Nhưng Emmanuelle thú thật với một giọng không hối tiếc gì cả:
– Nhưng vụ làm tình ấy không xẩy ra.
– Tại sao vậy?
– Khi về đến nhà thì tôi lại hết hứng. Tôi buồn ngủ.
Khi đi đến trước cửa phòng ngủ, tôi chỉ hôn Christopher lên hai má, lên mũi, một chút lên môi. Sau đó tôi bỏ mặc anh đứng trơ ra đó đầy xúc động.
Mario than tiếc:
– Che peccato!
– Nhưng tôi cũng đâu hẳn bỏ cuộc. Khi vào giường, tôi hếtbuồn ngủ. Tôi làmtình với anh Jean. Làm kỹ hơn thường lệ Mỗi khi tôi kêu lên vì sướng, tôi lại nghĩđến Christopher. Những tiếng kêu rên của tôi hẳn làm anh hết ngủ bên kia bức vách. Tuy thế cả anh Jean lẫn tôi không ai nhắc đến Christopher cả. Hai đứa chỉ bàn về những khoái lạc đã cùng hưởng với nhau. Chưa bao giờ tôi lại nói anh Jean nghe nhiều suy nghĩ dâm ô của tôi đến như vậy. Anh làm tình tối đa sức anh rồi lăn ra ngủ, nhưng tôi thì không. Tôi lại bị ám ảnh bởi chuyện đi kiếm Christopher để dâng hiến tâm thân còn nóng hổi những ôm ấp của anh Jean. Nhưng tôi không dám. Tôi sợ làm anh ấy sốc. Tôi cứ nằm đó tự vuết ve mình sướng thêm không biết bao nhiêu lần nữa. Bởi thế khi hai người đàn ông dậy ăn sáng, tôi không nghe biết gì cả. Mãi đến trưa tôi mới dậy. Để trả thù Christopher, tôi đã khỏa
thân ăn trưa với cả hai người. . .
Mario phê bình:
– Ottimo. Tối nay cô cứ vào giường Christopher đợi sẵn là xong.
– Không được đâu. Anh ấy đi rồi.
– Đi rồi?
– Đi vài ngày thôi, cùng anh Jean. Sáng nay anh Jean nhận được điện tín báo tin có trục trặc nơi đập. Anh lấy máy bay đi ngay và dĩ nhiên Christopher không để anh đi một mình rồi.
– Tiếc quá nhỉ. Nhưng ít ra chắc cô đã có dịp kể với chồng cô lời mời của hoàng thân Orméasena chứ?
– Chưa.
– Cô không đủ can đảm sao?
– Không phải vậy. Sau đêm đó tôi đâu có sợ xin phép anh Jean nữa đâu. Nhưng… nhưng tôi không biết nói sao. Hay là cô sợ nếu có chồng cho phép hẳn hoi, cô mất
đi một phần thú vị khi đi ngủ với những đàn ông khác.
– Tôi khoái lừa dối chồng được ngày nào thêm ngày ấy Sau này cái gì anh Jean cũng cho phép, tôi đâu còn cơ hội nữa.
– Đáng lẽ cô nên…
Mario ngưng một chút rồi nói tiếp:
– Cô đã chuẩn bị mọi thứ thích hợp cho buổi hội lớn chưa?
– Hội lớn nào? ‘
– Buổi tối ở lâu đài Maligath.
– A? Bộ vụ đó quan trọng đến thế sao?
– Sao bây giờ cô lại có vẻ hững hờ…
– Không. Nhưng đối với tôi bây giờ đâu có gì quan trọng. Tôi đã làm quá nhiều điều rồi? Đâu có gì để tôi khám phá thêm nữa phải không?
– Còn: khoái lạc vì số đông. Rất nhiều người đang chuẩn bị hưởng thân thể cô. Mọi người đang đồn cô sẽ hiện diện tại dinh thự Maligath. Một sự kiện có thể giao hợp với một cô gái khó tán như cô cũng đủ đám nam nhân xứ này điên lên rồ.i.
– Cái gì? Anh tiết lộ bí mật đó hả?
– Tại sao lại không để cho đám đàn ông thèm muốn cô khổ sở dằn vặt vì chờ đợi trong hai ngày đêm liền? Sự mong chờ được ôm cô trong tay cũng là một hình thức hạnh phúc không kém chính lúc được làm tình với cô. Ngay cả chính cô nữa, cô không đang run lên vì chờ đợi giấc mơ ấy thành hiện thực sao?
– Nghe anh nói, tôi chỉ thấy sợ. Tôi không thích một bầy lũ đàn ông nổi dục nhào tới giằng co thân thể tôi. Cứ nghĩ lúc này đám đàn ông ấy đang nhắc đến tên tôi. Chắc họ nói…
Emmanuelle nghe thấy tiếng cười của Mario. Nàng tức đến muốn phát khóc:
– Anh thích chí về chuyện đó lắm hả? Chắc anh hãnh diện tuyên bốvới họ: “Này các bạn có biết cái con nhỏ mới từ Pháp đến chứ? Tôi đã giáo dục cái con ngốc ấy! Bây giờ tôi hưởng chán rồi, tôi mang ra tặng cho các bạn. Con nhô vẫn còn tươi mát lắm. Nhưng dĩ nhiên với một điều kiện: khi các bạn có con bé nào hay, nhớ trao đổi lại với tôi nghe!”
Mario nói nhẹ nhàng:
– Cô có tin tôi đã hưởng đủ từ cô không?
Emmanuelle im lặng, Mario nói tiếp:
– Kể ra cô nói khá đúng, ngoại trùmục tôi đòi đổi chác. Tôi đã mô tả dài đòng cho họ nghe sự tươi mát của thân thể cô, một thân thể quá ít người được hưởng cho tới lúc nà. Một ngày kia cô sẽ có uy tín và quyến rũ của một phụ nữcó trên một trăm tình nhân, còn bây giờ sựngây thơ trong trắng của cô đang làm bốc lửa tất cả. Cô nên chuẩn bị tận hưởng từ bây giờ công cuộc cô sẽ làm. Cái thân thể con gái mới lớn của cô mới chỉ biết có ông chồng và vài cuộc phiêu lưu vặt vãnh, tới dêm đó sẽ được xuyên được thụt bởi vô sốđàn ông cho đến khi cô kiệt lực mới thôi.
Mario bỗng nhiên đổi giọng:
– Cô vẫn còn là trinh nữ, Emmanuelle! Nhờ có tôi, ngày mai cô sẽ không còn là như thế. Đêm trước ngày ra trận, là ngày hôm nay của cô! Và cô lại không muốn tôi bàn tới sau? Cô tưởng mọi người chế nhạo cô, bàn tới thân thể cô một cách hạ cấp sao. Đàn ông ít khi được tặng dữ cái gì quí, bởi thế họ biết trân trọng mọi vưu vật. Cô đừng tưởng đang có một đám đông bất xứng sẵn sàng chế nhạo cô.
Không, bởi vì thân thể cô sẽ được tiếp nhận trân trọng hơn ở đâu hết. Chắc cô phải biết như vậy chứ? Bao nhiêu ngày vừa qua tôi giảng hoài mà cô không học được gì sao? Emmanuelle hối hận. Nàng tin lời Mario, không nghi ngại gì nữa! Nàng sẽ không rơi vào vòng ngu dốt nhưtrước nữa. Tối mai, nàng sẽ chứng tỏ cho Mario thấy, ở Maligath.
Từ giờ anh tha hồ kể với bạn bè là sẽ được hưởng tấm thân nàng đêm dạ vũ. Nàng bằng lòng. Thân thể nàng đã sẵn sàng cho thân thể họ. Nàng thèm muốn tất cả những đàn ông xa lạ ấy. Nàng muốn có họ.
Sau cuộc nói chuyện quá dài, Emmanuelle nằm ra giường. Nhưng chiếc giường lớn trống trải quá. Những điều Mario gợi ý cứ xuất hiện ám ảnh hoài dù nàng đã nhắm nghiền mắt lại. Nói gì thì nói, nàng vẫn cứ thấy lo âu. Thần kinh nàng căng thẳng. Nàng tìm giấc ngủ: cần phải nghĩ tới những thử thách đang chờ vào đêm mai. Bây giờ nàng chỉ muốn nghỉ ngơi và quên đi. Nhưng vô ích: nỗi lo âu vẫn làm
nàng thao thức.
Nhưng nàng biết cái gì có thể làm cho nàng dịu xuống. Nàng tự vuốt ve mình. Nhưng nàng ngạc nhiên là táy máy hoài mà cơn sướng không tới. Chưa bao giờ một chuyện như thế xảy đến cho nàng. Các ngón tay vẫn tiếp tục hối hả, nhưng tâm trí nàng lang thang nơi khác: một thèm muốn mới, một ao ước của lạ, vừa dịu dàng vừa gay gắt dâng lên đến nóng cổ. Nàng cốcưỡng lại. Thật lâu. Cho đến khi nàng nhích người ra thành giường, một chân buông thõng xuống. Cái giống của nàng mở sẵn hướng về phía cửa phòng. Nàng mò mẫm đưa tay tìm cái bấm chuông gọi anh chàng boy Thái Lan. Các ngón tay nàng duỗi ra, thân thể trùng xuống, ngực căng lên khi nàng nghe thấy tiếng anh chàng boy này mở cửa lưới dẫn vào phòng nàng.
Thân xác là một hệ thống lớn của lý trí, một quần thể chỉ có một cảm quan, một chiến tranh và một hoà bình, một bầy đoàn và một người chăn chiên.
NIETZCHE
(ZARATHOUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ)
Chiếc áo dài kiểu Ý cổ thời với những nếp thật thanh Emmanuelle mặc có một mầu xanh ngọc bích nhạt đến nỗi gần như là trắng. Một bên vai để trần, vai kia chỉ cài một (râm vàng giữ áo, thắt lưng là một sợi dây kim loại phẳng bó sát eo phía trên. Chiếc áo không có một hoa văn nào ngoại trừ những nếp gấp, nhưng ở khoảng giữa hai vú có đeo một đồng tiền vàng cổ xưa nặng trĩu ép sát vai áo vào
da thịt. Bên trên khuỷu tay, nàng đeo một chiếc vòng nô lệ khảm ngọc bích bó sát lấy cánh tay phải.
– Bởi vì tôi là vật tế thần tối nay nên tôi ăn mặc theo kiểu nàng Iphigénie.
Mario phê bình.
– Cô tuyệt đẹp Nhưng hơi đoan chính quá.
Không thèm nói một tiếng, nàng tiến đến gần một chiếc đèn thấp; ánh sáng dù yếu cũng đủ làm hiện rõ đôi chân, làm như vải áo bằng thủy tinh. Nhưng dù vậy Mario cũng có vẻ chưa hài lòng. Emmanuelle mỉm cười, đưa đùi ra phía trước: chiếc áo tự động mở ra từ thắt lưng đến tận đất. Với kiểu áo này, khi nàng nhẩy, nàng sẽ lần lượt hở hết đùi này đến đùi kia. Mọi người có thể sờ soạng thân thể nàng dễ dàng. Phần hạ bộ đen thẫm hầu như sẵn sàng phơi bầy ra bất cứ lúc nào.
– Nhìn này?
Trên phần tam giác đen thẫm có mộtchuỗi ngọc trai nhỏ xíu phải mất cả bốn tiếng đồng hồ Emmanuelle mới đính xong ngọc trai vào nơi đó. Mario tán dương.
– Chưa bao gờ tôi thấy một nữ trang nào cao quí hơn thế.
– Còn lỗ khoét của tay áo nữa!
Khoảng trống tay áo hình tròn đã được mở rộng dưới nách trái đến tận háng. Nếu có ai quan sát Emmanuelle lúc nàng giơ tay lên hay cúi người về phía trước, có thể thấy được một bên vú trái. Những đàn ông ôm nàng nhẩy rất dễ dàng thọc tay qua khoảng để hở rộng rãi như vậy.
Mario ngạc nhiên khi Emmanuelle lại có những bộ quần ‘to như thế, phải chăng nàng đã mua sắm thêm trong hai ngày gần đây? Chắc cô thợ may của nàng đã phải vất vả ghê lắm. Mario không biết chi nhiều về y phục phụ nữ nên anh đâu biết rằng thứ vải mousseline nàng đang mặc phải đi với một lần lót mầu sậm hơn. Emmanuelle đã để nguyên thứ đồ lót ấy trong tủ bởi vì đối với Mario, tất cả những y phục nào không làm nổi bật vẻ đẹp trần truồng của phụ nữ, đều đáng mang ra đốt hết.
– Hôm nào rảnh anh phải duyệt lại tủ y’phục của tôi. Những gì anh không thích, tôi cho anh đốt hết.
Mario hứa một cách nghiêm cẩn.
– Chắc chắn là tôi sẽ làm như thế!
* *
Maligâth là một dinh thự gồm nhiều tòa nhà bằng đá hoa ngăn cách với nhau bằng những khu vườn có bồn nước, những ngọn đèn lồng dọc theo các lối đi tỏa ra dưới ánh trăng một thứ ánh sáng lạnh và thần bí. Mọi người đi đến các thềm hiên cao bằng những con đường hai bên trồng hoa dâm bụt và có những hàng cột trắng chạy dọc những bờ cỏ cắt xén cẩn thận, nhưng sân cỏ đó rộng đến độ ngăn cách hẳn được với những tiếng ồn của thành phốbên ngoài. Mọi người chỉ còn nghe thấy tiếng những tia nước phun lên rơi xuống và những âm thanh trầm như thì thào của các tiếng nói.