VN88 VN88

Em trần truồng rạng háng mời gọi tôi giữa bể bơi

Hai người đã đi băng qua khu vườn và hàng hiên nhà Emmanuelle. Bây giờ hai người đang đứng trong phòng khách, đối diện với cái cây bằng thép đen. Hơi thở của Mario làm lay động những lá kim loại.
Emmanuelle nhận xét:
– Chắc chắn là anh đã tìm cách giáo dục Enna rồi. Tôi có gì để thêm vào nữa? .
– Vấn đề không phải là Anna Maria, mà là chính cô. Anh chờ đợi một câu trả lời, nhưng nàng chỉ bĩu môi thôi. Anh lên tiếng cắt nghĩa:
– Tất cả những gì giúp cô tạo dựng hoàn thiện một con người mới đều là tất. Nhưng cũng rất có thể là cô đang bằng lòng với chính con người hiện nay của cô, phải không?
Emmanuelle lắc mái tóc đen dầy, trả lời dứt khoát:
– Không, tôi không bằng lòng với con người tôi hiện nay.
Mario mệt mỏi:
– Vậy thì cô thay đổi đi!
Anh nói thêm:
– Cô là phụ nữ, đương nhiên là cô biết yêu chính cô. Nhưng vì cô là mộtnữthần nên sốmệnh của cô là phải được nhiều người khác tôn thờ.

Nàng mỉm cười, nhớ lại con đường vách ván trên kinh rạch, ngôi đền thờ, bóng đêm. Mario nhìn mắt nàng dò xét:.
– Cô đã bắt đầu kể mọi chuyện cho chồng nghe chưa?
Nàng nheo mắt lắc đầu như một đứa trẻ, vừa bướng bỉnh vừa xấu hổ.
– Thế ông ấy không ngạc nhiên về chuyện cô biến mất cả đêm sao?
– Có chứ.
Thế cô nói sao?
– Tôi kể cho anh Jean nghe là anh đã dẫn tôi đi hút thuốc phiện.
– Thế ông có giảng mo-ran cho cô không?
– Anh chỉ làm tình với tôi thôi.
Nhìn mắt Mario nàng biết anh đang đặt câu hỏi gì. Nàng nói:
– Vâng, tôi nghĩ hoài tới chuyện đó.
– Thế cô có thấy thích không?
Vẻ mặt của Emmanuelle trả lời thay cho nàng. Nàng như còn sống trong giây phút thích thú xuất thần khi tinh khí của chồng trộn lẫn với tinh khí của anh chàng phu xe bên trong nàng. Mario nhận xét:
– Bây giờ chắc cô lại muốn tái diễn trò đó.
– Tôi chẳng đã nói tôi chấp nhận những luật tắc của anh sao?
Đúng như vậy. Vào giây phút ấy nàng dứt khoát không còn gì để nghi ngờ. Để thuyết phục Mario tin ở lời mình, nàng đọc lên câu châm ngôn Mario đã hướng dẫn nàng làm ra đêm hôm qua:
– “Tất cả thời gian nào không khoái lạc trong cánh tay người tình mỗi ngày một nhiều thêm, là những thời gian bỏ phí.”
Nàng dò hỏi:
Anna Maria thường tin là cô ta phải sử dụng thời gian như thế nào? .
– Lập thời dụng biểu cho hết việc này đến việc kia.
Giọng Emmanuelle đượm vẻ khách quan:
– Như vậy thì Anna có nhiều điều để tin tưởng hơn là chủ nghĩa dâm tình. Chắc chắn Anna tin tưởng ở những thần
– Tất cả những gì giúp cô tạo dựng hoàn thiện một con người mới đều là tất. Nhưng cũng rất có thể là cô đang bằng lòng với chính con người hiện nay của cô, phải không?
Emmanuelle lắc mái tóc đen dầy, trả lời dứt khoát:
– Không, tôi không bằng lòng với con người tôi hiện nay.
Mario mệt mỏi:
– Vậy thì cô thay đổi đi!
Anh nói thêm:
– Cô là phụ nữ, đương nhiên là cô biết yêu chính cô.
Nhưng vì cô là mộtnữthần nên sốmệnh của cô là phải được nhiều người khác tôn thờ.
Nàng mỉm cười, nhớ lại con đường vách ván trên kinh rạch, ngôi đền thờ, bóng đêm. Mario nhìn mắt nàng dò xét:
– Cô đã bắt đầu kể mọi chuyện cho chồng nghe chưa?
Nàng nheo mắt lắc đầu nhưmộtđứa trẻ, vừa bướng bỉnh vừa xấu hổ.
– Thế ông ấy không ngạc nhiên về chuyện cô biến mất cả đêm sao?
– Có chứ.
Thế cô nói sao?
– Tôi kể cho anh Jean nghe là anh đã dẫn tôi đi hút thuốc phiện.
– Thế ông có giảng mo-ran cho cô không?
– Anh chỉ làm tình với tôi thôi.
Nhìn mắt Mario nàng biết anh đang đặt câu hỏi gì. Nàng nói:
Vâng, tôi nghĩ hoài tới chuyện đó.
– Thế cô có thấy thích không?
Vẻ mặt của Emmanuelle trả lời thay cho nàng. Nàng như còn sống trong giây phút thích thú xuất thần khi tinh khí của chồng trộn lẫn với tinh khí của anh chàng phu xe bên trong nàng. Mario nhận xét:
– Bây giờ chắc cô lại muốn tái diễn trò đó.
– Tôi chẳng đã nói tôi chấp nhận những luật tắc của anh sao?
Đúng như vậy. Vào giây phút ấy nàng dứt khoát không còn gì để nghi ngờ. Để thuyết phục Mario tin ở lời mình, nàng đọc lên câu châm ngôn Mario đã hướng dẫn nàng làm ra đêm hôm qua:
– “Tất cả thời gian nào không khoái lạc trong cánh tay người tình mỗi ngày một nhiều thêm, là những thời gian bỏ phí. ”
Nàng dò hỏi:
– Anna Maria thường tin là cô ta phải sử dụng thời gian như thế nào?
– Lập thời dụng biểu cho hết việc này đến việc kia.
Giọng Emmanuelle đượm vẻ khách quan:
– Như vậy thì Anna có nhiều điều để tin tưởng hơn là chủ nghĩa dâm tình. Chắc chắn Anna tin tưởng ở những thần thánh riêng và tuân theo luật tắc của những vị này.
Mario nhìn nàng chăm chú, nối:
– Tôi đang chờ đợi xem giấc mơ thiên đường có cướp mất một cô gái tử cõi đàn ông trần thế hay không, hay là chính tình yêu cõi tục sẽ mang lại cho trái đất một linh hồn.
Nàng cầm lấy cánh tay Mario:
– Tôi là bà chủ vụng về quá đi: tôi quên không mời anh uống chút gì. Cũng không mời anh thuốc lá nữa. Nàng muốn kéo anh về phía quầy rượu, nhưng Mario trì
lại, hỏi với giọng nghi ngờ:
– Cô không mặc đồ lót dưới chiếc quần short này chứ?
– Anh hỏi kỳ!
Chiếc quần nàng mặc ngắn đến độ chỉ hơi nhô ra dưới vạt áoiersey mầu san hô. Nhìn qua khe đôi chân có thể thấy thấp thoáng những lọn lông đen óng ả trên mu âm hộ Emmanuelle.
Mario vẫn cứ tiếp tục bàn thêm về những gì anh thấy:
– Tôi không thích bộ y phục này của cô. Cái váy bao giờ cũng mở ra dẫn lối. Quần short thì giống như một hàng rào. Tôi không thèm chú ý đến đôi chân cô ngày nào nó còn nhô ra khỏi cái thứ túi kỳ cục này.
Nàng vui vễ nhượng bộ:
– Tôi sẽ thay nó bây giờ. Nhưng tnlớc hết anh hãy cho biết anh thích uống gì đã.
Nhưng Mario đang nghĩ tới điều khác:
– Tại sao cứ phải ở trong nhà? Tôi thích cây cối trong vườn cô.
– Nhưng trời sắp mưa!
– Nhưng đã mưa đâu.
Ra tới vườn thì chính Mario lại dẫn nữ chủ tới chỗ anh thích: gờ đá rộng chạy bọc terrace. Một ánh chớp xanh tràn ngập không gian giữa các bông phượng vĩ đang nở.
– Anh Mario nhìn kìa, cái cậu con trai xinh xắn đang đi ngoài đường ấy.
Tôi thấy rồi. Trông cũng được.
– Tại sao anh không gọi vào rồi làm tình với cậu ta?
– Dưới trần thế nào việc nào lúc ấy, Kinh Thánh đã dạy vậy. Có lúc phải chạy theo tán đám con trai, và có lúc phải để con trai muốn chạy đi đâu thì chạy.
-Tôi không tin Kinh Thánh có câu nào như vậy. Nhưng anh Mario, tôi thấy khát rồi!

VN88

Viết một bình luận