VN88 VN88

Em banh rộng háng ra rồi anh cho lưỡi vào liếm nhé

– Cô người làm đã đặt khay bàn đèn giữa phản. Mario buông vú Emmanuelle ra (và nàng cứ để hở như thế không che lại), vòng tay ôm eo dẫn nàng đi:
– Cô nằm xuống đây đi.
– Tôi hả? Có sạch không đấy? Tôi thấy nệm coi bộ không êm tí nào!
– Tại sao chủ nhân lại tốn công làm nệm êm làm gì trong khi chỉ cần khói thuốc phiện thôi là đủ xóa mờ các góc cạnh, làm mọi chỗ nằm gồ ghề nhất biến thành êm ái như mây? Vả lại cô chẳng nên than~phiền: nệm bông đâu có dễ lau chùi như phản gỗ. Cô cứ yên tâm.

Emmanuelle nhờm gớm ngồi xuống một đầu phản trong khi hai bạn đồng hành thoải mái nằm dài hai bên nàng, quây tròn lấy bộ bàn đèn. Sau một khoảng khắc, đã quen với không khí nơi này, nàng cũng nằm nghiêng chống tay tì mặt vào bàn tay. Nàng không thể rời mắt nhìn ngọn lửa thuôn bên trong chao đèn dầy cộp. Một thứ quyến rữ bí ẩn như tỏa ra từ nơi này.

Cô gái tới quì gối ở phía dưới và đã mở một hộp kẽm nhỏ trong đựng đầy một thứ mật nâu đặc sệt. Dùng một chiếc kim, cô khêu một giọt bằng đầu hạt thóc đưa lên hơ trên ngọn đèn một chút trước khi dùng lá gồi quấn lại trước khi lại đưa ra nướng tiếp. Hạt thuốc phiện cháy xèo xèo, phồng to gấp đôi, trở thành lấp lánh như ánh lửa, đầy sức sống.
– Đẹp quá, Emmanuelle thì thào.
Bây giờnàng thấy được nhìn quang cảnhnày cũng đáng công đi vất vả tới đây.

“Tôi chẳng bao giờ chánnhìn viênthuốc phiện này. Nó như một viên đá quý đang muốn diễn tả một điều gì đó.. Nhưng chằng có thứ ngọc nào đẹp như thế.”

Hai mươi cảnh sát lận, nàng chợt nhớ lại. Hơi quá nhiều… Nhưng để cứu Mario khỏi đi tù, nàng sẵn sàng tiếp đủ hai mươi kẻ ấy.

Nàng hơi tiếc khi người đàn bà làm thuốc đã viên được thuốc phiện thành một khối nhỏ hình ống, cắm vào nõ rồi rút kim ra. Bà nhanh nhẹn úp dọc tẩu xuống chao đèn, đưa đầu tẩu kia cho Mario ghé miệng kéo một hơi dài. Ngọn lửa trong chao bị hút lên, đết cháy thuốc phiện. Mario kéo một hơi dài tưởng nhưbất tận luôn. Sau đó anh nói:
– Đến lượt cô. Giữ đừng để khói thoát ra đằng mũi, đừng ho, cứ kéo mạnh và đều đều.
– Chắc tôi không làm nổi đâu!
– Đâu quan trọng gì: vấn đề chính là để ‘cô vui chơi thôi.

Người đàn bà chuẩn bị một điếu thuốc mới: một mặt trời nâu nhỏ đung đưa trước mũi kim thần diệu. Nhìn viên thuốc đang nướng, nàng tưởng nhưthấy cái giống của mình với hai môi mọng căng mời gọi con cừu đực bốc lửa húc xuyên vô, để lại nàng êm ấm, cháy ngún và thỏa mãn. Nàng thật thú vị khi thấy phần đó của mình mỗi lúc một ẩm ướt theo giọt thuốc phiện đang xèo xèo trên lửa bỏng. Nàng thấy công việc chuẩn bị một điếu thuốc chẳng khác gì nàng chuẩn bị một màn làm tình công khai. Nàng đưa tay cầm lấy một bên vú: nàng đang sung sướng. Chỉ thiếu một điều nữa thôi là hạnh phúc tuyệt vời: đó là sự trợ giúp của một cô gái thật đẹp thật trẻ thật ngoan với bộ mặt vô tội và tấm thân sẵn sàng dâng hiến; đó là Mario, Quentin và cô gái này cởi dần từng chútxiêm y nàng, vuốt ve hưởng thụ thân thể nàng mỗi người một chỗ một kiểu theo ý thích riêng. Đáng tiếc là Mario không tiên liệu cho nàng một mànnhưthế! Nàng định lên tiếng tráchcứ, nhưng rồi không dám. Tuy thế, trong một khoảng khắc, nàng ao ước biết bao một cặp đùi con gái quấn lấy hai chân và bàn tay nàng đưa sâu vào phần thầm kín ấy.

Khi dọc tẩu được đưa về phía nàng, nàng để thuốc cháy mà không hút nổi. Người đàn bà phải dùng kim chọc một lần nữa một lỗ mới. Lần này nàng kéo được một hơi ngắn.
Nàng cười vui vẻ:
– Tôi thấy vị tạm được, nhưng khói thì thơm. Có phần giống như caramel, nhưng làm nóng cổ.
– Cô phải uống trà vô.

Mario ra lệnh, người đàn bà đứng dậy đi rồi trở lại với một bình trà bằng đất nung với những chiếc chén nhỏ xíu, kèm một bình nước sôi lớn. Chiếc bình đầy một thứ trà lá xanh. Bà ta rót nước sôi vào một cách chính xác rồi rót trà ra một chiếc chén: nước trong bình đã trở thành mầu vàng. Mùi thơm bốc lên ngào ngạt: có mùi thơm của hoa nhài hơn là trà Emmanuelle bỏng lưỡi, kêu lên một tiếng. Mario nói:
– Cô phải dùng môi nhấp tl.lng ngụm nhỏ, vừa uống vừa thổi cho nguội. Có nhưthếmới uống được trà nóng mà không bị bỏng. Cô coi này.
Mario húp xì xụp từng ngụm nhỏ làm nàng phản đối:
– Uống kiểu đó thiếu lịch sự, anh Mario.
– Ở bên Tàu, uống như thế lại là lịch sự.
Bây giờ đến lượt Quentin hút. Anh không thành thạo hơn bạn. Emmanuelle sốt ruột, thích thú trò chơi mới này:
– Tôi muốn thử lại. Tôi tin lần này sẽ có những cảm xúc mãnh liệt. Tôi sẽ mơ thấy những gì hả anh?
– Chẳng mơ thấy gì hết. Mới đầu thuốc phiện không làm cho ta mơ màng mà làm cho con người trở thành sáng suốt và quên hết phiền muộn về tinh thần cũng như thân xác Muốn đạt tới tình trạng đó, cô phải hút vài ba điếu.
– Được rồi, tôi sẽ hút vài ba điếu.
– Cô chỉ được phép hút đúng một điếu nữa thôi. Nếu tối nay hút hơn nữa, thì thú vị duy nhất cô có là tôi phải đỡ đầu cho cô nôn mửa.

Không cần lời cấm của Mario cũng đủ Emmanuelle khựng lại vì khi kéo điếu thứ hai nàng bị ho dữ dội và thấy kém mùi vị so với điếu đầu tiên. Cả Mano lẫn Quentin không ai hút thêm điếu nữa. Nàng châm chọc:
– Hai anh sợ nghiện đến thế sao?
Mario đáp lại:
– Này cô bạn thân ái, tôi xin thú thậtvới cô một bí mật trọng đại. Thuốc phiện hút nhiều quá làm nam tính giảm đi Và hai đứa tôi đến đây không phải để tìm thú vui tinh thần mà để tìm những khoái lạc thân xác.
Emmanuelle lại cảm thấy lo lắng.
– A, ra vậy hả!
Nàng thấy khung cảnh tồi tàn nơi đây không hợp với trò chơi tình ái (phần nàng thì thấy hết thèm muốn rồi!). Nàng tự hỏi mình sẽ đóng cái vai trò gì đây. Người cố vấn của nàng, Mario, nhắc nhở:
– Chắc cô chưa quên là cô đã yêu cầu được blết bọn đàn ông chúng tôi làm ăn ra sao với các cậu trai phải không? Vậy thì vị phu nhân khả kính mà cô đã gặp, chủ
nhân của tiệm hút thuốc phiện lậu này, cũng đã nuôi dạy một lũ con trai mới lớn biết làm ăn đủ chuyện. Chúng ta sẽ yêu cầu bà cung cấp một thực đơn đủ loại.
– Mario nói một vài câu với người tiêm thuốc. Cô biến đi để rồi xuất hiện với bà già Tàu mặt mũi nhăn nheo. Bà này lại cúi rạp người chào… Mario nói ngắn gọn, bà già thốt ra mấy âm thanh bí mật, cô tiêm thuốc vội vã lại gần.
Mario cắt nghĩa:
– Lão bà chỉ biết tiếng Trung Hoa. Và tệ hơn nữa là một thứ tiếng Trung Hoa không mấy ai biết. Bởi thế phải gọi cô tiêm thuốc làm thông ngôn.
Thế anh nói với họ bằng tiếng gì vậy?
– Tiếng Thái.
Anh lại nói với hai phụ nữ. Những câu nói chạy vòng tròn phiên dịch, và sau vài phút trao đổi kiểu như vậy, Mario thuật lại:
– Lão bà đề nghị một thực đơn khác. Cũng đại loại.
– Bà đề nghị cái chi?
– Đề nghị con gái, tất nhiên. Tôi đã trách bà là không đáp ứngđúng nhu cầu của khách. Lão bà liền đề nghị chiếu cho coi những phim dâm dục.

Emmanuelle nói: .
– Được đó? Tại sao không nhận nhỉ?
– Chúng ta không vất vả tới đây chỉ cốt cho có bay nhiêu. Lão bà liền đề nghị trình diễn cho chúng ta coi một màn sống động: hai cô gái sẽ làm ớnh cho chúng ta coi. Nhưng tiết mục đó chắc chưa làm cô vừa ý phải không, Emmanuelle?

Nàng bĩu môi một cái theo kiểu ai muốn hiểu sao thì hiểu. Mario tiếp tục thương lượng, rồi thuật lại:
– Tôi đã nhấnmạnhvới lão bà là chúng ta muốn những cậu con trai tư mười hai đến mười lăm tuổi, có cái luỡi tía lia, bộ mông thon, tủy sống tốt và cơ phận nam vững chắc.

Emmanuelle đã kéo áo lên che kín vú. Lão bà Trung Quốc nhìn nàng đăm đăm, lại cất tiếng nói nàng nghe thật khó chịu. Cô tiêm thuốc lại dịch và Mario đáp lại cụt ngủn.
Emmanuelle hỏi:
– Bà ta nói chi vậy?
Bà hỏi mấy cậu con trai là để dành cho tôi hay cho cô?
– Thế… anh đã trả lời sao?
– Cho cả hai chúng ta.
Emmanuelle cảm thấy mấy bức vách đang quay quay: có phải tại khói thuốc phiện không? Chắc không bởi vì Mario đã nói…

Lão bà vẫn tiếp tục lải nhải nhưcầu kinh, nhưthan vãn, gập người chào tới chào lui rồi sau cùng chấm dứt bằng cách giơ hai tay lên trời kêu lên một tiếng. Trước khi người tiêm thuốc kịp dịch, Mario đã nói:
– Tôi cảm thấy mọi sự không ổn rồi đớ.
Mà quả thật như vậy. Sau khi nghe dịch, Mario nói:
– Lão bà khùng này nhất định bảo bà không còn cậu trai nào sẵn sàng cả. Hồi hôm các bậc ngoại nhân khả kính đã đến đón đi sạch. Chắc lão bà muốn chúng ta tăng thêm tiền thôi.
Mario lại thảo luận. Lại những cử chỉ tuyệt vọng được tung ra. Mario khẩn khoản. Sau cùng anh tuyên bố:
– Không thuyết phục nổi lão bà. Thôi chúng ta đi tìm nơi khác du hí vậy.
Mano thảo luận với Quentin rồi nói vơi Emmanuelle:
– Quentin quyết định cứ ở lại đây vì hắn tin rằng rồi hắn cũng có thứ hắn muốn. Tôi nghi ngờ lắm, nhưng thôi kệ hắn. Tôi đề nghị với cô là chúng ta tiếptục đi lang thang. Cô nghĩ sao?

VN88

Viết một bình luận