VN88 VN88

Em trần truồng rạng háng mời gọi tôi giữa bể bơi

Anna tin là có Thượng Đếđã là quá lắm rồi! Dù thếnào thì Anna cũng nên chọn tin ở một trong hai, không thể nào chọn cả Thượng Đế lẫn quỉ được. Phần tôi, thì Chúa hay quỉ thì cũng vậy thôi.

Anna có vẻ cạn lý lẽ. Cái lối Emmanuelle bay lượn từ thần học tới chủ nghĩa đồng tính luyến ái nữ làm cho cô ngỡ ngàng. Marie đột ngột hỏi thêm.
– Chị Anna này, có phải tại Emmanuelle đẹp nên chị yêu chị ấy phải không?

Một hôm Emmanuelle kiếm được tư tưởng sau của Che Tao.
– “Mọi người thường nghĩ rằng hội họa và ngọn bút lông dùng để tái tạo lại đường nét, mô phỏng thiên nhiên. Nhưng thực ra không phải vậy: ngọn bút lông dùng để tạo ra sự vật từ khối càn khôn hỗn độn.”
Và ngay hôm sau nàng lại nm thấy tư tưởng sau của Marcel Brion:
– “Thiên nhiên đầy những cạm bẫy nguy hiểm. Con người chỉ cảm thấy an toàn khi hắn đã tạo dựng được một nơi trú ẩn, đó là một thế giới có những đường nét không giống thiên nhiên.”
Emmanuelle nói với Anna.

Sự thực ra con người còn xấu hổ về nguồn gốc tổ tiên xuất phát từ động vật. Bởi thế hắn mới phát minh tùm lum để quên cái gốc tích ấy đi. ý kiến cho rằng linh hồn đến từ một Thượng Đếcũng khá hay, nhưng đâu có dẫn con người đi xa được. Một không gian nhân tạo không có chỗ cho Thượng Đế là một tư tưởng khá hơn. Anna đâu có ngờ khi vẽ Anna đã tạo một thếgiới nhưvậy. Nhưng hiện nay Anna
mới chỉ là đang bôi bác thôi.
Sau đó nàng nói rõ thêm:
– Xét cho cùng nghệ thuật chỉ là một hình thức sáng tạo của một chủng loại chưa có khả năng tạo dựng ra thiên nhiên. Ngày nào mà chúng ta biết tạo ra đời sống, di chuyển được các thiên thể, chúng ta sẽ không phí thì giờ ngồi vẽ bôi bác nữa đâu.
Rồi nữa.
– AnhMariobảo mộtcông trình nghệ thuật khi đã hoàn tất thì chỉ còn là một dấu vết đã chết thôi. Các nhà tỷ phú tốn cả triệu triệu để mua những bức tranh nổi tiếng đâu có biết rằng mình đã bị đánh lừa. Họ chỉ mua những vật chết, chứ còn nghệ thuật thực sự đã rời bỏ bức tranh ngay khi ông họa sĩ bỏ bút lông xuống. Cái gì còn lại chỉ là cái vỏ ngoài thôi. Nghệ thuậtxuấthiện và chết đi trong cùng một khoảng khắc. Không có những tác phẩm bất tử mà chỉ có những khoảng khắc sáng tạo đẹp tuyệt vời đã tan biến trước khi kịp trởthànhgià cỗi. Nghệ thuật nằm ở con người, chứ không nằm ở sự vật. Con người là cái gì hắn sáng tạo, là khi tôi làm tình cũng như khi tôi hành động.
Đó là nghệ thuật ngây thơ.
– Đã là nghệ thuật thì làm sao ngây thơ. Tình yêu chắc có thể ngây thơ, nhưng chúng ta có quyền giáo dục lại tình yêu?
– Như vậy ngây thơ là sai lầm sao?
– Chắc chắn vậy! Cái ngược lại với tình yêu ngây thơ, đó là chủ nghĩa dâm tình.
Thôi, Emmanuelle cho tôi hai chữ bình yên. Đừng có kể những chuyện làm tình này nọ tùm lum nữa. Đó là bệnh hoạn chứ không phải nghệ thuật.
– Nếu tôi mà nghi ngờ những điều tôi làm là xấu, chắc tôi ngừng ngay không làm nữa, điều quan trọng nhất không phải là khoái lạc mà là lòng tự kiêu. Chắc chắn là có những cách làm tình xấu xa rồi, cũng như cũng có những cách cầu nguyện làm cho Chúa của Anna phải đau lòng. Nhưng tôi, tại sao tôi phải xấu hổ nhỉ? Xấu hổ về cái gì mới được chứ? Tôi chỉ toàn làm những điều tết lành.
-Tôi với Emmanuelle sống trong hai thếgiới khác hẳn nhau.
– Có chắc không đấy? Nếu Anna thành thực nghĩ rằng yêu là tội lỗi thì Anna biết nhiều hơn Jesus-Christ rồi đó vì vị này, tội nghiệp chưa, thường hay cảm tình với những phụ nữ ngoại tình, những cô gái điếm, những kẻ tội lỗi. Có bao giờ Ki-Tô nói đừng làm tình nữa vì làm tình xấu lắm, không được lên Thiên đàng đâu? Tôi đọc tới đọc lui Thánh Kinh thấy có đoạn nào ca tụng sự trinh khiết đâu. Bởi thế khi các cha cố đề cao tiết dục và trinh khiết, tôi thấy khôi hài quá tôi sẽ lên Thiên đường trước quí vị cho mà coi. Sự thực ra thì tôi đang ở Thiên đường rồi vì Thiên đường là gì nếu không phải là nơi mà đàn ông cũng như đàn bà có mắt để
nhìn có tai để nghe, biết đòi và khao khát sự thực. Thiên đường chính là thế giới này đây, nơi mà chúng ta phải tìm cách khám phá không ngừng và tình yêu giúp cho tôi tìm kiếm.
– Emmanuelle lại chơi chữ rồi, tình yêu mà Jesus rao giảng không có dính dáng gì đến những trò dâm ô Emmanuelle đã làm đâu.
– Anna thì biết cái gì về những trò dâm ô của tôi?
– Chị làm tình lung tung chỉ vì khoái lạc thôi. Có vậy thôi. Chị gạt bỏ tất những nguyên tắc nào ngăn cản chị tìm khoái lạc, cái kiểu như mười người đàn ông mang lại nhiều vui thú hơn là một người.
– Tôi có thể chọn giải pháp dễ dàng nhất là ngồi ì ra đó và bằng lòng với một ông chồng như bằng lòng mình có hai bàn tay. Nhưng tôi sinh ra trên trái đất này không phải để dễ bằng lòng như thế.
– Chị sinh ra làm người để mà hi vọng.
Tư tưởng này củaAnna phát xuất từ cái đầu chứ không từ trái tim. Anna có thực sự tin rằng tình yêu đích thực gạt bỏ tình yêu của đàn ông với đàn bà ra ngoài không?
– Thời nào cũng có những cô gái ngủ với tất cả mọi người. Những cô này có làm cho khoa học tiến bộ không?
– Biết đâu đấy! Nếu không có các nữ thần tình ái, các kiều nữ ngăn cản đàn ông đừng để Thượng Đế thôi miên, thì hẳn Nhà Thờ đã thành công từ lâu trong việc làm biến mất lòng ham hiểu biết và yêu đời của con người rồi! Nếu các người nữ này không cài một con sâu vào trong trái cấm thì hẳn thế giới của chúng ta đã trở thành một hành tinh thiến hoạn khô cằn từ cả ngàn năm nay rồi.
Emmanuelle bỗng cuồng nhiệt hẳn lên.
– Chính những kẻ nhân danh phục vụ Chúa mới là những kẻ mang tâm hồn đen tối của họ đi xét xửngay chính Chúa, thời kỳ nào những kẻ này ngự trị thì ngày đó trái đất còn chìm trong đêm tối.
– Cái lối chị chê trách Chúa chẳng qua chỉ là một cách khác để thừa nhận có Người. Emmanuelle tin ở Thượng Đế, nhưng cứ chống lại Người.
– Anna đề cao tôi quá đáng, tôi đâu dám táo tợn đến thế! Quá khứ chúng ta đầy ắp Thượng Đếvà bây giờ chúng ta đã biết thời đó là sai lầm. Bây giờ sự thực ở trước mặt tôi, có phải lỗi ở tôi không khi tôi nhìn thẳng về phía trước, tôi không thấy Thượng Đế đâu hết. Đấng Sáng Tạo toàn năng không để loài người quên
Người dễ dàng đâu.
– Anna tin vậy hả? Tới độ Anna nghĩ tới Chúa trong lúc đang sướng cực điểm đấy! Tôn giáo thực ra được tạo dựng bởi những người không biết làm tình.
Anna khắc khoải hỏi lại bạn.
– Nhưng tại sao thế gian này đầy những bí mật? Tại saoloài dơikhi ngủ lại chúc đầu xuống?Tại sao Emmanuelle đẹp như thế, biết yêu thương mà lại sẽ phải chết? Khoa học đâu có chỉ dạy gì được tôi về chuyện ấy.
– Nhưng tôn giáo cũng bí luôn. Thôi Anna đừng có vẽ viếc nữa. Hãy cùng tôi đi tìm hiểu vấn đề Anna vừa nêu ra thú vị hơn.

*
*   *

Emmanuelle đã giữcả Anna lẫn Marie ở lại ăn bữa ăn  tối Trong bửa ăn, Jean khề khà kể.
– Ở Bangkok vào thời kỳ huy hoàng của văn minh Khmer, những tăng sĩ của ngôi chùa lớn phá trinh các cô gái do cha mẹ mang lại cúng dường. Các cô gái này thường dưới mười tuổi, chỉ con cái nhà nghèo bố mẹ mới để cho còn trinh lâu hơn để có thể bán trinh với giá cao hơn. Các tăng sĩ khi thì dùng ngón tay khi thì dùng dương vật để phá trinh các cô. Họ hứng lấy máu trinh đem trộn với rượu. Thân nhân trong gia đình nhúng ngón tay vào đó rồi chấm lên trán lên môi. Mỗi vị tăng chỉ có quyền phá trinh một cô mỗi năm. Khi các cô này đến tuổi lấy chồng, các cô ra hồ tắm khỏa thân cho đàn ông chọn lựa.

*
*   *

Khi hai người uể oải nằm dài cạnh bể bơi, Marie-Anne nói với Emmanuelle.
– Mọi sự đến giờ vẫn không có gì thay đổi. Các tu sĩ Phật Giáo vẫn thích gái trinh như thường.
– Sao em biết? Bộ em đã qua cái cầu đó rồi hả?
– Tôi đâu cần phải trải qua mới biết.
– Phần tôi, tôi nghe nói các tăng sĩ Phật Giáo đâu có sờ đến đàn bà.
– Trinh nữ đâu phải là đàn bà.
– Vậy há! Kể mấy ông ấy cũng có khiếu thẩm mỹ đấy!
– Họ không giống chúng ta đâu.
– Nhưng bây giờ họ kiếm đâu ra gái trinh cúng đường?
– Dĩ nhiên là khó rồi. Dân Thái Lan hiện nay không dễ bảo như dân Khmer ngày xưa. Ngày nay mấy tăng sĩ phải chi tiền ra thôi.
– Làm sao họ có tiền trong khi giáo lý cấm họ sử dụng tiền bạc?
– Họ trả bằng vàng.
– Em phịa không à, Marie? Để ra cấi điều ta đây cái gì cũng biết.
Chị không tin tôi thì cứ việc đi hỏi Mervée.

Mặc dù Marie-Annekhuyên vậy, nhưng Emmanuelle chẳng quan tâm tới việc đi kiếm cô gái Mervée tóc và lông mu dầy cộp vàng óng như bờm sư tử ấy. Nhưng nàng đụng độ cô này vào buổi sáng cùng cô người làm Ea mua hoa lan trên công trường rộng lớn trước chùa Ngọc Bích. Mái tóc rực rỡ của Mervée nổi bật chói chang, nét mặt cô có những nét hòa hợp với đường nét kiến trúc của ngôi chùa phía sau:
Emmanuelle dùng ngôn ngữ toán học cười nói với Mervée.
– Đường nét kiến trúc của PhậtGiáo đồng bộ với đường nét của chị.
– Chị quan tâm đến Phật Giáo hả?
– Đại khái thôi.
Hai cô gái nhìn hai tu sĩ đi qua trong cà sa vàng để hở một bên vai, đầu cạo nhẵn và chân đi đất. Một cậu bé cỡ mười hai tuổi ăn mặc tương tự cầm một cái quạt lớn lon ton chạy theo che nắng cho hai tu sĩ. Trịnh trọng nhưvậy dù hai ông này chỉ đi lang thang thôi, không có mục đích gì hết.
Emmanuelle nhận xét.
– Mấy ông này chẳng có vẻ trầm tư gì hết.
– Họ thiếu gì thì giờ để tư duy.
Một đám nữ sinh nhỏ áo sơ mi trắng có gắn huy hiệu nhà trường,iupeplissé xanh hay đỏ, do mấy tu sĩ hướng dẫn đi qua. Các tu sĩnày không thèmnhìnhaicô gái Tây Phương.
Emmanuelle nhận xét lớn tiếng.
Mọi người bảo tôi là mấy ông tu sĩ này không có chê gái tơ đâu.
– Tuổi tác đâu quan trọng. Họ chỉ cần là trinh nữ là đủ.
– Ủa! Vậy chuyện họ thích gái trinh không phải là huyền thoại sao?

Nàng nở một nụ cười hoài nghi, chờ đợi phản ứng của Mervée. Côtakhôngtrảlờingay,nhìnđămđămEmmanuelle như có thể xuyên thấu bằng tia X. Sau cùng Mervée mới nói.
– Chị hỏi vì vui hay thực sự quan tâm đến chuyện đó?
Giọng Mervée có một âm hưởng độc đáo như ánh mắt của cô, làm Emmanuelle thoáng quên luôn là nàng đang đứng ở đâu, vào thời điểm nào nữa. Mervée nói.
Các tăng sĩ chỉ sợ sự dơ bẩn thôi, ngủ với trinh nữ thì không kể là dơ bẩn.
Emmanuelle thử đùa cợt.
– Như vậy họ đâu có nhiều dịp để làm tình.
Không cần thiết phải là trinh nữthật, điều quan trọng là cái bề ngoài thôi. Đấng Thích Ca đã nói Sắc tức thị không,  không tức thị sắc
Thế mấy tín đồ của Thích Ca tin thật vậy sao?
Dân Thái Lan chẳng bao giờ tin thực sự cả, họ biết rằng lòng tin là nguồn gốc của nhiều phiền nhiễu. Và họ thì rất kỵ chuyện phiền nhiễu.
Emmanuelle bắt đầu chú ý tới những điều Mervée nói.
Từ trước đến giờ nàng cứ tưởng cô gái này chỉ giơ móng vuốt sư tử ra thôi. Mervée nói tiếp.
Như chị chẳng hạn, các tăng sĩ thích chị lắm.
– Ai? Mấy ông sư ấy à! í ẹ chưa! Hơn nữa tôi thì trinh tiết cái gì?
Mervée vẫn tỉnh bơ, tuyên bố.
– Chị dứt khoát là thích hợp với họ.
– Nhưng… Tôi chẳng thấy họ hấp dẫn ở chỗ nào hết.
Nghĩ tới chuyện làm tình với một tu sĩ Phật Giáo, tôi chẳng thấy ham ở cái chỗ nào. Tôi không có một chút khuynh hướng thần bí nào. .
– Vấn đề không phải ở chỗ đó. Chị có nói với tôi một lần là tôi có thể đem chị đi bán, có đúng thế không?
Emmanuelle nhớ có lần Mervée nói như vậy, nhưng nàng đâu có trả lời đồng ý. Câu chuyện đùa bỡn này làm nàng mỉm cười. Mervée nói tiếp, mắt nhìn bạn một cách lạnh lùng.
Tôi đang có người muốn mua. .
Emmanuelle nghĩ thầm, tôi điên rồi, cái cô gái này dám mang tôi ra thương lượng mua bán như một món hàng hóa vậy Nhưng nàng không ngăn nổi một câu hỏi ngạc nhiên.
– Chị bán tôi lấy tiền hả?
– Chứ sao. Ngày mai đi, chị chịu không?
Emmanuelle nói. .
– Được tôi sẽ gặp chị ở đâu?
Nàng tự hỏi không biết sẽ mang lại cho Mervée bao nhiêu đây? Mấy ông tăng sĩcó chịu trả giá cao không? Nàng quên phăng mất sựkiện muốn đòi giá cao thì nàng phải còn trinh kia.

*
*   *

Con thuyền chở hai người lướt đi không tiếng động theo mái chèo của người chèo trên dòng sông có màu như ruộng lúa, đẫm nước mưa. Emmanuelle thò tay quậy những trái dừa, những bè rau xanh đỏ đang trôi theo dòng nước. Nước mấp mé mạn thuyền làm nàng tin chắc rằng mình sẽ có phen té lăn tòm~xuống nư~ớc trước khi thuyền tới bến. Dòng sông đông người bơi lội. Những đứa con trai trần như nhộng bơi tới níu lấy mũi thuyền, mặc kệ người chèo la hét vì sợ thuyền lật. Lũ trẻ vẫn tỉnh bơ. Một đứa trượt theo sườn chiếc thuyền, giơ một tay về phía nàng. Nó định xin cái gì vậy? Nhưng vừa tự hỏi xong nàng đã biết ngay câu trả lời, cậu bé luồn tay dưới váy sờ lên chỗ kín của nàng, rồi hét lên một tiếng đắc thắng, buông tay lăn xuống nước.

VN88

Viết một bình luận