VN88 VN88

Em banh rộng háng ra rồi anh cho lưỡi vào liếm nhé

Nàng nhận thấy Quentin tiến lại gần, đưa một tay vuốt một mắt cá rồi cả hai của nàng. Hắn để một tay ở lại, tay kia tiến lên dọc bắp chân, chần chừ nơi đầu gối, tiến lên đùi rồi ngừng lại ở khoảng cách phần thầm kín của nàng.

Đến lúc đó bàn tay kia mới tiến lên để cùng ôm lấy hai đùi nàng. Rồi cả hai cùng tiến lên nữa, mới đầu ở phía trong, tiến ra phía ngoài, tiến lên nữa rồi chạm tới hai mông nàng. Đến đây hai bàn tay cương quyết banh hai đùi ra để có thể vuốt ve diện tích bên trong, nơi nhiều cảm xúc đến độ Emmanuelle cảm thấy đôi môi mình phồng hẳn lên.

Mario nhìn nàng. Nhưng nàngkhông nhìn thấy anh. Khi nàng mở mắt ra kiếm mắt Mario để ớm hiểu anh chờ đợi gì nữa ở nàng, anh chỉ cười bí ẩn. Một phần vì muốn thách thức, một phần khác vì khoái cảm nàng xắn váy lên tận lưng, đưa tay kéo mép quần lót xuống. Đôi bàn tay của người Anh lập tức táo bạo hẳn lên, vội vàng giúp đỡ kéo slip dọc theo đùi xuống tận chân.

Nhưng giọng Mario lại cất lên, trầm và nghiêm trang hơn mọi khi, làm Emmanuelle rùng mình. Mario nói tiếng Anh. Sau vài câu, anh dịch cho nàng nghe:
– Em không được tặng hết ngay cho một người.
Mario nói với giọng ông thầy giảng dậy một bài học khó.
– Quentin đã được hưởng đôi chân em: lúc này như thế là đủ cho hắn hài lòng. Em hãy giữ những phần khác của cơ thể cho một cơ hội khác, cho những người khác nữa. Với mỗi đàn ông, em chỉ nên cho hưởng một chỗ thôi: tùy em chọn cho hưởng chỗ nào phần nào.
Emmanuelle không dám kêu lên:
– “Nhưng còn anh, chính anh, anh muốn phần nào của thân thể tôi?”

Nàng tự hỏi với một chút mỉa mai phải chăng chiếc vú Mariochỉphớtđặttay lên bannãy là đủ cho anhrồi. Thoảng trong một giây, nàng thù ghét Mario. Nhưng anh ta đã đứng dậy, hăng hái và vui vẻ kêu lên:
– Thôi, chúng ta ăn cơm chứ? Cara, lại đây? Tôi muốn cô thưởng thức những món ăn làm cơ thể điên lên.

Mario luồn một tay dưới vai, một tay dưới chân, bồng nàng vẫn thânthể lõa lồ khỏi đi văng. Dưới ánhnhững ngọn đèn bằng giấy, thân thể nàng như dài thêm, nổi bật những phần đồi núi và trũng thấp đầy bóng tối. Khi Mario đặt nàng xuống đất, làn váy mới rơi xuống che phủ. Emmanuelle nghiêng người một cách duyên dáng sửa lại y phục. Nàng nhìn thấy trên thảm một vệt đen nylon, nhưng
không biết phải làm thế nào. Mario nhanh nhẹn nhặt quần lót đen ấy lên và áp vào môi.
Anh lớn tiếng đọc một đoạn văn không biết tríchtừ đâu:
– “Chia lìa với những vật có thực, không khó khăn gì, chia lìa với những kỷ niệm mới là vấn đề. Trái tim tan nát khi phải xa lìa với các mộng mơ, bởi vì có rất ít thực tại nơi con người. ”

Mario để cái slip ướp hương thơm ấy vào túi áo veston đen, rồi cầm lấy tay Emmanueìle đang sững sờ dẫn đến chiếc bàn tròn nhỏ chung quanh bầy sẵn ba chiếc ghế gỗ kiểu trung cổ có tựa cao.

Emmanuelle không dám nhìn Quentin. Nhưng dù muốn hay không nàng cũng thấy thích cái kinh nghiệm vừa qua và bắt đầu bớt hờn giận Mario. Suy nghĩ cho cùng, có thể Mario có lý khi ngăn cản nàng hiến thân cho cái anh chàng người Anh dù đẹp trai nhưng xa lạ này. Hẳn nàng sẽ không ngu đến độ mở ngỏ thân thể cho bất cứ kẻ nào đặt tay lên đầu gối nàng chứ? Vụ ăn nằm bừa bãi trên phi cơ như vậy là quá đủ, bởi vì từ xưa nàng vẫn biết lẩn tránh khéo léo những chàng trai theo đuổi, chỉ cho họ cầm tay nàng mà thôi. Nhưng với Mario, dĩ nhiên là mọi sự không thể diễn ra như thế… Nàng cho rằng chẳng có gì là quá đáng khi một phụ nữ để cho cả chồng lẫn người ớnh sử dụng chung thân xác mình. Nhưng chỉ một người tình thôi! Và người tình đó phải là Mario… Một ý tưởng đột ngột đến với nàng: dám Mario không để Quentin đi đến cùng chỉ vì muốn để dành nàng riêng cho anh thôi. Giả thuyết này làm nàng vui vẻ trở lại.

Tuy thế nàng không muốn để cho Mario thấy đương sự đã nắm chắc nàng: bởi thếnàng cốgắng biến mọi sự thành khôi hài, bi bô luôn miệng để chứng tỏ nàng không phải là một cô gái ngây thơquá đối với các giáo điều, các tin tưởng triết lý của anh.
– Tôi không hiểu làm sao anh lại hòa giải được thứ tình yêu “tiết độ” của anh với thứ đạo lý anh rao giảng cho tôi tối hôm qua? Anh bảo vấn đề là ở chỗ biết phóng túng yà tháo mở con người ra, sao hôm nay anh lại khuyên tôi nên mặc cả, chỉ cho đàn ông từng chút một thôi?
Mario hỏi:
– Cô cho luôn tất cả cái một? Rồi sau khi chấm dứt thì sao?
– Chấm dứt?
– Người phụ nữ ngồi làm mẫu cho Portrait Ovale chẳng hạn, sau khi cô ta đã tặng hết mầu vẻ của mình, bị rút đến hơi thở cuối cùng, thì nghệ thuật có thể còn nữa không? Finita la comedia! Khi tiếng kêu khoái lạc cuối cùng thoát ra khỏi miệng cô, tác phẩm sẽ bị tiêu hủy. Nó sẽ biến mất, nhưchưa từngbao giờ hiện hữu. Trong cõi trần gian ai cũng phải chết này, nhiệm vụ quan trọng nhất, và duy nhất luôn, xét cho kỹ lưỡng, phải chăng chỉ là “làm cho kéo dài”? Tháo mở mình ra? Chắc chắn là thế rồi! Nhưng không phải là để chấm dứt mọi sự.
– Cả anh cũng ớm cách mô tả cái chết sắp đến của tôi sao? Nhưng anh và cô đồ đệ Marie-Anne của anh cần phải tìm nhất tn mới được, bởi vì Marie-Anne khuyên tôi cứ phóng túng hình hài đi, trong khi anh lại khuyên nên dè xẻn. Nhưng cả hai người sao lại giống nhau thế: ai cũng nhân danh thứ triết lý đời người ngắn ngủi lắm?
– Này cô bạn thân ái, cô hiểu ngược hết ý kiến của tôi rồi! Chắc tại tôi đã diễn tả không khéo. Marie-Anne biết diễn tả hơn quan điểm của hai đứa tôi. Các cô gái bé có khả năng trình bầy hơn người lớn nhiều.
– Không đâu! Nhưng bài giảng của anh và Marie-Anne mâu thuẫn nhau. Anh rao giảng sự tiết độ…
Mario vui vẻ ngắt lời nàng:
– Lời trách cứ của cô sai không thể tưởng tượng được. Nhưng sự nổi giận của cô liệu có thể đưa hai nam nhân chúng tôi đến chỗ nhịn ăn uống luôn chăng?
– Anh nói cái gì vậy?
– Cái món bánh dán chiên này đang nguội dần…

Emmanuelle cười, hơi bẽn lẽn. Mario quả thật có tài trong việc tránh né những vấn đề khó khăn.

Trong một khoảng thời gian, ba người chỉ bàn tán về món ăn và nlợu vang. Quentin không tham dự nhiều vào câu chuyện dù Mario chuyển rất nhanh từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác. Emmanuelle thành thực khen ngợi những món ăn cầu kỳ của gia chủ. Nàng bảo bình thường ra ít khi để ý đến thức ăn, nhưng đêm nay không hiểu sao nàng nhậy cảm đến độ thừởng thức được hương vị của một món thịt chiên. Mario hỏi:
– Có phải đối với cô thức ăn không phải là điều quan trọng nhất trên đời phải không?

Emmanuelle hiểu bây giờ đề tài nói chuyện sẽ chuyển tới những chiều cao mới. Nàng suy nghĩ. Nàng sẽ trả lời thế nào đây cho vừa hợp tông với không khí trong nhà lúc này, vừa không tỏ ra nhượng bộ thái quá chủ nhân? Sau cùng nàng nghĩ mình đến đây tối nay cốt để vui đùa trụy lạc theo ý thích, chứ đâu có phải để đàm luận triết lý. Bởi thế nàng tuyên bố rành rọt:
– Điều quan trọng nhất đối với tôi là sướng tối đa trong dục tình.
Mặc dù thế Mario vẫn không tỏ ra tán thưởng cho lắm. Có vẻ sốt rột là chắc. Anh nói:
– Chắc là thếrồi! Nhưng đâu có phải là sướng bừa bãi phải không? Đối với cô, chính lúc sướng hay cách thế đạt tới sự sướng, điều nào quan trọng hơn.
– Chắc chắn là chính sự sướng, chứ còn gì nữa!
Thực ra nàng không nghĩ như vậy, nhưng cứ nói như vậy để chọc giận Mario. Nhưng nàng chỉ làm cho anh sững sờ thôi. Mario thở dài:
– Lậy Chúa đáng thương!
Emmanuelle ngạc nhiên:
– Anh bị tôn giáo nhập rồi đấy hả?
Mario chữa lời nàng:
-Tôi chỉ nhắc tới mộtthượng đếvề thẩmmỹ thôi. Một thứ thượng đế mà cô càng nắm vững luật lệ của ngài càng tết Tôi muốn nói tới Eros.
– Anh tưởng tôi không biếtphục vụ ông thượng đế nàysao? nàng cằn nhằn. Đó là thần Éros chứ ai nữa.
– Không phải, éros là thần của dâm tình.
– Ồ ! Người đời đã biến éros thành vậy đó !
– Có thần thánh nào xưa nay chẳng bị vậy? Cô có vẻ không coi trọng chủ nghĩa dâm tình (érotisme) cho lắmphải không?
Anh lầm rồi, tôi ủng hộ dâm ớnh chứ.
– Vậy hả? Thế cô hiểu dâm tình là như thế nào mới được chứ?
– Chủ nghĩa dâm tình là… nói ra sao nhỉ?… là sự thờ phụng các khoái lạc của giác quan, bất chấp mọi luân lý đạo đức.

VN88

Viết một bình luận