Mồ hôi chảy ướt đẫm, không khí nặng nề làm khô cứng cổ họng. Họ băng qua một cây cầu: những đứa bé trai và gái trần truồng đang nô rỡn la hét dưới giòng nước.
– Nhìn kìa. Đúng là cảnh Đông Phương thường được thu hình trên phim ảnh.
Jean dừng lại, tắt máy xe. Họ đi xuống con lạch, vốc nước lên rửa mặt cho mát. Những đứa trẻ nhẩy cỡn lên, ồn ào chỉ cho họ, la chói lói:
– Farang! Farang!
Christopher lo ngại hỏi:
– Chúng nói chi vậy?
– Đâu có gì, chúng chỉ la: “Ông Tây! Ông Tây!”
=== TruyenViet.com ===
Giống như lũ nhóc ở quê nhà là: “Tàu? Tàu?” vậy thôi. Một cô bé tóc đen ướt nước đán từng mảng vào thân hình tiến lại phía hai người. Cô bé đã nhặt chiếc sarong xanh tươi làm nổi bật làn da sậm, vừa đi vừa quấn vào người, cột nút ở ngang lưng. Cô bé hỏi hai người vừa cười dụ dỗ mời mọc.
– Than yâk su som-ô mai tja?
Jean thú nhận: .
– Tôi không hiểu con nhỏ này nói cái gì.
Cô bé giơ tay chĩ một thúng bưởi bự đang để dưới bóng mát của một cây kế cận.
– A, tôi hiểu rồi. Nó mời chúng ta ăn bưởi. ý kiến hay đấy
Jean ra dấu đồng ý, bập bẹ câu tiếng Thái:
– Ao ko dai!
Cô bé chạy lại chiếc rổ, bê lại một trái to bằng cả đầu của mình. Cô giơ năm ngón tay lên:
-Hâ bath.
Jean nói:
– Đồng ý, cô bé.
Jean đưa ra tờ giấy năm tical, cô bé đón lấy ngắm nghía. Jean hỏi:
– Mọi sự thỏa thuận chứ?
– Kha!
Cô bé không lộ vẻ gì bối rối trong việc đối thoại bằng hai ngôn ngữ này. Christopher ngạc nhiên.
– Con nhỏ này hiểu tiếng Pháp hả?
– Còn lâu à. Nhưng điều đó không cản cô bé nói chuyện loăng quăng với chúng ta.
Cô bé giơ một trái lên ngang mặt, ra dấu hỏi:
– Pok hai mai tja?
Jean ra dấu không hiểu. Cô bé đưa tay ra dấu bóc vỏ.
– A! Được lắm chứ sao không? Jean’ gật đầu. Em tử tế lắm, cô bé.
Cô bé trở lại cái thúng lấy ra một con dao nhỏ cong bằng đồng, ngồi xuống kẹp trái bưởi vào hai đầu gối. Hai người đàn ông ngồi xuống cỏ đối diện với cô bé.
Christopher lên tiếng trước:
– Nếu anh không lấy Emmanuelle vì tinh thần nàng như anh đã nói, vậy chắc anh lấy vì nàng đẹp phải không? Điều đó cũng dễ hiểu thôi.
– Có thể lắm. Nhưng bấy nhiêu cũng chưa đủ để làm tôi cao hứng lấy Emmanuelle.
– Vậy thì cái gì đã làm anh mê nàng? Tài nội trợ chăng?
– Không. Tôi bị chinh phục bởi tài năng nhục thể của nàng. TÔí chưa gặp một người đàn bà nào say mê làm tình đến như vậy. Và lại làm tình rất giỏi.
Christopher sửng sốt. Cái kiểu tâm tình này coi bộ khó nghe quá. Nhưng anh vẫn mong ước hết sức được biếtnhiều hơn nữa. Anh cố gắng nói:
– Jean hên thật đó. Nhưng cũng bất trắc lắm phải không? Cái năng khiếu… anh gọi là gì nhỉ… tài năng nhục thể phải không? thì những người khác cũng có thể đoán ra chứ… và tìm cách lợi dụng. Chiếm đoạt mất nàng của anh.
Jean nói với giọng quả quyết:
– Không ai lấy được cái gì không thuộc quyền sở hữu của tôi. Emmanuelle đâu phải sở hữn của tôi.
Christopher lộ vẻ không hiểu. Jean nói thêm:
– Tôi lấy nàng đâu phải để tước đoạt những gì nàng có.
Cô bé dùng hai tay mở ngửa dâng các múi bưởi lên. Jean nhận mộtmúi, khẽ cúi đầu chào, rồi bóc ra ăn rất ngon lành.
– Anh không ăn saol Jean hỏi bạn.
Christopher cầm lấy một múi, ngắm nó một cách ơ thờ. Jean nói thêm:
– Emmanuelle và tôi đều quan tâm đến cuộc sống. Cả hai đứa tôi đều thích biết nhiều hơn nữa.
Jean cười hăng hái:
– Bởi thế có thiếu gì chuyện để làm!
Jean lấy thêm múi bưởinữa từ tay cô bé. Jean kết luận:
Cho cả hai người. Vả lại cũng cần hai người làm chung mới xuể.
Christopher tự hỏi những lời nói của Jean có liên quan gì không đến thứ thắc mắc đang ám ảnh anh. Những đứa trẻ đến ngồi xổm chung quanh từ lúc nào, im lặng nhìn hai người, thỉnhthoảng lấy tay híchnhau truởc khi phá lên cười đến chảy cả nước mắt. Christopher nhận xét:
– Bọn nhóc này có vẻ chế nhạo chúng ta.
Mùi bưởi ngọt đã làm lưỡi dịu xuống nhưng cổ họng Christopher vẫn thắtlại một cách kỳ lạ. Anh cố gắng chống lại những hình ảnh hấp dẫn đang xâm chiếm và làm anh hoảng sợ. Christopher rự cằn nhằn mình:
“Đấy, mày nghĩ về vợ bạn như vậy đó hả ?”
Nhưng hình ảnh hấp dẫn của Emmanuelle vẫ,n cứ tồn tại Bằng một giọng gượng gạo, Christopher lên tiếng đề nghị mua thêm một trái bưởi nữa. Trong khi cô bé Thái Lan ngồi gọt vỏ, dù anh có bàn về những đập thủy điện và những kilowatt, tâm hồn anh vẫn lướt quanh đôi vú tròn, bộ mông cong gợn, hạ thể hầu như trần truồng của Emmanuelle… Jean đứng dậy, tuyên bố đã đến lúc lên đường. Đến lúc đó Jean môi nhận thấy vé dáng mơ màng của bạn, coi thật ngoạn mục dưới vải quần short trắng. Jean ngạc nhiên cười phá lên, nói:
– Tôi đâu ngờ anh có cái gôut như vậy? Kể từ giờ tôi không thèm giới thiệu anh với các cô gái bé nữa.
Jean nghịch ngợm chỉ cô bé đang ngồi dnh bơ, nói tiếp:
– Nghe đây bạn? Bạn phải đợi cho nó bớt xanh đi đã, cắn sớm ê răng lắm. Con bé này chưa tới tám tuổi đâu.
*
* *
Emmanuelle muốn sát sà bông choBee. Nàngquá biết cách làm, đưa một bàn tay vào giữa hai đùi của bạn. Bee phản đối:
– Đừng, đừng, đừngcó lúc nào cũng thế, Emmanuelle? Mệt lắm! Để cho tôi thở một chút đã chứ.
Emmanuelle để yên cho Bee tắm và lau khô xong, nói dụ dỗ:
– Vào giường tôi đi!
Bee im lặng làm Emmanuelle lộ vẻ lo ngại. Lúc đó Bee mới hôn lên mi nàng rồi nói:
– Rồi, chúng ta vô phòng.