VN88 VN88

Em banh rộng háng ra rồi anh cho lưỡi vào liếm nhé

Bây giờ hai người đi trên cỏ, và vì gót giầy nhọn của Emmanuelle cắm ngập vào đất thịt, nàng liền tháo giầy ra. Mario nói:
– Cô làm rách hết vớ bây giờ. Sao cô không cởi vớ ra có hơn không?

Nàng cảm động trước sự ân cần này. Nàng ngồi xuống một khúc cây bên vệ đường, kéo váy lên. Gió lùa vào mát lạnh làm nàng chợt nhớ ra slip của nàng còn nằm trong túi áo Mario. ánh trăng sáng soi rõ phần hạ bộ khi nàng tháo nịt vớ Mario nói:
– Tôi không bao giờ chán vé đẹp của chân cô. Đùi cô thật dài và mềm mại…
– Tôi tưởng .anh ch~án nhanh bất cứ cái gì chứ? Mario chỉ cười. Nàng không muốn nhúc nhích. Mario đề nghị:
– Tại sao cô không cởi luôn váy ra. Nhưng vậy sẽ dễ đi hơn. Và tôi có thú vị được nhìn cô đi như thế.
Nàng không ngần ngại một chút nào, đứng dậy tháo thắt lưng.
Nàng đưa chiếc vấy mới cởi ra:
– Bây giờ làm sao đây?
– Cô cứ vắt trên cành cây, chúng ta sẽ trở lại lấy sau. Đằng nào chúng ta cũng phải đi qua lối này về.
– Nếu có ai ăn cắp mất thì sao?
– Đâu có gì quan trọng? Cô không phản đối chuyện trở về nhà trần truồng chứ?

Emmanuelle tránh bàn cãi. Hai người tiếp tục đi. Phía dưới vạt áo pull bằng lụa, mông và đùi nàng, mặc dù phơi nắng nhiều, vẫn thật trắng trong bóng đêm. Mario đi bên cạnh, cầm tay nàng. Sau một khoảng thời gian anh nói:
– Chúng ta đến rồi.

Một bức tường thấp đổ nát xuất hiện. Mario giúp nàng leo lên, nhảy băng qua. Khi nàng ngửng đầu lên, nàng rùng mình. Một bóng người ngồi xổm ngay đó. Nàng xiết chặt lấy tay Mario.
– Cô đừng sợ gì cả. Những người ở đây hiền lắm.

Nàng muốn nói: nhưng tôi đang không mặc quần? Nhưng sợ Mario châmbiếm, nàng lạithôi. Nhưng nàng cảm thấy xấu hổ đến nỗi không bước nổi một bước. Giá nàng hoàn toàn trần truồng đi thì còn thấy dễ chịu hơn. Mario cương quyếtkéo nàng đi băng qua người đàn ông đang nhìn họ với ánh mắt nóng bỏng. Emmanuelle không thể không rùng mình. Mario nói:
– Cô nhìn kia, cô có thấy cảnh này bao giờ chưa?

Nàng nhìn theo tay Mario chỉ. Mộtcây thân to bự chằng chịt rễ đang chéo nhau, lủng lẳng một thứ trái cây lạ. Nhìn kỹ lại, nàng nhận ra không phải là trái cây mà là những dương vật treo lung tung. Nàng kêu lên một tiếng thán phục. Mario cắt nghĩa:
– Những cái này là đồ dâng cúng thần linh, nhưng cái kia là quà cúng để cầu xin mắn đê hay tăng thêm cường lực tình dục. Kích thước to nhỏ của mỗi cái tùy theo gia sản của người cúng, hay tùy theo họ cần gấp hay là không. Tôi xin báo cô hay là chúng ta đang ở trong một ngôi đền.

Câu nói chót của Mario làm nàng chợt nhớ lối ăn mặc quá cởi mở của mình.
– Nếu có ông sư nào thấy tôi ăn mặc như thế này…
Mano cười nói: .
– Ăn mặc như thế cô mới thích hợp với một đền thờ thần Dương Vật. Tất cả những gì liên quan đến sự thờ phụng này đều kể như hợp pháp, đáp ứng đúng yêu cầu.
Emmanuelle tò mò hơn là xấu hổ, hỏi:
– Có phải cái này được gọi là lingam không?
– Không đúng lắm. Lingam là của ấnĐộ, thường được vẽ cách điệu: hình dáng thông thường nhất là một cái cột thẳng đứng bằng đất và thường phải nhìn kỹ mới biết rõ là cái gì Trong khi những vật treo ở đây tạc giống dương vật y như thật. Đó là những rập khuôn y hệt vật có thật chứ không phải tác phẩm nghệ thuật…

Những dương vật treo trên cành cái thì bằng trái chuối cái thì to nhưkhẩu bazooka, nhưng dù to hay nhỏ thì cũng giống đồ thật đến tận các chi tiết nhồ. Tất cả đều làm bằng gỗ chạm trổ và tô màu. Một chấm nhỏ mầu hồng tượng trưng cho lỗ tiểu. Làn da bao qui đầu được tượng hình bằng những nếp gấp sâu dưới phần đầu rùa. Vẻ cương cứng gồ ghề được thể hiện một cách thực mạnh mẽ.

Có cả trăm cái được treo lủng lằng nơi cây này. Rất nhiều ngọn đèn cầy bầng sáp đa số đã tắt cắm rải rác trên các giá gỗ khắp khu vườn, nhưng các nén hương giống như trong các chùa thờ Phật lại đang cháy đỏ, tỏa đầy một mùi hương ám ảnh. Những đầu hương điểm những chấm đỏ trong đêm tối.

Emmanuelle nhận ra với lo âu nhiều chấm đỏ ấy đang nhúc nhích. Đêm khá sáng nên nàng nhìn ra không khó khăn gì những bàn tay người đang cầm hương. Không phải chỉ có một người đàn ông, mà bốn, năm, sáu, mười người đàn ông đang hiện diện. Họ ngồi xổm như người đàn ông đầu tiên nàng gặp khi tới đây. Một người đứng dậy. Nàng thấy hắn tiến lại gần. Đi được vài bước, hắn lại ngồi xuống, mắt nhìn chăm chú nhưng bình tĩnh. Ngay lập tức hai rồi bốn người bắtchước đến ngồi gầnngười đầu tiên. Mộttrong những người mới di chuyển là một cậu bé. Những người khác cao tuổi hơn. Trong đó có một người già hằn hoi. Không ai nói một tiếng nào. Họ tiếp tục giữ bó hương đang cháy trong tay. Mario nói đùa:
– Một vườn cảnh hấp dẫn đấy chứ, phải không cô? Chúng ta chơi trò gì với họ bây giờ đâỳ?
Anh đưa tay tháo một dương vật gỗ kích tấc trung bình khỏi một cành cây, nói:
– Tôi không biết làm như vậy có là phạm thánh hay không, nhưng tôi cứ thử. Dù sao cái đám người này không lộ vẻ gì tức giận cả.
Anh đưa vật bằng gỗ ấy cho Emmanuelle.
– Cô sờ thử xem có dễ chịu không?
Nàng đưa tay sờ nắn.
– Bây giờ cô coi nó như đồ thật, nắn bóp nó đi.

Emmanuelle làm liền không thắc mấc, và côn nhẹ người nữa là khác vì nàng sợ Mario dám yêu cầu đút cái đồ gỗ này vào âm hộ mình. Vẻ gồ ghề và nhất là dơ bẩn của nó làm nàng ghê tởm.

Những ngón tay nàng vuốt ve thật khéo léo dương vật gỗ nhưlà đồ thật. Rồi càng làm nàng càng bị lôi cuốn. Rồi nàng hối tiếc không sử đụng được miệ_ng và môi mình: cái vật này bám quá nhiều bụi bậm?

Nàng ý thức mắt của những đàn ông chung quanh đã bốc lửa, nétmặtcăng thẳng. Mario làm mộtđộng tác. Ngay lập tức nàng nhìn thấy cái giống của anh dựng đứng, to và đó hơn cả dương vật gỗ trong tay nàng. Mario nói:
– Đã đến lúc ảo tưởng nên nhường chỗ cho thực tại.

Bây giờ cô hãy sử dụng đôi tay khéo léo như đối với cái bằng gỗ vừa rồi. Emmanuelle cài cẩn thận cái đồ cúng bằng gỗ lên cành cây (nàng không dám để nó xuống đất), ngoan ngoãn cầm lấy dương vật Mario. Anh quay mặt về đám đàn ông ngồi xổm cho mọi người cùng nhìn thấy rõ.

Thời gian như ngừng lại. Không ai thốt lên một tiếng. Emmanuelle nhớ lại thứ “chủ nghĩa nhân bản” Mario đã trịnh trọng đưa ra các qui tắc trong phòng khách ven con rạch nước đen, và bây giờ nàng đem ra áp dụng tối đa đến choáng váng mày mặt. Nàng không phân biệt những phập phồng cảm thấy trong lòng bàn tay là của dương vật Mario hay của trái tim nàng. Nàng nhớ lại một phương châm của Mario: “hãy dừng chấm dứt!” Và nàng cố gắng “làm kéo dài.” Sau cùng Mario thì thào:
– Cho ra đi!

Anh quay mặt về phía cây đại thụ lủng lẳng dương vật gỗ Một đợt chất lỏng trắng và dài, đặc một cách bất thường, phóng qua bóng đêm, xịt lên những dương vật gỗ, làm chúng lắc lư. Ngay sau đó Mario nói:
– Bây giờ phải làm một điều gì cho các khán giả của chúng ta. Cô thích kẻ nào nhất?

Emmanuelle hoảng sợ, im lặng. Không, không! Nàng không thể sờ đến những gã đàn ông này và cũng không muốn họ đụng chạm đến nàng… Mario nói:
– Cái cậu bé này xinh đấy chứ? Tôi thích làm một cái gì cho cậu ta lắm, nhưng đêm nay xin để phần cô.

Không thèm hỏi thêm ý kiến Emmanuelle, Mario ra dấu cho cậu bé, nói một câu. Cậu chậm chạp đứng dậy một cách nghiêm túc, không e dè đến gần hai người: cậu còn có vẻ kiêu kỳ nữa là khác. Mario nói một câu nữa và cậu bé cởi quần cụt ra. Trần truồng, cậu bé coi còn đẹp hơn nữa: dù bối rối Emmanuelle cũng cảm thấy yên dạ. Một dương vật còn non trẻ dựng ngang trước mặt nàng. Mario ra lệnh với một giọng bình thường:
– Cô hãy bú và uống đi.

Emmanueile không nghĩ tới việc tránh né. Nàng đang ở một trạng thái hỗn mang đến độ ngay những động tác cũng chẳng còn gì là quan trọng. Nàng chỉ tự nhủ giá mà được làm điều này với gã đàn ông trần truồng đã gặp trên con đường lát ván ban nãy…

Nàng quì đầu gối trên cỏ êm, lay tay cẳm lay vật đó của cậu bé, kéo nhẹ cho da qui đầu để lộ chỏm ra. Ngay lập tức vật ấy phồng tăng kích tấc. Nàng đặt nhẹ nó vào môi, nhưđể muốn nếm thử trước đã. Nàng giữ nguyên như thế một chút trong khi đưa tay vuết dọc xuống cán. Rồi nàng cương quyết đưa sâu nó vào tận đáy miệng, sâu đến nỗi môi nàng chạm vào làn da bụng trần và mũi nàng ngập vào đám lông tơ. Nàng giữ nguyên một lúc như thế rồi bắt đầu bú liếm với nghệ thuật, không tìm cách làm nhanh hay chậm lại phút cuối cùng.

Tuy vậy nàng thấy công viẹc này như một khổ hình, trong phút bú liếm đầu tiên, nàng phải cố gắng chống lại một cơn buồn nôn. Không phải tại vì nàng cho rằng trụy lạc khi làm công việc bú này với một cậu con trai không quen biết. Cũng sự việc này sẽ là thích thú nếu Mario bảo nàng làm trong mộtphòng khách trưởng giả của một người bạn gái Paris thơm mùi nước hoa Cologne. Vả lại trong quá
khứ nàng đã suýt lừa dối chồng lần đầu tiên (mà không có vẻ là lừa dối bởi vì làm vậy một đứa trẻ thì chỉ vẫn là một trò chơi) khi định bú cho cậu em trai của một trong những người tình gái của nàng ở Paris. Chỉ một phút trước khi đạt cực điểm thì hai người bị kẻ khác phá đám, nhưng dù có thế, thì nàng cũng đã sẵn sàng, không những về tinh thần mà cả về thể xác nữa, cho lối giao hợp bầng miệng này…

Nàng không có cơhội thửlại với cậu bé, và thời kỳ đó nàng đã cho rằng làm như thế nàng đã là một cô gái hư lắm rồi. Cậu bé em bạn ấy mới chỉ kịp bắt đầu đưa dương vật vào âm hộ ẩm ướt sẵn sàng của nàng thôi, nhưng sau đó trong trí tưởng nàng đã giao hợp cả chục lần với cậu bé này. Nhưng với cậu nhỏ Thái Lan này lại là một chuyện khác, Nó không kích thích gì nàng hết. Ngược lại, còn làm nàng vào đám lông tơ. Nàng giữ nguyên một lúc như thế rồi bắt đầu bú liếm với nghệ thuật, không tìm cách làm nhanh hay chậm lại phút cuối cùng.

Tuy vậy nàng thấy công viẹc này như một khổ hình, trong phút bú liếm đầu tiên, nàng phải cố gắng chống lại một cơn buồn nôn. Không phải tại vì nàng cho rằng trụy lạc khi làm công việc bú này với một cậu con trai không quen biết. Cũng sự việc này sẽ là thích thú nếu Mario bảo nàng làm trong mộtphòng khách trưởng giả của một người bạn gái Paris thơm mùi nước hoa Cologne. Vả lại trong quá khứ nàng đã suýt lừa dối chồng lần đầu tiên (mà không có vẻ là lừa dối bởi vì làm vậy một đứa trẻ thì chỉ vẫn là một trò chơi) khi định bú cho cậu em trai của một trong những người tình gái của nàng ở Paris. Chỉ một phút trước khi đạt cực điểm thì hai người bị kẻ khác phá đám, nhưng dù có thế, thì nàng cũng đã sẵn sàng, không những về tinh thần mà cả về thể xác nữa, cho lối giao hợp bầng miệng này… Nàng không có cơhội thửlại với cậu bé, và thời kỳ đó nàng đã cho rằng làm như thế nàng đã là một cô gái hư lắm rồi. Cậu bé em bạn ấy mới chỉ kịp bắt đầu đưa dương vật vào âm hộ ẩm ướt sẵn sàng của nàng thôi, nhưng sau đó trong trí tưởng nàng đã giao hợp cả chục lần với cậu bé này. Nhưng với cậu nhỏ Thái Lan này lại là một chuyện khác, Nó không kích thích gì nàng hết. Ngược lại, còn làm nàng sợ hãi. Hơnnữa lúc đầunàngcòn ghê rợnvì sợcái đó không được sạch sẽ. Bây giờ thì đã yên tâm hơn vì nàng chợt nhớ lại dân Thái Lan thích tắm rửa suốt ngày. Nhưng dù gì thì gì thí nghiệm kiểu này không mang lại thú vị nào cả. Nàng làm, chỉ để chiều ý Mario thôi, chứ.còn giác quan của nàng thì chối bỏ…

Nhưng nàng tự nhủ mình đã làm gì cũng phải làm đến nơi đến chốn? Lòng tự kiêu bắt nàng phải trổ hết tài nghệ để tặng cậu bé này một kỷ niệm không thể nào quên. Jeanđã chẳng bảo không một phụ nữ thượng lưu nào biết sử dụng cái miệng giỏi bằng nàng sao?

VN88

Viết một bình luận