Nàng co hai chân lên gập lại cho dương vật có thể tiến vào sâu hơn nữa. Nàng bấu lấy hai vai người đàn ông. Người vợ buông tay ra đề cho nàng có thể cử động dập dình theo ý muốn. Nàng không còn quan tâm đến đóng vai trò lãnh cảm với đàn ông nữa, nàng sắp sướng bây giờ đây, một cơn sướng tuyệt đỉnh. Sau đó cái kẻ đã chế ngự và làm nàng sướng này có thể mang nàng ra chợ bán, nàng cũng bất lần?
Nhưng tnlớc đó hãy để nàng cho anh chàng trê tuổi kia xài đã nếu hắn thích đàn bà.
Nàng đưa mắt tìm kiếm dương vật chàng trẻ tuổi và thốt ra một tiếng kêu, hắn vùng ôm lấy nàng, mắt nhìn đăm đăm vào nơi hai cái giống đang lồng vào nhau, lắc mạnh nàng một cách tàn bạo. Nhưng không phải hắn bóp mạnh tàn bạo mà nàng kêu, nàng kêu vì kích tấc lớn quá khổ của qui đầu chàng trai, to quá đến nỗi có vẻ như không phải của loài người. Nàng sợ hãi cuống cuồng, hắn mà đút cái đó vào tôi thì tôi rách đôi, rách toang từng mảnh, tàn tật suốt đời! Ý nghĩ đó làm bao nhiêu khoái cảm biến mất. Nàng đưa mắt cầu cứu nhưng hai vợ chồng kia tỉnh bơ.
Một tiếng rên lớn cấtlên, nàng quay lại và vừa nhẹ người vừa thích thú khi thấy chàng trai cong người lên mà xịt tinh khí ra thành một vùng đặc trắng dập dềnh bám vào da thịt nàng. Bây giờ thì nàng có thể thoải mái được rồi. Nàng đột nhiên rên rỉ đi vào cơn sướng. Ông chồng chăm chú theo dõi từng biến chuyển trên nét mặt nàng mà căn những động tác thọc vô kéo ra cho đến khi nàng sướng quá ngất đi.
Ông rút dương vật ra mà không xuất tinh. Hai vợ chồng bồng thân thể bất động lên đặt nằm dài trên thành bể bơi. Hai người ngắm nghía Emmanuelle một chút, rồi người vợ hỏi.
– Anh muốn làm liền bây giờ không?
Ông chồng có vẻ phân vân, sau cùng nhún vai:
– Em quyết định đi vì chính em bắt được nàng vào đây, chứ đâu phải anh.
– Thôi để ngày mai có nhiều thì giờ hơn.
Bà vợ nói với giọng thản nhiên và khi Emmanuelle hồi tỉnh, ông chồng nói với giọng lễ độ nhưng cương quyết.
– Ngày mai, ba giờ trưa, xin mời cô lại nhà chúng tôi. Xin cô đến đúng giờ cho.
Emmanuelle thấy cái giọng như ra lệnh ấy là tự nhiên. Bởi vì xét cho cùng thì một khi đã làm cho đàn bà sướng, đàn ông có quyền nói cái giọng đó. Nàng hỏi.
– Nhà anh chị ở đâu?
– Dễ kiếm lắm. Em thấy cái nhà chọc trời kia không? Tầng trên cùng. Có tên tôi đề ở cửa, bác sĩ Marais.
Nàng kiếm ra áo sơ mi và quần short trên bờ tường thấp, nhưng tự hỏi có nên mặc quần áo không, hay cứ trần truồng đi về nhà. Sau cùng nàng chọn giải pháp dung hòa, nàng cứ trần truồng đi ra chỗ đậu xe và chỉ mặc quần áo khi đã vào
xe. Anh tài xế mặt tỉnh bợ như không nhìn thấy gì lạ.
Chồng nàng đang đọc báo ngoài thềm hiên.
– Anh cưng, em thật tệ khi về trễ thế này.
Jean kéo nàng lại gần kiểm soát mọi áo quần đồ nghề của nàng rồi cười thoải mái hỏi:
– Sao, cô vợ cứng lừa dối chồng được nhiều không?
Nàng gật gật đầu. Anh đưa tay vuết ve má nàng rồi hôn nhẹ lên môi.
– Em ướt nhẹp à.
– Cái robe của em để trong xe ấy.
Nàng nói và coi nhưthếlà đủ để cắt nghĩa mọi sự. Nàng hỏi.
– Mấy giờ rồi không biết?
– Chín giờ hai mươi lăm. Em ăn uống gì chưa?
– Chưa. Em hi vọng anh không đợi em về mới ăn tối chứ?
– Christopher bị sốt, không chịu ăn gì hết nên anh đã ăn cơm tối một mình.
– Ồ! Em xin lỗi. Nếu biết thế em đã về sớm hơn. Anh Christopher bị đau gì vậy?
– Không có gì nghiêm trọng. Chắc tại phơi ngoài nắng nhiều quá. Em biết tính anh ấy, đâu có thích làm cái gì nửa chừng bao giờ.
Emmanuelle thở phào thoải mái. Nàng thật bằng lòng khi được trở về nhà. Nàng nói.
– Em trông thật ngố với kiểu áo quần này?
Nàng tụt quần short vứt ra ghế sofa, tháo nút vạt sơ mi cho hai tà rủ xuống. Vạt áo không dài lắm nhưng đủ che phần âm hộ và bộ mông. Nàng chỉ đưa tay cài một cái cúc ở phần trước rốn. Jean tán thưởng:
– Bây giờ coi được hơn rồi đó. Thôi em đi ăn đi.
Anh ngồi xuống bàn đối diện với vợ. Anh boy đặt một tô bốc khói xuống tnlớc mặt nàng. Nàng vừa múc ăn vừa cười vui vẻ
– Em té xuống nước hả?
Nàng ngửng lên tươi tỉnh:
– Vâng. Lại còn lãnh đủ cơn bão nữa.
Jean tiếp tục im lặng nhìn nàng ăn với một vẻ khoái trí. Chỉ năm phút nàng đã ăn xong. Nàng leo lên chân chồng, đánh đu lên cổ:
– Bây giờ em phải lên thăm anh Christopher một chút.
Jean đưa vợ một chai rượu đỗ tùng.
– Lên ngay đi. Mang cái này lên cho hắn lên tinh thần.
Cảm nắng chứ có chết chóc gì đâu.
Nàng kẹp chai rủợu vào người, phóng lên thang lầu. Hai vạt áo phất phơ để lộ háng. Nàng nhảy vào phòng làm Christopherhốthoảngkéo vộitấmdrap lênche người. Nàng cốnín cười, cái chàng này sao lúc nào cũng chỉnh tề nghiêm trang quá vậy.
– Sao anh Christopher, anh hấp hối chưa đấy?
– Làm gì! Bây giờ thấy đỡ rồi.
Mồ hôi anh toát ra đầm đìa. Nàng đưa mắt kiếm một khăn lông nhỏ, cầm lại ngồi lên giường và bắt đầu lau cho anh. Christopher thoái thác.
– Cảm ơn chị. Xin chị đừng vất vả quá vì tôi vậy.
– Cứ nằm yên nào.
Nàng dùng khăn lau mạnh phần trên rồi tỏ ý muốn lau xuống phía dưới bụng, nhưng Christopher cứ khư khư giữ chặt tấm drap che hạ bộ với một dáng điệu khổ sở làm nàng phá lên cười.
– Thôi để tôi cho anh ăn một chút gì nong nóng nghe.
– Thôi, tôi không đói đâu. Nhưng tôi thích uống một chút gin-tonique với đá.
– Quả thực anh Jean biết rõ anh hơn là tôi.
Nàng đứng dậy để bấm chuông gọi người hầu. Khi ngồi xuống trở lại, lần này chiếc áo sơ mi không những để lộ hai đùi mà còn để hở luôn cả phần có lớp lông đen dưới bụng và Christopher không sao rời mắt khỏi chỗ đó. Hai thái dương của anh phập phồng.
– What a bloody fool I am!
Anh thầm trách mình. Tôi đã nhìn thấy Emmanuelle khỏa thân không biết bao nhiêu lần mà bây giờ không lẽ nổi cơn điên lên làm bậy chỉ vì nàng ngồi lên giường mình? Anh đột ngột quay lưng lại làm Emmanuelle lo lắng đưa tay sờ lên trán coi mạch.
– Anh đừng có lo. Đầu anh nóng chườm đá một chút là hết. Không biết có nên kêu bác sĩ không?
– Khỏi cần. Tôi cam đoan với chị là sáng mai là tôi sẽ khỏe lại như thường.
Anh nghĩ thầm một cách cay đắng.
– Chỉ có lúc này mình mới là không “như thường” thôi. Mình đúng là một thằng đểu!
Nhưng càng muốn trấn tĩnh anh càng thèm thuồng nhìn hau háu vào phần tam giác lông đen, vào cặp đùi Emmanuelle. Bây giờ nếu mình nằm ngửa ra là chắc chắn nàng sẽ thấy tình trạng cương cứng của mình dưới làn drap mỏng này liền. Vậy là hỏng bét tình bạn giữa mình với Jean, với Emmanuelle coi mình như một ông anh. Bởi thế nàng mới chẳng ngượng ngùng gì cả, có cái gì đem phơi ra hết.
Sao anh bỗng đỏ ửng lên nhưthếnày, anh Chris! Tôi tin chắc cơn sết đang lên lại.
Nàng lại đưa khăn ướp chườm. Sợ nàng khám phá ra tình cảm thực của mình, anh cằn nhằn.
– Chị cứ để mặc tôi!
Dĩ nhiên nàng không giận rồi. Chắc chắn là ông bạn này đang đau dữ dội. Phải báo cho anh Jean biết mới được.
Christopher thầm nghĩ.
– Hẳn nàng cho tình trạng kích thích của mình là do cơn bệnh? Nếu mình có thể sờ nàng một chút, chắc sẽ dễ chịu hơn.
Anh thèm muốn nàng đến độ thốt lên những tiếng rên làm cô y tá bất đắc dĩ Emmanuelle phải lo ngại. Nàng hỏi một câu nhưng anh chẳng hiểu gì. Điều duy nhất anh muốn bây giờ là nàng hãy cầm lấy dương vật đang cương cứng một cách nhức nhối, vuốt ve nó? Anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào, kể cả phải trốn khỏi cái nhà này và bị tất cả hải nội chư quân tử chê cười? Đúng, anh sẵn sàng hứng tấtcả những đau khổ ấy, miễn là…
Anh thở dài quay lại nhìn Emmanuelle một cách tuyệt vọng. Ngay lập tức nàng trông thấy vật đó đẩy drap mỏng nhô lên. Nàng cảm động dịu dàng, thầm nghĩ.
– Tội nghiệp anh Chris chưa? Bây giờ mình mới hiểu tại sao anh trằn trọc khổ sở. Nhưng bây giờ mình làm tình với anh, dámlàm anh ấy đau nặng hơn. Mình quả thực chẳng biết phải làm sao. Dù thế nào thì mình cũng chẳng muốn để anh ở trong tình trạng bất ổn như thế. Mình phải làm gì đây?
Nàng không dám đứng dậy ra khỏi phòng vì e anh tưởng lầm chuyện dương vật anh dựng lên làm nàng khó chịu, tính nết anh kỳ lắm! Nhưng tại sao không nói thẳng với anh.
– “Anh có muốn tôi vuết ve anh không?”
Chắc anh sẽ thẹn đỏ đến từng kẽ tóc chân tơ, muốn độn thổ luôn. Hay là ta đề nghị nhẹ nhàng thế này.
– “Tôi có thể làm điều gì giúp cho anh không?”
Nhưng nếu nói vậy thì chắc anh lại xin một ly rượu gin nữa. Cách hay nhất là cứ thò tay luôn xuống dưới làn vải này là xong. Nhưng dám anh hét lên lắm! Sao anh chàng này không cốgắng làm một cái gì tích cực hơn? Một lần nữa Emmanuelle mỉm cười và Christopher lại tưởng nàng cười chế nhạo, do đó lại càng cảm thấy khổ sở hơn.
Thôi, cóc cần! Cái gì phải đến sẽ đến, anh sẵn sàng đấu kiếm với Jean và để Jean đâm chết, nhưng anh phải chiếm lấy Emmanuelle, nếu cần đùng sức mạnh cưỡng hiếp nàng. Anh sẽ lấy gối bịt miệng nàng lại. Anh sẽ làm tình tối đa với nàng, và với cơn sết đang âm ỉ này, hẳn anh sẽ chết đứ đừ sau đó. Nhưvậy càng tết vì khỏi còn gì để dằn vặt. Nhưng còn nàng thì sao? Bị mất danh dự như thế, dám nàng tự tử lắm, biết đâu đấy? Chỉ vì một người đàn ông nàng tin cẩn như anh ruột. Một cơn buồn nôn dâng lên cổ. Mày thật là một thằng đàn ông thối tha, đồi tệ!…
Nàng là tượng trưng cho lòng chung thủy. Với nàng chỉ có một người đàn ông duy nhất hiện diện trên đời là Jean. Tôi chẳng là cái gì hết dưới mắt nàng, thậm chí nàng không còn nhìn thấy tôi nữa. Ôi! Phải chi nàng chịu cầm lấy tay tôi, xiết những ngón tay quanh cái đó của tôi cho hạ hỏa một chút! Tôi sẽ thử xích lại gần một tí. Nếu nàng không nhúc nhích, tôi có thể cọ xát nhè nhẹ vào mông nàng mà nàng không để ý.