VN88 VN88

Em trần truồng rạng háng mời gọi tôi giữa bể bơi

Anh Jean có lý khi không ghen với các tình nhân của tôi Chính họ ghen với anh Jean thì có.
– Như vậy sự chung thủy chỉ là một giấc mơ vô ích sao?
Bộ hai người chỉ yêu có nhau không được sao, việc gì phải thêm người khác vô?
Emmanuelle dịu dàng nói.
– Trái đất này đầy bạn bè dễ thương. Bộ Anna chủ trương đóng cửa rút cầu sao?
Con lộ đã rời vùng đồng bằng, phóng lên sườn đồi, từ đó bắt đầu nhìn thấy biển đang nung nấu dưới ánh sáng mặt trời nóng bỏng. Emmanuelle nói thêm.
– Vĩnh cửu ở trong thân thể của những kẻ đang làm tình với nhau. Bởi thế vĩnh cửu rất phù du, ngưng làm tình là vĩnh cửu biến mất. Muốn tìm lại, lại phải làm tình tiếp.
– Như vậy anh chị cho rằng ngoài dâm tình và cái chết, không còn một chọn lựa nào khác sao?
Jean cười.
– Bọn tôi đâu có cực đoan đến độ như thế.

Đỉnh đèo cắt một vệt ngang trên bầu trời xanh, đưa con đường phóng xuống bãi biển, chạy ven bờ đá. Jean đề nghị.
– Bọn mình ngừng đây ăn yến chơi.
Một người võ trang súng đứng canh ở cửa động nở một nụ cười tươi đón tiếp ba du khách nước ngoài. Trong động không khí lạnh đến độ ba người bắt đầu run lên. Đi được một quãng, động bỗng dẫn vào một vòm cao vĩ đại có lỗ thủng trên đỉnh dẫn ánh sáng vào. Cả ngàn con chim nhỏ đang bay ào ào. Dướí sự điều khiển của một người Trung Hoa, dân địa phương đang gỡ những tổ yến bám vào các vách đá. Ba người đến ngồi nghỉ gần một đám thợ. Anna ngạc nhiên hỏi.
– Tại sao lại có lính gác ở cửa động vậy?
Jean cắt nghĩa.
– Tại vì động này chứa cả một kho tàng. Những tổ yến ở đây là tài sản của nhà nước, chim yến được luật pháp bảo vệ Cả người lẫn rắn không ai được gíết chim yến cả.
– Những chim này là chim yến hả?
– Trông nó giống chim sẻ thôi. Loài yến sống bằng cả rong rêu ngoài biển lẫn côn trùng. Chúng nhả nước rãi ra trộn với rong rêu này nọ thành tổ đầy chất bổ dưỡng mà chúng ta thỉnh thoảng vẫn ăn đó. Tôi đã nhờ đám công nhân ở đây nấu giùm cấp tốc cho chúng ta mỗi người một đa ăn chơi.

Người làm bếp của động đã làm xong, đặt trước mặt ba người một đa yến xào thơm lừng gia vị không biết gọi tên là gì. Jean nói.
– Chim yến không chịu làm tổ trên cây, chúng chỉ làm ở các vách hang động như thế này. Một sắc tộc Thái được nhà nước cho độc quyền thu hoạch tổ yến vùng này. Các bộ lạc này làm nhà ở cũng cheo leo sườn núi như chim yến. Họ hoặc dùng giây thòng từ trên đỉnh cao xuống, hoặc leo lên những cây sào dài ép sát vách đá để gỡ các tổ yến. Sau khi gỡ hết tổ, chim yến lại xây tổ lần thứ hai. Gỡ luôn đợt hai thì lần thứba loài yến gần nhưphải trộn thêmmáu của chúng mới xây được đợt tổ thứ ba. Lần này thì loài người để yên cho chúng đẻ trứng.
Emmanuelle kêu lên.
– Loài người sao ác quá vậy. Kể từnay tôi không thèm ăn yến nữa.
Một người thổ dân đi qua, theo sau là bốn cô gái đội trên đầu những chiếc rổ lớn, cô nào cũng xinh xắn. Jean nói.
– Đây là một dân bộ lạc lấy yến, gọi là tchao-ho, đi cùng bầy vợ của hắn đó.
– Những bốn vợ! Tôị cứ tưởng luật pháp Thái Lan chỉ cho đàn ông lấy một vợ thôi chứ.
Dân bộ lạc này bất cần luật pháp. Càng làm cái nghề nguy hiểm càng yêu đời, vậy phải lấy nhiều vợ thôi.
Người đàn ông liếc nhìn một cách lãnh đạm hai đầu vú nhô ra kllỏi chiếc’áo lưới của Emmanuelle. Đám phụ nữ cười đùa nói chuyện với nhau.
Emmanuelle nói.
– Anna coi kìa, mấy bà vợ ấy đâu có ghen tuông với nhau.
Jean lên tiếng.
– Chúng ta đi thôi. Còn nửa giờ đường nữa mới tới.
Không khí ngoài đồng nóng bỏng làm ba người hết muốn nói chuyện. Xe chạy được vài cây sốAnna mới bắt đầu lên tiếng.
– Có phải đàn ông bộ lạc này chết nhiều quá trong khi lấy tổ yến nên đàn bà quá dư bắt buộc phải lấy chung một ông chồng không?
Emmanuelle phản đối. .
– Bắt buộc! Ai bảo chị là họ bị bắt buộc?
Jean lên tiếng.
Phụ nữ bộ lạc được tự do chứ. Nhưng họ không thích làm một người vợ duy nhất.
– Tại sao vậy?
– Tại họ xấu hổ vì chuyện đó.
Emmanuelle cười.
– Anna thấy chưa, một hôn nhân chỉ có hai kẻ đâu có thành công gì.
Anna bực bội phản đối.
– Ngoại tình tứ tung chưa đủ cho anh chị sao mà bây giờ còn đi đề cao đa thê!
Emmanuelle nói.
– Một hôn nhân ba người, là ngược với đa thê.
– Vậy hả? Tôi không tin một hôn nhân như vậy có thể thành công,
Jean chậm rãi nói.
– Đa thê bây giờ là xưa rồi, hôn nhân hai người là hiện tại, hôn nhân ba người mới là cái mới của tương lai. Nhân
loại mỗi lúc phải tiến hóa hơn chứ.
Anna thở dài không tin, nói.
Tôi thấy rõ trong hôn nhân ba người, trước sau cũng có một kẻ bị cô đơn cho mà coi.
Emmanuelle nói với giọng cương quyết.
Bởi thế tôi mới cho rằng một hôn nhân tết nhất phải bao gồm ba cấp khác nhau.
– Cái gì? Sáu người hả?
– Không hẳn thế vì chính ra chỉ có ba. Một đàn ông là người tình của hai phụ nữ, với mỗi phụ nữ ấy tạo thành một đôi lứa, thí dụ như tôi với anh Jean chẳng hạn.
– Như vậy không thể có bộ ba hạnh phúc mà không đồng tính luyến ái sao?
Chắc chắn là không.
Nhưng nếu hai người đàn ông lại yêu lẫn nhau thì sao.
– Đâu có sao.
– Thế hai đàn ông với hai đàn bà không phải là tốt hơn sao.
– Với tôi thì có vẻ được. Nhưng anh Mario lại thích số lễ kia.
Anna kết luận.
– A, vì vậy chị muốn thí nghiệm với anh Mario phải không?
Emmanuelle cười.
– Không, thí nghiệm với chị chứ.

*
*   *

Trên bãi cát dài chói chang ánh nắng đến nhức mắt những người đánh cá mặc đồ đen đứng trên các mỏm đá cheo leo đang tung lưới. Họ theo dõi làn lưới, không quan tâm đến đám du khách đang lại gần. Họ vung tay thật mạnh ném lưới ra, lưới bung ra là là nhẹ nhàng trước khi chìm dần vào trong nước. Họ kéo lưới về thật chậm rãi, thăm dò kết quả Không biết họ có bắt được con nào không? Dám là không? Họ làm việc chậm chạp quá nên đám khán giả không biết thu hoạch ra sao. Dám bắt được toàn thứ lòng tong bé xíu nên họ không thèm lấy chăng. Họ cuộn lưới lại để chuẩn bị tung ra lần nữa.

Từ mỏm đá phía tây một chiếc thuyền buồm vừa nhô ra. Đúng là một thứ thuyền buồm đáp ứng đúng giấc mơ của tuổi thiếu thời, thuyền hình dáng gọn nét, buồm hình chữ nhật phất phới trong gió và nắng. Chiếc thuyền bắt đầu quay mũi tiến vào bờ với một vẻ đẹp đến độ cả Anna lẫn Emmanuelle đều muốn gửi đến thuyền một cái hôn gió. Cả hai chạy ra đón thuyền. Thuyền đầy nhóc trẻ con. Không biết thuyền có thủy thủ người lớn hay không nữa đây? Chắc hẳn phải có mà hai cô không nhìn thấy đó thôi. Những hình dáng trẻ con bám đầy thuyền, từ cột buồm đến sàn trước sân sau. Nhiều đứa ngồi ở thành thuyền, đôi chân nhỏ xíu lắc lư trên mặt nước biển. Nhưng khi thuyền tiến đến gần hơn mới thấy chỉ có chừng một tá hành khác thôi.

Một vài đứa trẻ là người Thái. Đa số còn lại là trẻ con Âu Châu với làn da nâu bóng lên vì phơi nắng quá nhiều. Đứa nhỏ nhất chừng bốn tuổi, những đứa lớn khoảng mười, mười hai. Con gái đông như con trai vậy.

Khi thuyền xoay ngang vì vướng cát không thể vào sâu hơn được thì tất cả lớp trẻ chạy ùa về một mạn thuyền, rối rít vẫy chào hai cô gái trên bờ. Những đứa trẻ con Thái quấn một cái khố vải màu đỏ, đen hay nâu quanh háng. Những đứa còn lại, trai cũng như gái, đều trần truồng.

Những đứa nhanh nhẹn nhất đã nhảy xuống nước, vẫy tay thúc giục những đứa còn lại nhảy theo. Một cô bé má phính mũi nhỏ tóc dài gần bằng cả thân hình, đã tiến ra mép thuyền cao nhất trước khi vừa la vừa nhảy ra, làm như mình có cánh để bay. Cô bé rơi tùm xuống nước giữa đám bạn đang bì bõm la hét.

Emmanuelle tiến vào nước ra đón đám trẻ. Khi nước đã ngập ngang đùi, nàng quấy váy lên cột ngang hông, định bồng một cô bé tóc vàng đặt lên đó, nhưng nút tuột tung. Một cậu bé nhẩy lên đánh đu trên cổ nàng. Cô gái lớn tuổi nhất trong đám, vú đã nhô lên, cũng bắt chước. Rồi chẳng mấy lúc cả lô đám trẻ đánh đu lên nàng làm té ngập vào nước Lũ trẻ hò reo. Emmanuelle đứng dậy, tháo váy cởi áo ra vứt luôn về phía bờ. Rồi cũng trần truồng như đám trẻ, nàng hò reo đùa rỡn với chúng.

Một chiếc thuyền thứ hai Emmanuelle không nhìn thấy ban nẫy đã tiến đến cặp sát chiếc đầu tiên. Lũ trẻ con ngừng đùa rỡn, kéo nàng lội về chiếc thuyền mới. Thuyền này chở trai gái lớn tuổi hơn mặc quần áo tắm đàng hoàng. Anna định lên tiếng báo động cho Emmanuelle biết thì một tiếng gọi vui mừng đã cất lên từ chiếc thuyền mới tới, đó là Marie-Anne tóc không cột bím, để tung bay dưới nắng và gió.

Đám trẻ đang ở trong nước kéo Emmanuelle về phía bờ. Cô gái bé nhất giơ tay túm lấy âm mao của Emmanuelle cho khỏi té. Nàng cúi xuống bồng cô lên, tay kia bồng một cậu bé Thái, tiến về phía Marie-Anne đang lội nước tiến vô Emmanuelle hỏi.
– Tất cả lũ trẻ này là của em đấy hả?
Marie-Anne hỏi tiếp.
– Lúc này thôi. Các chị đi gì đến đây vậy? Chỉ đi có hai người thôi hả?
– Anh Jean lái xe đưa hai đứa tôi đến đây rồi đi ngay. Anh phải đi công tác gấp. Tôi đến đây cất chỉ để thăm em đó thôi. Anh Jean năm ngày nữa sẽ trở lại đón. Nhưng này đừng có vội buồn vì ngày mai chú Mario sẽ đến đây? Bungalow của em ở chỗ nào?
– Không ở đây. ở bãi biển phía bên kia cơ. Hai chị làm cái gì ở bãi biển hoang vắng này?
– Bọn tôi đã thuê nhà ở đây. Nhà ngay kia kìa.
Ai có sáng kiến đó vậy?
– Anh Jean thuê.
Marie-Anne nhìn Anna ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
– Bây giờ hai chị lên thuyền của tôi. Chúng ta đưa đám con nít về trước rồi đưa hai chị đến chào ba má tôi. Chúng ta sẽ ăn cơm tối với nhau. Sau đó hai chị đi vòng mỏm đá trở về nhà. Ban đêm thủy triều xuống thấp và tối nay lại có trăng, hai chị không có gì phải sợ hãi cả.
Emmanuelle nhặt áo váy ướt sũng nước lên.
– Tôi phải mặc chút gì chứ.
Marie-Anne quay lại hỏi Anna với giọng hơi chút mỉa mai.
– Còn chị, chắc hẳn chị mặc nguyên vẹn áo quần như vậy luôn?
Cô gái ý chỉ cười không trả lời, đi theo Emmanuelle trở vào nhà phía sau.

Hai cô gái trở ra bãi nhanh chóng, đều mặc áo tắm. Tình cờ cả hai cùng mặc kiểu giống nhau, một mảnh, vải rất mỏng, bó sát vú, để hở lưng và hai bên sườn, làm phần mu tam giác và hai mông nổi bật hẳn lên. áo của Emmanuelle màu đất nung, áo Anna mầu ô liu.

Khi đã lên thuyền Emmanuelle mới nhìn thấy thủy thủ đoàn, đó là hai anh chàng người Hoa đang uể oải nằm dài trên sàn thuyền, miệng nhai trầu bỏm bẻm. Họ không buồn trỗi dậy vẫn điều khiển được thuyền dễ dàng.

Khi thuyền đã nhổ neo, Marie-Anne cởi nịt vú trắng rồi cởi luôn cả bikini trắng. Cô gái nằmxuống sàn thuyền, ngửa mặtlên trời phơi nắng, đôi vú cứng thẳng như bằng đất nung, hai chân mở rộng. Một cậu bé đến nằm sấp giữa đôi chân ấy, mặtngang tới đôi mắt cá. Cậu rấtxinh trai, khoảng mười hai mười ba tuổi. Cậu chăm chú quan sát cái giống của Marie-Anne. Cả hai chẳng ai nói tiếng nào. Anna và Emmanuelle không phải lúc nào cũng nhìn những hàng dừa đang lướt qua bên trong bờ, nhưng cậu bé này thì không lúc nào ngừng nhìn âm hộ cô gái đang nhấp nhô theo thuyền trên sóng.

*
*   *

Biển đã lùi xa đến nỗi những ánh đèn của bungalow chỉ còn mờ ảo. Chắc hẳn đã quá nửa đêm. Emmanuelle và Anna nằm dài trên cát ấm và nóng ngay sát mé nước.

Hai người đã từ nhà Marie-Anne trở về khá trễ và đã ra ngoài nơi hàng hiên, một ông già mặt mũi nhăn nheo dữ dằn như một cướp biển về hưu có nhiệm vụ bảo vệ cho hai cô chủ nhà đang nằm dài hả miệng ngáy đều, một chiếc gậy lớn trong tầm tay. Sự hiện diện của ông già này là một biểu hiện của vị trí xã hội của hai cô, chứ không thực sự là cần thiết.

Emmanuelle đề nghị hai người đi tắmbiển đêmlần chót. Không cần đợi đề nghị, Anna tháo giây áo tắm, cởi hẳn ra xếp để bên cạnh ông già bảo vệ rồi đi ra biển dưới ánh trăng đang chan hòa. Đây là lần đầu tiên Emmanuelle nhìn thấy Anna khỏa thân.

VN88

Viết một bình luận