Dần dần nàngbị lôi cuốn vào việc đang làm, không cần biết cái dương vật này là của ai nữa, chỉ để ý đến sức mạnh độ ẩm của nó. Nàng kệ cho nó lục lọi trong miệng nàng tìm kiếm một vị trí sướng nhất. Nàng cảm thấy môi mình, mòng đóc đang trở nên nhậy câm; nàng nhắm mắt lại để các khoái cảm dâng lên. Khi phút cực điểm của cậu bé đã tới, tinh khí vọt ra trên lưỡi cũng làm cho nàng thích thú như của Jean vậy. Nhưng cái vị thì khác nhau: nàng thấy vị tinh khí của cậu bé này cũng được lắm lắm. Nàng không buồn quan tâm tới mọi người chung quanh đang nhìn nữa: nàng muốn sướng một cái cho mình. Trước khi cậu bé kéo chim ra khỏi miệng, nàng đưa ngón tay vuốt nhẹ mòng đóc căng phồng rồi buông thả người vào vòng tay Mario mà sướng một cái tới nơi đến chốn: Mario cuối xuống hôn lần đầu tiên lên môi nàng. Sau khi hai người lại băng qua bức tường đổ trên đường đi ra, Mario nói:
– Có phải tôi đã hứa cho cô biết mọi chuyện không? Có bằng lòng không?
Nàng bằng lòng lấm. Nhưng không phải vì thế mà hết ngượng nghịu. Nàng giữ im lặng. Mario mơ màng:
– Đối với đàn bà vấn đề quan trọng là phải uống thật nhiều tinh khí từ càng nhiều nguồn khác nhau càng tốt.
Giọng anh đột nhiên trở thành nồng nhiệt:
– Cô phải bú thật nhiều uống thật nhiều vì cô đẹp.
Nàng thở hắt ra:
– Không thể vừa đẹp vừa ngoan ngoãn được sao?
– Chắc chắn là có thể chứ, nhưng tùy từng người. Nhưng cô không nên bỏ qua quyền lực của sắc đẹp, cô phải sử dụng nó để đạt tới những gì mà biết bao đàn bà xấu xí ao ước mà không có được?
– Đối với anh thì phụ nữ nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện dâm dục.
– Không nghĩ tới chuyện đó thì họ nghĩ tới cái gì?
Không ai ăn cắp chiếc váy cả. Nàng mặc vào và thấy tiếc thời gian ở truồng thoải mái vừa qua. Hai người lại đi tiếp nhưng về một hướng khác. Nàng tựhỏi không biết còn phải cuốc bộ bao nhiêu lâu nữa đây. Đúng khi nàng định
lên tiếng than mỏi chân thì hai người tiến vào một đường.
phố hẳn hoi. Mario nói:
– Chúng ta đi kiếm một chiếc sam-lo, nếu còn kiếm ra được vào giờ này.
Emmanuelle chưa bao giờ sử dụng thứ phương tiện di chuyển mỗi ngày một hiếm đi này, bây giờ nếu được thữ cũng là điều thú vị. Thà ngồi lắc lưtrên một chiếc xe xích lô dưới bầu trời trong sáng còn hơn là ngồi taxi để cảm thấy mình gần đất xa trời mỗi khi tài xế quẹo gấp. Hai người phải đi vài trăm thước mới gặp một chiếc xe trống. Anh phu xe, được gọi theo tên chiếc xe là sam-lo luôn (sam-lo chỉ có nghĩa là ba bánh) đang ngồi trầm ngâm trên đất. Khi nhìn thấy hai người, anh ra dấu mời lên ngồi trên đệm xe bọc da đỏ.
Sau khi thương lượng, chắc về giá tiền xe, Mario bảo Emmanuelle lên ngồl trước, anh lên sau ngồi cạnh. Dù cả hai người đều mảnhmai, ngồi chung xe vẫn cứ là chậtcứng. . Mario vòng tay ôm và nàng sung sướng nép vào anh. Trước khi ngồi, Emmanuelle đã kéo váy lên cao hở đùi vì biết tính Mario thích nhìn thấy nàng nhưthế. Chiếc xe ba bánh bắt đầu lăn bánh. Đột nhiên một ý kiến điên rồ đột ngột xuất hiện. Chưa bao giờ nàng tự ý làm một điều như thế, lại ngay giữa phố phường nữa? Nhưng nàng nhất định sẽ cứ làm. Nàng tập trung hết can đảm Nàng nghiêng người về phía Mario. Nàng dùng một tay cương quyết tháo mộtcúc quần Mario, tháo dần xuống phía dưới, luồn tay vào trong nắm lấy cái giống đang ngủ yên. Đến lúc đó nàng mới thở phào inột cái. Mario nói:
Khá lắm, Emmanuelle? Tôi kiêu hãnh vì cô đó nghe.
– Thật vậy hả?
– Thật Cử chỉ vừa rồi của cô đáng được tuyên dương trong vương quốc dâm anh, bởi vì thường thường là đàn ông bắt đầu trước, đàn bà chỉ ngả theo thôi. Một phụ nữ khởi động trước, vào lúc đàn ông không ngờ nhất, tạo ra một tình trạng dâm tình có cường độ cao nhất. Bravo! Qua vật đang nắm trong tay, nàng thấy rõ sự tán đồn của Mario không phải là thuần tinh thần. Mario nói:
– Cô có nhớ luật tắc về sự mới lạ chứ” Nó đún đấy chứ?
– Đúng sao anh?
Nàng bắt đầu dịu dàng vuốt ve Mario.
– Nếu cô là tình nhân của một đàn ông thì sự kiện cô cởi quần áo trước hắn ta, có là điều bất ngờ không? Như vậy thì dâm tình ở chỗ nào? Nhưag nếu giả thử ông đại sứ của cô, vào giờ ăn trưa, giới thiệu cô với một nhà ngoại giao khác ghé qua Bangkok ít hôm, để nhờ cô đưa đi thăm chùa Phật Nằm, cô mời ông này ghé qua nhà cô uống trà cho đỡ mệt, cô để ông ngồi trên chiếc sofa lụa trắng rồi cô cởi áo ra, lắc cho mái tóc xõa xuống, thì hành động này sẽ ghi khắc không thể phai mờ vào tâm trí ông ta. Khi nằm trên giường bệnh, trước khi từ giã cõi đời, hẳn hình ảnh cô ngực trần tóc xõa ấy sẽ còn xuất hiện và an ủi ông. Sau mục giáo đầu này, cô có thể biểu diễn nhiều chuyện khác nhau. Hoặc là cô giới hạn ở mục biểu diễn đôi vú thôi, trịnh trọng rót trà và không:quên hỏi xem khách dùng một hay hai viên đường: Tôi đoán chắc là hắn ta lúc đó không còn nhớ nổi là minh thích uống vđi một hai viên nữa. Cô có thể căn cứ vào cách hắn trả lời mà tùy nghi tiến tới. Nếu hắn luống cuống quá đến độ nói: tám, mười bốn hay một ký đường thì cô đừng nên mơ là hắn có thể tự ý làm một điều gì với cô; cô hãy cho hai viên đường thôi và tiến sát lại. Đến điểm này thì cô làm như vừa làm với tôi rồi hỏi hắnthích ra sao: thích sướng trước khi hay sau khi uống trà, và thích sướngkiểu gì: sướng trong hai bàn tay cô, trong miệng hay trong âm hộ cô. Kể từ điểm này trở đi thì mọi sự không quan trọng nữa. Cô đã tạo được bầu khí. Tác phẩm của cô, theo cách nói của chúng ta, đang được thực hiện tốt. Nếu ngược lại ông khách còn giữ được bình tĩnh, thì để kệ cho hắn hành động, nghĩa là hắn sẽ lao lên chụp lấy cô như một con thú vồ mồ: trong trường hợp đó thì tốt cho cô thôi. Một lần khác, cô không chỉ có cởi áo mà cởi luôn tất cả xiêm y đồ lót nhưng vẫn cưxử thản nhiên nhưmột phu nhân đang mời khách dùng trà. Khi tay trái cô buông váy rơi xuống một chiếc ghế nhỏ, và nếu cô mặc slip thì cô cởi luôn ra rồi thả vào nơi an toàn là lọ hoa lan, thì cô ngồi xuống bên trái khách, ngả người vào nệm, nở một nụ cười lịch thiệp. Nếu ông khách ngạc nhiên quá ngồi đơ ra thì cô có thể làm hắn thoải mái hơn bằng cách kể hôm qua cô bị hai tên da đen dùng dao dọa giết để hiếp cô, nhưng cô đã thấy thú vị ra sao. Hãy tả kỹ càng hai dương vật da đen đó cùng những gì hai tên đó đã làm với thân thể cô. Đến đây mà khách vẫn chưa nhúc nhích, thì cô đi một đường thủ dâm trước mặt hắn. Nếu khách là một viên chức cao cấp, thì cô đừng có cởi quần áo, nhưng sau khi rót trà xong, trước khi hỏi khách cần bao nhiêu viên đường, cô sẽ hỏi một cách giản dị: “Khi chúng ta đã dùng trà xong, ông có muốn chúng ta làm ớnh với nhau khôngl Chồng tôi một giờ nữa mới về.” Nếu chẳng may cái ông này tránh né, viện cớ một vết thương cũ, một lời hứa với bà nữ tu đỡ đầu, hay một điều luật của hoàng đế Hammourabi mà nói rằng ổng bị cấm không được sướng trước khi mặt trời lặn, thì cô hãy nói với giọng thản nhiên không chút hờn giận như sau: “Ông có lý, tôi sơ ý quá đi? Chính tôi khi lấy chồng, cũng đã hứa là chung thủy, và bởi vì từ đó đến giờ vẫn chưa lừa dối chồng thì hôm nay chẳng nên bắt đầu.” Cái anh chàng ngốc này sẽ hối tiếc khôn nguôi bỏ lỡ một viên ngọc quí nhưcô. Nếu hắn trấn tĩnh lại đổi ý, thì lần này đến lượt cô không chịu.”
Nếu hắn dùng sức mạnh đè cô ra thì cô gọi cảnh sát và yêu cầu tòa phạt án tối đa. Hắn có nói cái gì chăng nữa thì các quan tòa cũng không tin là hắn nói thực đâu.
Emmanuelle khoái chí khi thấy những ngón tay mình đã làm cho dương vật Mario có kích tấc mới. Nhưng nàng vẫn nói với giọng châm biếm:
– Thưa giáo sư, những lời thày đạy em nên nói, nếu… em nhớ không sai, thì chính là những lời em đã nói với thầy cách đây một giờ. Bởi vì muốn nghe lời thày đã dạy nên bây giờ gặp cảnh sát là em thưa thày liền.
Mario cười thích chí:
– Tôi thích tay cô lắm, cứ thế làm tiếp đi. Này cô em xinh đẹp, đừng có giả vờ ngốc nghếch. Cô biết là chẳng có điểm chung nào giữa hoàn cảnh tôi vừa miêu tả và tương quan giữa hai chúng ta.
Emmanuelle thì thấy chẳng có gì là khác nhau cả, chỉ trừlúc này không có trà thôi. Nhưng nàng đang không thích bàn cãi chút nào: những vuốt ve dương vật đã làm chính nàng bốc lửa, chiếc xe lắc lư, nẩy tưng trên các ổ gà đương làm nàng thích thú thêm. Mario nói:
– Anh chàng sam-lo này không biết hắn đang hụt cơi một quang cảnh đáng tiền như thế nào.
Mario huýt sáo. Ngay lập tữc anh phu xe quay đầu lại, nhìn hai hành khách rồi nở một nụ cười tươi. Emmanuelle nhận xét:
Anh phu xe này coi bộ cảm tình với chúng ta.
– Đúng, chúng ta tìm thấy một người đồng lõa rồi đấy. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên vl hắn đẹp trai thật đó. Một cái đẹp có tính quốc tế hẳn hoi. Và ta có thể làm một số điều để phục vụ cái đẹp. Montherlant một ngày nọ đã viết cho Piene Brasseur như sau: “Làm trò dâm ô không có gì là tầm thường rẻ tiền ca, Chl Có Sự thẹn thùng mới là tầm thường thôi.
Emmanuelle không kém, đọc văn tiếp:
-Couterline đã nói từtrước đó là: “Sự thẹn thùng chân chính là sự che dấu những cái không đẹp thôi.
– Thế cô có xấu hổ về cặp vú của cô không?
– Dĩ nhiên là không?
Nàng đưa tay tính cởi áo qua đầu, Mario giúp nàng. Nàng chỉ buông dương vật ra có một chút thôi để cởi áo, rồi lại túm lấy. Mario nói:
Bây giờ tôi thích chúng ta gặp khách đi đường.
Emmanuelle dù không muốn cũng thốt ra:
– Thế bộ anh sam-lo không đủ là nhân chứng sao?
– Anh ta ở trong cuộc rồi, đâu làm nhân chứng được.
Mario lên tiếng gọi, anh phu xe Thái Lan quay người lại trên yên xe. Anh tỏ vẻ sửng sốt trước cô nữ hành khách ngực trần, làm chiếc xe ba bánh suýt đổ nghiêng về một bên. Cả ba cùng cười ầmĩ. Emmanuelle có cảm tưởng như mình hơi say một chút, nhưng chấc không phải là tại men rượu vì ly rượu chót nàng uống’cách đây đã lâu lắm rồi.
Mong ước của Mario được đáp ứng. Một chiếc xe hơi vượt qua hai người, thắng lại. Emmanuelle đứng tim vì tưởng xe ngừng lại luôn. Nhưng không, chiếc xe hơi lại chạy tiếp. Mario phỏng đoán một cách cay độc:
– Chắc là xe của bạn bè cô.
Cổ họng nàng thắtlại, không trả lời. Nàng chỉ thích nghĩ đến chuyện vuốt ve cho đạt phần đó của Mario. Một chiếc sam-lo khác chồng chất hai thủy thủ Mỹ chạy ngược chiều lại: hai ông lính thủy này hét lên khi nhìn thấy quang cảnh trên xe Emmanuelle. Cả Mario lẫn nàng giả vờ như không trông thấy không nghe thấy gì cả. Hai thủy thủ dậm chân múa tay muốn cả hai xe ngừng lại, nhưng cả hai ông sam-lo tỉnh bơ tiếp tục đạp xe. Emmanuelle hỏi:
– Bây giờ anh muốn sướng ở đâu: trong tay, trong miệng hay trong âm hộ tôi?
Mario không trả lời ngay lập tức. Nàng cúi gập người xuống, đặt qui đầu vào môi rồi bú sâu vào miệng. Nàng nghe thấy anh đọc thơ diễm tình của ai đó. Bài thơ khá hay làm nàng ngưng bú, ngửng đầu lên hỏi:
– Anh là tác giả bài thơ đó đấy hả?
– Đâu phải tôi. Đó là một đoạn của bài La Première Journée de la Bergerie của Rémy Belleau, một thi sĩ đồng hương với cô nhưng từ thế kỷ thứ 16.
– Vậy hả !
Trước khi nàng kịp tiếp tục công việc đang làm dở, chiếc xe đã tới vòng rào vườn nhà Mario.
Mario gỡ khỏi vòng tay Emmanuelle, nhầy xuống xe, sửa sang lại y phục. Emmanuelle cũng bước xuống, nhưng không thấy cần thiếtphải mặc lại y chiếc áo pull nàng đang lắc lư ở tay cùng với chiếc ví. Đôi vú nàng dưới ánh trăng nổi bật những đường cong phồng.
Mario mở cửa vườn. Anh chàng sam-lo cũng đặt chân xuống đất, thản nhiên chờ đợi: chắc là chờ đợi phần công của đương sựrồi. Mario bỗng phóng lên yên xe, đạp phăng xe vào trong vườn. Anh chàng Thái Lan và Emmanuelle đứng đối diện nhau. Cả hai cùng phá lên cười trước cảnh Mario đạp xe như điên trong vườn. Lúc này anh chàng sam-lo quan tâm ngắm nghía những đường nét của Emmanuelle hơn là thâu hồi lại xe. Bởi thếchính nàng đã rượt theo Mario, bắt gặp anh vui tươi hổn hển nơi hàng cây ven bờ cỗ. Anh đang đứng, tay cầm tay lái. Emmanuelle mắng yêu:
– Anh điên quá đi!
Mario đột nhiên nói, như loan báo một cái gì trọng đại:
– Tôi cũng yêu đôi vú của cô nữa.
– Hân hạnh cho tôi chưa.
Tuy nói vậy nhưng thực ra nàng thích thú thấy Mario ca tụng cơ phận đó của mình. Anh sam-lo tiến lại gần, không vội vã, vẻ mặt vui tươi. Mario nói một tràng tiếng Thái với anh. Nàng tự hồi anh có thể nói những gì đây. Vẽ mặt thản nhiên của anh chàng Thái Lan không lộ một vê gì để cho nàng có thể đoán được. Độtnhiên anh sam-lo đáp lại một câu, đồng thời nhìn Emmanuelle. Mario nói tiếp. Anh chàng gật đầu đồng ý. Mario nói:
– Mọi sự xong xuôi và chúng ta đã kiếmra được người hùng cần thiết? Cuộc đời là vậy đó, kiếm xa không ra kiếm ngay cửa nhà mình lại thấy.
– Cái gì? Anh muốn nói…
– Đúng vậy. Thế cô thấy không xứng với những ân thưởng của tôi sao?
Lần này Emmanuelle cảm thấy gần như muốn khóc. Thái độ ân cần dễ thương của Mario suốt trên lộ trình vừa qua làm nàng quên phăng mất ưnh chua chát mĩa mai thường lệ của anh. Nàng cứ mong chờ rằng khi đã vào đến nhà, anh sẽ vòng tay ôm lấy nàng. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng sống qua đêm ở đây, nếu anh muốn, không nghĩ đến việc trở về nhà mình nữa. Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với nàng. Vậy mà đùng một cái! Anh chỉ nghĩ đến một thứ trong đầu, là tìm một gã con trai làm bạn đồng sàng! Nước mắt ứa ra làm nàng không nhìn rõ khuôn mặt của anh chàng phu xe tré tuổi nữa. Một lần nữa Mario cất tiếng vui vê, xua đuổi những ý nghĩ buồn thảm khỏi nàng như thường lệ.
– Cara! Đừngcó tự hành hạ mình trước khi biếtchuyện gì xẵy ra. Cô cứ đợi coi. Tôi có một ý kiến hấp dẫn lắm, rồi cô sẽ cảm ơn tôi cho mà coi. Vào nhà đi.