Ông hoàng thân và Michael không nói một tiếng, cùng nhìn theo hình ảnh tuyệ~phẩm đẹp nhưmơ ấy tiến ngập vào trong nước hồ, sau cùng chỉ còn là mái tóc óng ả dập dình… Michael cởi quần áo xuống theo Emmanuelle, cùng nàng bơi giữa những bông hoa antigone và hoa nhài rụng xuống ướp thơm nước trong hồ. Hai người nằm ngửa dập dềnh, hay đùa rỡn bằng cách lặn xuống dưới những tàu lá sen vĩ đại đến độ người ta bảo có thể chở được cả một người. Ông hoàng thân đã bỏ đi. Hai người ôm sát nhau. Giác quan của Emmanuelle thức tỉnh khi da thịt chạm tới dương vật dài và cứng như một chiếc sáo dùng để diễn tả dục vọng của nam giới. Hắn thử làm tình với nàng dưới nước; khá vụng về vì hai thân thể trơn trượt và vì hắn hối hả quá. Nhưng rồi hắn cũng thành công đưa được dương vật vào trong nàng, làm nàng vừa kêu lên vì đau đớn vừa vì khoái lạc. Không chịu đựng nổi nữa, nàng khẩn khoản hắn hãy để nàng lên bờ.
Lên rồi nàng dùng lưỡi dùng ngón tay vuốt ve hắn, dùng bụng dùng đùi cọ sát hắn, rồi ép chặt dương vật vào giữa hai vú, chặt nhưđang ở trong âm hộ trinh nữ. Sau cùng nàng làm vọt ra những tia tinh khí dầy đặc, nhiều đến nỗi nàng hứng gần đầy lòng hai bàn tay: nàng đưa lên miệng liếm rồi đưa về phía hắn mời:
– Anh có muốn thử một chút chăng?
Hắn cười lắc đầu nhưng đưa mặt lại sát để nhìn nàng uống tiếp tinh khí, mái tóc dài đẫm nước của Emmanuelle rủ xuống che vai biến cả hai thành một kẻ một thân hai đầu.
Khi nàng than lạnh, hắn nằm úp sấp phủ kín nàng, và hai người thì thào những lời yêu đương. Chùm sao Bắc Đẩu đang ở ngay trên… Tâm hồn Emmanuelle như tan loãng trong mơ.
Nàng từ từ ra khỏi cơn mê và không sao hiểu nổi nàng đang làm gì đây trong khuôn viên này, một thân hình đàn ông trần truồng bất động như chết rồi úp lên trên. Nàng chỉ hết hoảng sợ khi trí nhớ trở lại, nhưng nàng không muốn lưa lại chỗ này lâu hơn nữa. Nàng yêu cầu hắn hãy đưa nàng về nhà. Nàng đã mệt. Nàng buồn ngủ và muốn ngủ trong giường của mình nhiều ngày kế đó, như một con cù lần…
Hắn không đồng ý, viện cớ là còn sớm quá, cần phải đợi trời sáng đã. Thôi tốt nhất là nàng đi kiếm Mario. Nàng mặc lại xiêm y, làn lụa cọ sát dịu dàng trên làn da đã khô nước làm nàng bình thản trở lại. Nhưng nàng muốn chải lại mái tóc dính đầy những cành hoa ướt và lá khô. Nàng chợt nhớ đã nhìn thấy trong dinh thựnhiều phòng tắm trang bị đồ ngà đồ bạc, phục vụ bởi những thiếu niên mới lớn mắt mở to vì ngưỡng mộ và thèm muốn. Nàng lên đường đi tìm, và khi đã kiếm thấy, nàng để Michael lại nơi ngưỡng cửa và dặn đừng có đợi mất công.
Nàng tắm nước nóng bỏng, lau khô người, đánh phấn, bôi nước hoa, xoa bóp vuốt ve toàn thân, chải lại đầu và chắc dám ở lì trong đó suết đêm nếu Michael không báo cho chủ nhân biết để đến tìm. Ông dịu dàng tâm sự:
– Nhiều vị khách của tôi than là em miệt mài mất tích quá lâu Bây giờ em có muốn chấm dứt những lời khiếu nại ấy không?
– Khi đi băng qua nhà ban nẫy tôi thấy hình như sự hăng hái của mọi người đã yếu đi rồi. Hơn nữa, tôi cũng thấy chẳng còn bao nhiêu đàn ông; tôi tin là chắc họ đã đi ngủ hết!
Chủ nhân bông đùa:
– Việc của tinh thần là phải gây hưng phấn cho thể xác chứ. Tôi đã mời những khách tài hoa của chúng ta họp ở một khu riêng. Với họ, em sẽ thấy là tất cả những gì em đã hưởng tối nay mới chỉ là màn giáo đầu thôi. Em đã có làm cái gì khác ngoài chuyện lang thang đây đó?
Emmanuelle hỏi:
– Tiện đây xin được hỏi cái anh chàng đẹp trai ông gửi gấm tôi trong khuôn viên ban nãy là ai vậy?
– Michael hả? Tôi tưởng em biết anh ta rồi chứ. Anh làm tùy viên hải quan của sứ quán Hoa Kỳ.
Emmanuelle tưởng như bị ai đấm cho một cái vào mặt, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh. Anh của Bee ! Nàng đã làm tình với anh ta mà không biết? Mắt nàng đui hay sao đây mà không nhận ra cùng ánh mắt ấy, đôi môi ấy, nụ cười ấy, và mái tóc óng vàng, dáng điệu kiêu kỳl Cả cách nói cũng giống nhau nữa… Không thể nói Michael là anh mà phải nói là bản sao của cô em Bee! Vậy mà nàng đã không nhận ra!
Nàng để mặc hoàng thân dẫn đi, tới một chiếc cửa gỗ màu nhạt đầy những hoa văn và hình tượng cổ kính. Chủ nhân đẩy cửa mời nàng vô trước. Nàng rùng mình vì máy điều hòa không khí làm nhiệt độ trong phòng thấp hơn đêm ám bên ngoài. Một làn hơi hòng hồng tỏa ra, mang một thứ hương trộn lẫn của hương trầm và nhiều cỏ cây hoa lá kỳ bí khác nữa, một thứhương nhưđang ve vuốt và thấm dần vào da thịt nàng.
Đầu tiên nàng nhìn thấy những ngọn đèn hình bầu dục có chao thật dầy đặt ngay trên mặt đất. Trên mặt chao đèn có những hoa văn khảm bạc làm cho ánh sáng chiếu lên tường những bóng đen hình dáng dị kỳ. Những chiếc nệm rộng hình dáng và chiều dày khác nhau nhưng bao giờ cũng hình chữ nhật và vuông, không bao giờ bầu dục hay tròn, bọc đủ thứnhung lụa khác nhau, đôi khi đan bằng lông loài chim hiếm màu sắc sặc sỡ, tất cả nổi bật trên nền thảm trắng toát.
Mắt Emmanuelle dần dần quen thuộc hơn với thứ ánh sáng chập chờn mờ tỏ này, nhưng nàng vẫn không nhìn rõ quá được tầm của một thân người. Bây giờ nàng đã nhìn thấy ba cô gái còn trẻ hơn cả nàng nữa đang ở trên nệm. Cả ba cô nằm gần nhau nhưng không chạm vào nhau, hai chân dạng ra tối đa. Một trong ba cô gái là ái nữ của chủ nhân. Qua làn ánh sáng chập chờn vì các khói hương trầm tỏa ra, nàng nhận ra lờ mờ hình dáng các đàn ông xúm chung quanh, chăm chú nhìn vào ba cô.
Emmanuelle quay về phía chủ nhân. Nàng cần được nghe thấy tiếng của chính mình. Nàng thết ra cái tên đầu tiên chợt nhớ ra lúc ấy:
– Ariane… Cô ấy có ở đây không?
Hoàng thân trả lời ngay lập tức:
– Em muốn Ariane có mặt ở đây hẵ? Tôi sẽ cho người đi kiếm liền.
Emmanuelle vội vã nói như là vừa phạm một điều gì lầm lỗi.
– Arlane tối nay có vui chơi thỏa thích không?
Nàng chợt nhận ra mình đã nói như là đêm dạ vũ đã chấm dứt rồi. Chủ nhân mỉm cười nói:
– Tôi có cảm tưởng Ariane là người được hâm mộ nhất đêm nay.
Tại sao vậy? Emmanuelle tự hỏi và khám phá ra mình không muốn chấp nhận sự kiện ấy. Nàng nghe thấy tiếng mình cất lên phản đối.
– Ariane được hâm mộ hơn cả tôi sao?
Lòng tự kiêu và một niềm xúc động mới mễ làm giọng nàng thay đổi. Nàng cố gắng tạo một giọng đùa cợt.
– Phải chăng chị ấy là người đẹp nhất?
– Không phải vậy.
– Tại sao lại không là vậy? Nếu tôi đẹp hơn, tôi có quyền có nhiều tình nhân hơn. Nhiều hơn bất kể ai!
Tiếng nàng vang lên như thách thức trong căn phòng ánh sáng hồng này. Một người đàn ông tách khỏi đám đông, đến nắm lấy hai cổ tay nàng và nói:
– Chính chúng ta sẽ quyết định chuyện đó.
Nàng nín thinh vì chợt nhận ra giọng nói là của ai; đó là anh chàng hải quân.
Anh kéo nàng tiến tới và khi lớp sương hồng lùi bước nàng nhận ra nhiều thân thể khác, đa sốlà đàn ông. Một số còn rất trễ với khuôn mặt của các phi công Anh Quốc thời chiến, những người khác già dặn hơn, da rám nắng, mắt sâu và cương quyết. Còn nhiều người nữa – đủ các loại đàn ông…
Nhiều bàn tay ấn mạnh lên vai cho nàng ngồi xuống một tấm vải lạnh và trơn. Mọi người sờ mó nàng. Mọi người kéo banh hai chân nàng ra, tiến thẳng tới âm hộ, không buồn cho nàng thì giờ để cởi áo, cũng không buồn hôn hay nói với nàng một tiếng. Nàng không dám nằm dài ra dù nàng chờ đợi nhiều người sẽ giao hợp với nàng một lúc và miệng nàngcũng đã sẵn sàng. Những bàn tay bấu véo đùi làm nàng đau nhưng.không dám kêu, những bàn tay khác lục lọi moi móc chỗ kín của nàng một cách khá tàn bạo. Nàng đã sẵn sàng chấp nhận những điều nặng nề hơn kia, nên cứ im lìm chịu đựng. Nàng đột nhiên cảm thấy cùng một lúc cả tự kiêu lẫn khoái lạc khi khám phá ra mình không còn sợ hãi nữa. Không sợ về thể chất và cũng chẳng nhút nhát trong tâm hồn.