Ariane ấn một đầu tuốt luốt vào trong Emmanuelle, xong xích người lại gần cho đầu kia vào chính mình rồi ép sát lại cho đến khi âm mao hai người cọ vào nhau. Sau đó Ariane nằm úp xấp lên bạn, cử động như là một đàn ông vậy. Emmanuelle lên tiếng rên, Ariane cúi xuống hôn bịt miệng bạn lại. Đầu vú hai người cọ sát vào nhau. Mông Ariane nhô lên dập xuống mỗi lúc một nhanh y hệt một đàn ông sắp xuất tinh. Chỉ có điều khác là Ariane không mất sức như đàn ông, cứ tiếp tục làm đều đặn, làm Emmanuelle sướng hết cơn này đến cơn khác, nước mắt tràn ra, hai tay cào cấu lên lưng người tình không hề biết mỏi mệt là gì nữa. Cứ như thế hai người tiếp tục đén tối, quên hết mọi đàn ông trên thế gian. Khi cơn buồn ngủ tới, hai người vẫn không rời nhau. Khi Gilbert vào phòng, anh đứng ngắm nghía hai người rồi mỉm cười trở về phòng mình, không đánh thức ai dậy cả.
* *
Anh Gilbert này, Ariane có bao nhiêu người tình tất cả?
– Nhiều lắm.
– Ariane bắt đầu ra sao?
– Trước khi quen biết tôi, Ariane chỉ khoái tìm sướng nhục thể cho chính mình thôi. Chính tôi đã dạy cho Ariane biết cách làm cho người khác sướng.
– Như vậy Ariane được ưa chuộng là nhờ ở anh?
– Ai chẳng vậy; không thầy đố mày làm nên.
– Vậy chỉ vì thiếu thầy mà biết bao cô gái có năng khiếu phải chết già như trinh nữ!
– Người ta chỉ không còn là trinh nữ sau khi hiến thân cho người tình nhân thứ ấy.
– Ariane, kể cho tôi nghe chuyện chị bị mất trinh ra sao!
– Tôi đính hôn với anh Githert vì yêu anh. Tất cả các bạn của anh ấy đều khoái tôi, tự hào về nhan sắc của tôi. Anh Githert giao phó tôi cho họ coi sóc dùm theo một kiểu làmtôi ngỡ ngàng. Thí dụ nhưmộtlần sau khi đi ăn tối xong, anh giã từ tôi rồi yêu cầu các bạn anh đưa về nhà giùm. Mới đầu tôi cảm thấy bị xúc phạm; phải chăng tôi làm anh ấy chán? Anh ấy không còn thích tôi nữa sao? Phải chăng anh coi việc đi với tôi như một khổ dịch? Rồi tôi hiểu anh làm vậy không phải để tránh tôi mà cốt để tôi còn một mình với các bạn anh. Khi anh hiện diện, anh khoái chí khi thấy các bạn mình thèm muốn tôi, và chính vì thếbọn tôi đi đâu cũng cả đàn cả lũ. Anh thích để tôi tự do cho mọi người tán. Tình trạng này đưa hai đứa tôi đến một trạng thái căng thẳng như một dây đànpiano, căng đến đau nhức lên được. Tôi thường cảm thấy một khoái cảm ê ẩm cả răng khi tôi lén cọ hai đùi vào nhau trong chiếc xe hơi mui trần, ngồi ép cứng hai bên bởi hai ông bạn trai thân nhất của anh. Ngồi trong xe ấy, tôi nghĩ tới anh Gilbert, thèm muốn anh, nhưng chính vì thế những cửđộng của tôi lại càng làm cho hai ông bạn bốc lửa. Tôi áp vú vào cánh tay họ, hoàn toàn tin cậy ngả đầu vào vai họ. Nếu lộ trình mà dài, tôi thường ngủ thiếp đi với mái tóc bay cọ sát vào môi họ. Hai đùi tôi ép sát đùi họ và khi có một bàn tay, như vô tình, đặt lên lòng tôi thì tôi ép chặt nó luôn giữa hai đùi để sưởi ấm cho nó. Tôi mong được phóng vào giường với họ, nhưng mấy ông đó không dám đề nghị. Khi họ để tôi xuống trước cửa sắt dẫn vào nhà đang im nm ngủ, tôi đưa má ra cho họ hôn, ngả tấm thân mềm đi vì thèm muốn vào họ. Ngày hôm sau khi tôi kể lại những cảm giác ấy với anh Gilbert và nói rất thích các bạn trai ấy, thì anh làm tình say sưa với tôi, làm nẩy sinh nơi tôi những cảm xúc tuyệt vời. Bọn tôi cứ tiếp tục đi chơi với nhau cả bầy như vậy. Nhưng mỗi lần đưa tôi về, mấy ông bạn càng táo bạo và tôi thèm muốn hơn. Một đêm kia, một ông bạn đưa tay vuết ve vú tôi. Tôi để kệ vì cảm thấy một thú vị dịu ngọt hơn mọi thú.vị đã biết trước đó. Khi anh ấy muốn cởi áo nhưng lúng túng thì chính tôi đưa tay cởi lấy. Bây giờ tay anh tiếp xúc với da thịt tôi, tiến từ tốn lên phía ngực, cầm lấy vú và mân mê khéo léo đến độ tôi sẵn sàng hiến thân. Tôi không biết tình trạng này kéo dài bao lâu, xe chạy mỗi lúc một chậm dần. Người lái ngồi ngay sát bên trái tôi, mặt tỉnh như không nhìn hai hàng cây đèn pha rọi sáng. Khi xe ngừng lại, không cần nói một câu nào, ai cũng biết là tôi hoàn toàn buóng thả tấm thân cho họ. Nếu đêm đó họ không làm tình với tôi, hẳn tôi sẽ thù hận họ suết đời! Và cũng không chắc còn muốn gặp lại anh Gilbert. Và dám chẳng còn thể yêu ai nữa. Anh bạn ấy tiếp tục sờ hai vú tôi, còn anh lái xe chỉ ngồi coi. Tôi muốn cởi hết xiêm y ra vì biết họ bị ám ảnh hoài với thân thể tôi. Bây giờ thì không những có tay họ trên vú, mà còn cả trên bụng trên khắp cả mọi chỗ. Tôi sắp lừa dối chồng tuy chưa làm lễ cưới với Gilbert. Hiến thân cho những ông bạn thân được chồng chưa cưới tin cậy, ly kỳ chưa? Thân thể tôi ngả về phía sau, những vuốt ve của họ làm váy tôi tốc lên cao. Tôi muốn họ nhìn thấy bộ âm mao của tôi dưới slip đen. Dễ thôi, chỉ cần nhúc nhích háng một chút. Ngay lúc đó bàn tay vẫn mân mê vú bỗng phóng xuống chỗ dưới của tôi. Sau cùng họ dẫn tôi xuống xe vào dưới hàng cây ven đường, họ trải quần áo ra làm nệm rồi mang ra thực hiện tất cả những gì họ mơ ước từ biết bao ngày. Tôi không còn biết là bọn tôi đã làm những gì cho đến khi bình minh xuất hiện. Chúng tôi bắt đầu lạnh, ướt đẫm sương đêm, mệt nhoài, lưng tôi mỏi nhừ. Nhưng bọn tôi cười thật là vui với nhau! Tôi còn nhớ mãi cái cảnh tôi nằm dạng đùi trên lớp áo quần dưới cành lá trong cái đêm thần kỳ ấy, và cảm thấy mình thực sựmất trinh như thế đó, tràn ngập hạnh phúc.
Emmanuelle tránh không ngắt lời Ariane. Nàng chỉ tì cằm lên tay lắng nghe.
– Sau đó hai đứa tôi lấy nhau. Tôi không hề kể những gì xẩy ra đêm hôm ấy, và các bạn anh Gilbert cũng vậy. Không cần thiết. nnh yêu mà không giúp con người trực giác biết những điều đó, thì thử hỏi tình yêu có ích gì. Tôi muốn làm vợ anh Gilbert ghê lắm, bởi thế được lấy anh đúng là mở hội. Trong thời gian đầu chúng tôi cư xử y hệt những cặp tình nhân khi mới lấy nhau; nhìn nhau thổn thức trong nhiều ngày tháng. Rồi chúng tôi bắt đầu nhớ tới sự hiện diện của những kẻ khác, đã quen hay chưa quen, xứng đáng để được bọn tôi yêu thương. Thế là hôn nhân của hai đứa trở thành một cuộc đi lùng kiếm những kẻ đáng được yêu để mà yêu. Chúa đã tạo ra con người không phải để cô đơn và tôi biết ơn anh Gilbert đã dạy cho tôi biết thế nào là tình bạn.
Emmanuelle chợt nhớ lại khuôn mặt lúc nào cũng hạnh phúc của Ariane.
-Tôi đã học được rằng những ai không thèm muốn bọn tôi thì cũng chỉ lâ những kẻ giả đò thương bọn tôi thôi, chứ không thương thật. Còn nhttng kẻ thèm muốn bọn tôi, thì ta đi tiếp con đường cần thiết dẫn tới tình bạn. Nghĩa là về phần tôi, tôi hiến thân cho họ. Nghĩ cho cùng tôi có cái gì đẹp hơn là tấm thân này phải không?
Chuông nhà thờ kếcận rung lên gọi tín đồ đến dự phiên lễ buổi chiều. Ariane nói.
– Mới đầu tôr đâu có biết chỉ có một cách thế để yêu đương thôi. Hồi nhỏ tôỉ được dạy là phải yêu tinh thần riêng thể xác riêng và quả thực là khó phân biệt hai thứ yêu này.
Phải tinh tế và thận trọng ghê lắm mới không lầm lẫn. Cứ đọc truyện các thánh thì thấy, đầy những lỗi lầm và tội lỗi. Tôi có cái may mắn là lấy chồng sớm nên dễ học bằng thực tập và kinh nghiệm. Vả lại tôi có một ông thày giỏi.
Giọng Ariane đượm vẻ xúc động khi chấm dứt buổi tâm sự:
– Anh Gilbert là người bạn đầu tiên của tôi. Sau đó tôi cũng có nhiều bạn tết khác do chính anh giới thiệu. Những người bạn trần truồng trong vòng tay tôi này đã giúp tôi giải quyết vấn đề mà biết bao thày cô đã đặt ra trong tnlờng;bởi vì đâu có dễ gì phân biệt một người bạn trần truồng với một người tình trần truồng. Ngay cả em nữa. Emmanuelle, em có thắc mắc gì không nếu đêm nay tôi bảo rằng em chẳng phải là hai người đàn bà khác nhau tùy theo tôi gọi em là tình nhân hay bạn bè?
Khi tôi đã làm điều gì, tôi quên hết những gì trước đó.
Tôi cứ nhắm thẳng đến mục tiêu mới.
SAINT PAUL
(Epittre aux Phillipiens, III, 13.)
Anna Maria lấy từ xe ra giá vẽ, hộp màu cùng các bút lông, và nói.
– Mọi người tưởng chị mất tích rồi chứ.
– Có thể lắm.
Emmanuelle chỉ trả lời giản dị có vậy.
– Chúng ta ngồi đâu đây?
Emmanuelle giơ một tay lên.
– Lên hiên trên lầu.
Nàng chợt nhớ ra chính trên hàng hiên ấy nàng đã được biết những trò quỉ quái hấp dẫn của Marie-Anne ngày nào. Cái cô bạn mới Anna Maria này hẳn không biểu diễn một trò nào kiểu như vậy.
Emmanuelle lo mang chocolat và bánh bích qui, dặn cô hầu Ea ép hai ly nước cam. Anna vừa hích vai kiếm chỗ dựa tiện nghi trên ghế dài, vừa nói.
– Ngày nào mà tôi không canh chừng kỹ chị là chị dám làm điều bậy bạ lắm.
Emmanuelle chỉ ừ hứ một tiếng bất cần. Anna đưa tay nâng cằm bạn lên, ra lệnh.
– Hãy nhìn vào tôi.
Anna nhìn sâu vào mắt Emmanuelle ngồi làm mẫu, đặt một khung vải lên chiếc giá vẽ đem theo. Emmanuelle bực tức hỏi.
– Tôi phải ngồi thu lu trên đi văng này ấy à?
Anna chỉ cười không đáp, Emmanuelle lại nói.
– Chị có thấy tôi khỏa thân thì tết hơn không?
– Không cần. Bởi vì tôi chỉ thích vẽ mặt chị nhất.
Emmanuelle lộ một vẻ ngạc nhiên thành thực.
– Tôi ghét ngồi làm mẫu lắm!
– Thì cứ ngồi thoải mái đi. Nào bây giờ hãy kể cho tôi nghe những chuyện ghê khiếp trong những ngày chị ẩn trú ở nhà Ariane.
– Anna quan tâm đến những chuyện đó hả?
– Không, nhưng mà tại sao lại không tìm hiểu nhỉ?
Những điều đó giúp tôi hiểu rõ chị hơn.
– Để mà vẽ đôi mắt tôi?
– Biết đâu đấy?
Emmanuelle thởhắtra,khônglấygì làmhàohứng. Nàng tìm một điều gì thật hỗn hào để nói ra. Rồi.
– Những ngày này thật chẳng ra cái đếch gì hết. Ngồi ì ra đó cho người ta vẽ bôi bác.
Không hề tức giận, AnnanhìnEmmanuelle như vẻ muốn hỏi; tại sao lại những ngày này? Emmanuelle chỉ đợi có thế là lên tiếng kể.
– Kể từ hôm qua là tôi bỉết chắc chưa có bầu.
Tưởng Anna có một phản đối ngấm ngầm nào đó, Emmanuelle nói thẳng vào vấn đề:
– Trong bốn ngày ấy tôi cứ tưởng tôi có bầu rồi chứ.
Nhưng hóa ra chỉ thấy trễ, chắc vì thay đổi khí hậu.
– Chị không xứng đáng được hưởng một may mắn như vậy
– May mắn? Tại sao vậy? Tôi thấy có bầu là được lắm chứ sao.
– Dù không biết có bầu với ai?
– Chính vậy tôi mới thú chứ.
Emmanuelle cố nén cười. Chắc chắn Anna cho nàng là hết thuốc chữa rồi. Emmanuelle mơ màng nói tiếp.
– Nếu có bầu, tha hồ tôi đoán tới đoán lui xem ai là cha đứa nhỏ.
Nàng đưa ngón tay ra làm bộ tính nhẩm ngày tháng, lưỡi thè ra liếm môi.