Khu phố Emmanuelle đang tiến vào không giống bao nhiêu những con đường hai bên là nhà bê tông hay các biệt thự ẩn mình trong những khu vườn, dưới những tàn cây phượng vĩ đỏ thắm mà nàng quen thuộc kể từ khi tới Bangkok. Nàng đang đi trong mơ chăng? Ánh trăng đang tỏa ra trên những hình khối hỗn độn như một phong cảnh làm bằng bìa cứng chắp vá không trật tự. Đi theo Mario, phía sau là Quentin, nàng rón rén đặt chân đi giầy cao gót trên những phiến gỗ của một cây cầu thô sơ nhỏ bé bắc ngang một con rạch nhỏ đầy bùn đặc sệt như ống cống. Trọng lượng của ba người làm cây cầu nhỏ rung dữ dội: Emmanuelle sợ rằng trước sau nàng cũng dám té xuống vũng bùn bên dưới.
Khi đến trụ giữa, ba người phải bước chéo sang một tấm ván coi bộ còn mục nát và lung lay hơn cả cây cầu nữa. Ba người cứ chênh vênh mà đi như vậy vài trăm thước nữa, không ai buồn thắc mắc con đường sạn đạo này rồi sẽ dẫn tới đâu Càng đi, Emmanuelle càng cảm thấy đi ra khỏi thế giới thường nhật. Ngay cả không khí ở đây cũng có vẻ day đặc và nhiềumùi hơn. Đêm tối im lặng đến nỗi nàng không dám hé miệng nói, sợ làm va chạm đến một thần linh nào đó Đến một lúc nào đó nàng nhận ra sự im lặng của đêm đen thỉnh thoảng cũng bị phá vỡ bởi tiếng gáy của một con dế đâu đó.
Trước đây khoảng nửa giờ, Mario đã gọi một chiếc đò áp sát vào căn nhà làm bằng gỗ súc của anh. Ba người lên thuyền đi ngược dòng khlong. Không biết tại tùy hứng hay tại Mario đã nhận ra chỗ đến, ba người rời thuyền lên một cu tàu nhỏ để rồi đi vào thứ mê lộ chạy bên trên một con lạch đủ rộng cho những chiếc thuyền nhỏ của dân địa phương có thể len lỏi vào. Hai bên lạch là những nhà mái
rạ vách bằng tôn rỉ sét hay bằng tre khói hun đen nối liền với lối đi chính bằng những cầu khỉ chênh vênh. Các cửa ra vào cũng như cửa sổ đều đóng kín mít như là vùng có dịch hạch vậy. Emmanuelle hiểu rõ hơn cuộc sống của dân địa phương sống trên sông nước ban nãy đã đi qua: trẻ con người lớn ngủ lăn lóc ngay ngoài trời trên thuyền. Còn ở khu này, con người sống ra sao đây sau những bít bùng như thế?
Cảnh tượng ma quái cứ thế kéo dài. ~nlật khó tưởng tượng cái đường phố lơ lửng trên bùn và nước và khách bộ hành phải chơi trò đu bay lại có thể kéo dài hoài như vậy saol… Emmanuelle e ngại dám phải chơi trò đánh đu lắm nếu ba người gặp những ai bất chợt đi ngược lại. Nhưng với đêm trăng mờ nhạt này, coi bộ không có ai đi đâu cả.
Nhưng một lúc sau vẫn có một b,)ng người xuất hiện từ một căn nhà lụp xụp. Thân hình hắn cao lớn, ngực vạm vỡ màu đồng thau. Một khăn vải đỏ cột ngang che hạ bộ. Hắn đang trầm ngâm tháo nút cột khăn ra khi ba người đến gần.
Bây giờ thì hắn đã hoàn toàn trần truồng. Hắn đứng đái xuống nước. Trong suốt đời nàng, chưa bao giờ Emmanuelle nhìn thấy một cái giống của đàn ông chưa cương cứng mà đã dài đến nhưvậy: dù ở thể tĩnh, nó cũng to bằng cái của Jean khi cương hết sức. Nàng tựnhủ: Đẹp tuyệt vời!
Khi ba người tiến đến gần, cách khoảng một thước thì gã nhìn thẳng vào mắt nàng. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ đến có một thứ: cái dương vật này. Giá nó ngỏng lên nhỉ… Nhưng gã đàn ông Thái Lan vẫn lạnh như băng. Hắn ngó đôi vú để hở một nửa của nàng và cơ phận ấy của hắn vẫn cứ bất động. Ba người đi tiếp, xa dần.
Một ngã tư. Con đường chia làm nhiều nhánh. Mario o dự, tham khảo Quentin rồi chọn một hướng. Nàng sợ mọi người dám lạc lắm vì cứ đi hoài. Nhưng nàng không dám hỏi gì cả. Nàng chưa thốt một lời nào kể từ khi lên hỏi thuyền.
Đột nhiên nàng kêu lên một tiếng. Con đường ván gỗ ẫn vào một thứ sân đất (nàng suýt nghĩ đó là một khoảng rừng thưa vì từ nãy đến giờ nàng có cảm tưởng đã đi trong rừng giàt) Trước mặt ba người dựng lên sừng sững cao cỡ hai mươi thước mộthìnhngười, nàng đã nhìnthấyhìnhbóng này nhô trên các mái nhà từ ban nãy nhưng cứ tưởng đó là một cái cây. Đến gần, đó là tượng Gengis Khan ria rậm, mặt tàn nhẫn, tay nắm cán những dao găm cắm trên thắt lưng… Tim nàng đập liên hồi. Rồi đó, những chuyện ma quái bắt đầu rồi đó. Chút nữa thôi dám dân Mông Cổ mặt mày dữ tợn sẽ nhào ra túm lấy nàng dâng tế đẫm máu cho thần linh. Nhưng nàng không kịp tưởng tượng tiếp thì thực tại đã xuất hiện dưới hình thức một vũ công ba lê mặc tutu trắng đang ễo lả nhỏ xíu tựa vào ông khổng lồ. Tất cả chĩ là những bức tượng bằng giấy bồi đứng ngồi ngả nghiêng hỗn độn.
Nàng nhận xét:
– Tôi thấy thật lạ khi những trò quảng cáo xi nê lại có thể lạc lõng đến một nơi nhưthếnày, nàng nói cốt để nghe tiếng mình cho vững dạ. Tôi tự hỏi làm thế nào mọi người mang những hình tượng này đến đây: ngoài hệ thống cầu khỉ vừa rồi, chắc còn có một con đường nào khác chứ?
Nàng nghi ngờ Mario đã bắtnàng đi bộ đã đời một cách vô ích. Nhưng Mario đã trả lời:
– Không có một con đường nào khác, ngoài lối đi vừa rồi.
Mario không buồn nói thêm một câu nào nữa. Ba người chui qua chân Gengis Khan, đi vòng một vách tôn cong đến một cánh cửa hé hắt ánh sáng vàng ra ngoài. Mario ngừng lại tại cửa, đánh tiếng rồi bước vào không cần đợi ai trả lời. Không gian bên trong không hiếu khách chút nào, tràn ngập một thứ mùi khó tả. Một thứ mùi trộn lẫn của bụi, khói, cam thảo và trà. Trong căn phòng không cửa sổ này đồ đạc chỉ có một chiếc ghế dài phủ bạt rách nát. Một tấm màn xanh dơ dáy chắn cuối phòng. Một bàn tay đưa ra vén lên: một phụ nữ xuất hiện.
Bà ta làm Emmanuelle nhẹ người đi một chút. Đó là một người đàn bà Trung Hoa (nàng đoán bà chắc đã già cả trăm tuổi chứ không ít) có khuôn mặt hoàn toàn bầu dục và nhăn nheo như một trái trám khô. Nước da mầu ngà cũ gần nhưngả sang màu vàng. Mái tóc bạc trắng chải kỹ cột thành búi phía sau. Mắt và môi của bà nhỏ như hai vệt nứt trên khuôn mặt. Bởi thế chỉ khi bà cất tiếng nói để lộ hàm răng nhuộm đen, Emmanuelle mới biết chắc miệng bà ở chỗ nào. Hai tay bà lồng vào trong tay áo dài thêu nổi bật trên chiếc quần lụa đen.
Bà nói một tràng dài nhưng Mario tỏ vé không buồn chú ý nghe. Bà cúi gập người chào mềm mại một cách bất ngờ trước khi quay người đi sâu vào trong nhà. Ba người khách im lặng đi theo. Căn phòng họ băng qua tối thui. Emmanuelle cảm thấy có những bóng đen nhúc nhích. Nàng sợ hãi. Sau đó họ bước vào một căn phòng nhỏ và Emmanuelle khó chịu khi nhìn thấy hai ông già trần truồng đang nằm trên một sạp gỗ quang dầu. Nàng nhấp nháy mắt nhìn thoáng qua thôi nhưng cũng đủ nhận ra hai thân hình gầy gò giơ xương ấy có những cặp mắt mở to mơ màng, không lộ vẻ gì nhìn thấy năng cả. Dù vội vã, nàng cũng liếc nhìn hai dương vật nhăn nheo và hai bầu dái khô héo, trước khi cả nhóm tiếnvào một căn phòng khác không khác bao nhiêu những phòng đã đi qua, những phòng này hoàn
toàn không có ai. Bà già Tàu dừng lại vì đây là phòng bà dành cho ba người. Bà lại làm một tràng giảng thuyết trước khi biến mất. Emmanuelle lo ngại hỏi:
– Chuyện gì vậy? Bà già nói cái chi vậy? Chúng ta vào cái hang chuột này để lăm gìl Dơ dáy bẩn thỉu quá đi! Mario nói:
– Tại quan điểm của cô đấy thôi. Nơi đây tồi tàn thực nhưng mọi thứ đều được lau chùi sạch sẽ.
Mộtphụ nữkhác trẻ hơn nhưng cũng xấu hơn xuấthiện, mang trên một cái khay tròn một ngọn đèn thắp bằng nlợu có chao chụp đầy hơn cả kính lúp, những hộp thiếc trắng nhỏ xíu, những kim dài bằng thép giống như kim đan, những tàu lá gồi khô cất theo hình chữ nhật, và một dụng cụ nữa Emmanuelle không biết sẽ dùng để làm gì: một ống tre mầu nâu nhẵn bóng dài gần bằng cánh tay, đường kính như một ống sáo. Thoạt nhìn cứtưởng hai đầu ống bịtkín, nhưng nhìn kỹ hơn nàng thấy một đầu có niột lỗ nhỏ bằng đầu que quẹt Thành ống khắc hoa văn cùng khắp. Khoảng hai phần ba ống có gắn một vật bằng gỗ nhẵn có một lỗ nhỏ tròn
như viên ngọc trai.
Mario đoán trước câu muốn hỏi của nàng:
– Cái mà cô nhìn thấy là ống hútthuốc phiện. Đẹp chứ phải không cô?
Nàng ngạc nhiên kêu lên:
– Ống điếu hả? Trông đâu có giống ống điếu mấy.
Mọi người nhét thuốc lá vào chỗ nào? Trong cái lỗ nhỏ xíu này sao? Hút vèo một cái là hết.
– Người ta nhét thuốc phiện chứ không phải thuốc lá vào lỗ đó Chỉ kéo một hơi thôi, sau đó phải thay báng một viên thuốc phiện khác. Cô thử rồi sẽ biết.
– Anh không định bắt tôi hút thử ma túy này đấy chứ?
– Tại sao không nhỉ? Tôi muốn cô biết thứ trò này – hay nghệ thuật này -là nhưthếnào. Cái gì cũng phải biết hết.
– Thế nhỡ tôi bắt nghiền thì sao?
– Điều đó có hại gì không?
Mario cười:
– Cô cứ yên tâm: tôi không đưa cô đến đây để làm cô nghiền thuốc phiện đâu. Hút thuốc phiện chỉ là màn giáo đầu thôi
– Sau đó là đến cái gì?
– Rồi cô sẽ biết. Đừng có sốt ruột, cara. Nghi lễ thuốc phiện đòi hỏi một bình an tâm hồn tưyệt đối.
Emmanuelle đổi hẳn giọng:
– Nếu tôi thích, tôi có thể trở lại đây không?
– Chắc chắn, Mario trả lời.
Những câu hỏi của Emmanuelle có vẻ làm Mario thích thú Anh nhìn nàng với vẻ bao dung gần nhưtrìu mến. Nàng lại hỏi:
– Tôi tưởng xứ sở này cấm hút thuốc phiện chứ?
-Đúng vậy. Và cũng cấm cả giao hợp ngoài hôn nhân nữa.
– Nếu cảnh sát tới đây thì chúng ta làm gì?
– Thì chúng ta đi tù chứ sao.
Mario bĩu môi nói thêm:
– Nhưng trước đó cô phâi dùng nhan sắc mà điều đình với mấy ông phú lít ấy.
Emmanuelle cười một cách bi quan. Nàng chọc ghẹo lại:
– Tôi là gái có chồng, tôi có thể thay tội hút thuốc phiện lậu bầng tội ngoại tình không?
– Cái gì chứ ngoại tình thì quí vị đại diện pháp luật sần sàng giúp cô phạm tội lắm.
Mario lập lại động tác anh đã làm ở nhà tối nay: anh kéo áo nàng cho một bên vú hở ra. Anh cầm lấy bầu vú và hỏi:
– Phải không cô bé?
Vẻ mặt Emmanuelle bộc lộ nghi ngờ nhưng cũng hài lòng, nàng sung sướng là Mario đã thoát y rồi sờ đến đến nàng. Mario hỏi tiếp:
– Cô sẵn sàng ngoại tình để giúp đỡ cả ba chúng ta chứ?
Nàng cam kết:
– Sẵn sàng nếu cần. Anh hẳn đã biết…
Nàng nói thêm sau một chút ngần ngừ:
– Khi đi bố ráp thuốc phiện, cảnh sát đi chừng bao nhiêu người?
– Ồ! Không quá hai chục.
Nàng lại cười.