không thích chữ orgie cô dùng vì chữ này hiện nay thường gợi tới những trò thô lỗ và mất trật tự. Còn buổi dạ hội cô được mời là một buổi hội nhục tình. Cô nên nhớ rằng ngoại trìl khi chính cô đòi hỏi, không một ai sẽ cưỡng bức hay bạo tay bạo chân với cô. Chủ nhân nơi đó thích thưởng thức những trò dâm tình tự nguyện của nữ giới.
Emmanuelle suy nghĩ rất nhanh:
– Sau buổi tối ở đó, chắc tôi sẽ trở thành gần giống người nữ lý tưởng của anh hơn phải không?
Tnlớc khi Mario kịp trả lời, nàng đã nói thêm:
– Tôi sẵn sàng tham dự cuộc thí nghiệm này.
Miệng thì nói thế, trong thâm tâm nàng vẫn không an tâm cho lắm:
– Tôi sẽ cắt nghĩa với chồng tôi ra sao đây?
– Tôi cứ tưởng cô vẫn muốn dấu chồng mọi sự chứ?
– Anh Jean đâu có thể kệ tôi lang thang đêm tối mà không lo lắng cho tôi. Không biết tôi đi đâu và giải trí ra sao.
– Rồi ông ta cũng đoán ra được thôi.
Khi ấy thì…
– Khi ấy thì cô sẽ biết cô đánh cá thắng hay thua.
– Tôi? Tôi đánh cá? Về cái gì?
Về tình yêu ông ấy dành cho cô.
– Tôi có bao giờ nghi ngờ tình yêu của anh Jeant
– Nhưng về thứ tình yêu mà tôi đã nói với cô…
Emmanuelle nhớ lại những chủ đề Mario đã trình bày trong căn nhà lơ lửng trên kênh nước đen. Nàng không dám chắc là các chủ đề ấy đúng. Mario đề nghị:
– Cô cứ thử đi thì biết liền!
-Nếu tôi khám phá ra anh Jean không yêu tôi theo cái kiểu anh nói thì sao?
– Thì cô mất hết: mất cơ hội trở thành thông minh hơn và mất luôn Unh yêu.
Emmanuelle đưa ý nghĩ trong đầu ra lời nói:
– Nhưng tôi, tôi yêu anh Jean. Tôi không muốn mất anh và cũng chẳng muốn anh ấy mất tôi.
– Cô thấy tết nhất là bỏ cuộc?
– Tôi cũng không biết nữa. Bởi vì tôi không phải chỉ muốn có thế mà muốn cái gì hơn thế nữa.
– Kể từ nay cô chẳng bao giờ có thể là một tài sản, một khoảng đất rào kín được nữa. Cô chỉ còn cách trở thành một con người thực sự cho chồng cô.
– Nhưng đối với những đàn ông sẽ làm tình với tôi ấy, tôi sẽ là gì đối với họ?
– Cô hãy tìm hiểu những đàn ông là gì đối với cô, cô sẽ hiểu cô là gì đối với họ. Cô tưởng họ khác cô sao?
– Tôi mong rằng không.
Khi dâng thân thể cho họ, cô chỉ nghĩ đến khoái lạc của cô thôi phải không?
– Nhưng tôi cũng rất thích làm cho họ sướng.
Cô đừng để những đàn ông thèm muốn cô cản trở tự do của chính cô. Lòng thèm muốn của họ nó làm cô khó chịu không?
– Không, còn làm tôi khoái là khác.
-Vậy có gì thay đổi không khi họ yêu cầu cô thỏa mãn nhục dục của họ?
– Anh biết câu trả lời rồi mà.
– Chính cô phải dâng hiến cho họ. Lũ đàn ông chẳng bao giờ tự tin ở mình đâu. Chỉ khi nào họ hết sợ cô, họ mới tin là cô sẵn sàng cho họ. Đến khi ấy nguyện vọng của cô mới được thỏa mãn: những tình nhân với cô mới là một. Đó chính là điều đàn ông ao ước mà không ý thức được từ thuở bình minh của nhân loại.
– Như vậy tôi không được để một ai thất vọng sao?
– Không một ai. Một đàn ông chỉ có ý nghĩa khi hắn được xuyên vào thân thể cô.
Nàng cười. Mario nói thêm:
– Và bởi vì cảm quan của cô tùy thuộc vào cảm quan của tất cả.
Emmanuelle im lìm một lúc. Rồi nàng đặt câu hỏi sau cùng:
– Nếu tôi có bầu thì sao? Tôi sẽ chẳng biết ai là bố của con tôi.
Mario gật đầu:
– Chắc chắn là thếrồi. Chính vì thếcô sẽ hiểu thếnào là tầm mức của thực tại.
Emmanuelle không nói ra, nhưng nàng thấy viễn cảnh này không phải là chuyện khó chấp nhận nhất. Trước khi từ giã nhau ở Paris, Jean và nàng đã đồng ý với nhau là không đẻ con. Nhưng kể từ khi tới Bangkok nàng đã không quan tâm tới việc ngừa thai. Nàng chẳng lo ngừa thai gì hết trên phi cơ cũng như với chàng sam-lo vừa rồi. Nhưng điều lạ lùng là nàng chẳng thấy ngại gì cho lắm nếu một ngày kia phải báo cho Jean là nàng mang bầu nhưng chẳng biết chắc ai là cha dứa nhỏ. Không thể cắt nghĩa tại sao, nàng tin chắc Jean sẽ đón nhận tin đó với một niềm thông cảm đúng mức.
* *
Chiều hôm đó nàng hỏi Christopher:
– Anh định làm gì trong thời gian ở chơi với chúng tôi? Anh Jean, sao anh không giới thiệu anh Christopher với những cô bạn Thái xinh đẹp của anh? Sao anh không đưa anh Christopher tới những chỗ vui chơi giải trí?
Jean trả lời:
– Ý kiến hay đó. Chúng ta đi coi một màn vũ khỏa thân Tầu đi.
Christopher kêu lên:
– Đề nghị gì mà ghê vậy!
Thái độ của ông bạn trẻ của chồng làm Emmanuelle khoái chí. Nàng hỏi:
– Sao anh Christopherlại có thể đạo đức nhưvậy được?
Ông khách người Anh lầu nhầu.
– Christopher đâu có đạo đức. Hắn chỉ đạo đức giả thôi.
Jean nhấn mạnh:
-Em chưa biết phản ứng của hắn khi gặp những cô gái
nhỏ đâu. . .
Emmanuelle quan tâm liền:
– Những cô gái nhỏ hả? Nhỏ chừng bao nhiêu?
– Bằng cô này.
Bàn tay Jean giơ ‘lên cách mặt đất chừng một thước. Nàng bĩu môi, buông một câu:
– Bé quá.