VN88 VN88

Em banh rộng háng ra rồi anh cho lưỡi vào liếm nhé

– Chứ sao?
Giọng thành thực của Marie-Anne làm Emmanuelle bối rối. Nàng phản đối:
– Chị có thấy chị già nua gì đâu.
– Ô! Tuổi già đến mau lắm, chị biết đấy.
– Vậy cái cô Bi, hay Bee này – chị thích cách viết theo kiểu Anh hơn, ít nhất cũng còn có nghĩa – chắc sắp bước chân xuống mồ rồi, nếu tính toán theo kiểu của em?
Bi đã hai mươi hai tuổi cộng tám tháng. Emmanuelle lại hỏi:
– Cô ta có chồng chưa?
– Chưa luôn.
Vậy Bi còn là gái già hơn cả chị nữa phải không? Marie-Annekhông thèmbàncãi. Emmanuelle nói tiếp:
– Có phải em không định giới thiệu chị với cô ta phải không?
– Chị muốn làm quen thì cứ đến thẳng mà nói chuyện, sao cứ ngồi đây nói ấm ớ với em làm chi.
Marie-Anne ra dấu gọi Bee lại gần rồi nói với giọng làm như Emmanuelle là thủ phạm một vụ gì xấu xa ghê lắm không bằng:
– Đây là Emmanuelle.
Đôi mắt xám của Bee nhìn gần lộ vễ thông minh và phóng khoáng hơn. Có vẻ thích lo chuyện mình hơn là lo đi chế ngự người khác, với một cô gái như thế này, Emmanuelle thầm nghĩ, Marie-Anne khó xử chứ không phải chơi. Nàng khoái chí. Hai người trao đổi nhữngcâuxã giaothường tình. Giọng của Bee phù hợp với ánh nhìn của ẹô. Trầm tĩnh, không vấp váp bao giờ. Như có một niềm vui bên trong sưởi ấm Bee: Emmanuelle nghĩ cô gái này có một khuôn mặt của hạnh phúc.

Nàng muốn biết Bee làm gì mỗi ngày. Đi lang thang trong Bangkok phải không? Không phải, Bee đến đây một nămrồi để thăm ông anh làm tùy viên hải quân tại Sứ Quán Hoa Kỳ. Mới đầu Bee chỉ định ở chơi một tháng, rút cục ở luôn tới giờ. Cô không vội gì phải đi đâu. Bee nói:
– Khi nào tôi chán những chuyến nghỉ hè dài hạn, tôi sẽ lấy chồng và quay về Hoa Kỳ sống. Tôi không thích làm việc Tôi thích chẳng làm cái gì hết.
– Chị đính hôn chưa? Emmanuelle hỏi.
Câu hỏi này làm Bee cười, một nụ cười rất xinh và thẳng thắn.
– Chị biết đó, ở Hoa Kỳ, mọi người chỉ đính hôn trước ngày cưới thôi, và truởc ngày đó, chưa chắc đã biết sẽ đính hôn với ai. Đâu có phải ngày mai hay ngày kia tôi rút ra khỏi cuộc chơi, và tôi cũng sẽ chẳng biết trước là sẽ lấy ai đâu.
Emmanuelle phản đối:
– Nhưng lấy chồng là rút ra khỏi cuộc chơi rồi.
Bee nở một nụ cười bao dung, chỉ thốt lên một tiếng “Ô, đầy nghi ngờ. Bee nói thêm:
– Rút ra khỏi cuộc chơi đâu phải là xấu.
Emmanuelle suýt buột miệng hỏi: cuộc chơi nào. Nàng sợ mình có vẻ tọc mạch quá. Bee hỏi:
– Chị có vê bằng lòng với việc lấy chồng quá sớm phải không?
– À, vâng. Đó là điều tốt đẹp nhất tôi đã làm được trong đời.

Bee lại mỉm cười. Emmanuelle xúc động vì vẻ tốt bụng tỏa ra từ cô gái này. Vẻ đẹp nhưngà của khuôn mặt (muốn có được một bộ mặt như vậy, Emmanuelle biết là Bee đã phải bỏ nhiều công phu và kiên nhẫn, nhiều tiếng sử dụng khéo léo các loại crème và bút lông) đẹp hoàn hảo đến mức khó chịu, sẽ biến đổi khi Bee cười và niềm vui nổi bật lên như ánh mặt trời xuyên qua một cửa kính nhiều mầu.

Lúc đó mọi người không muốn nói: nàng đẹp làm sao! Mà nói: nàng dễ thương ghê ? Tuy thế Emmanuelle vẫn thích nghĩ rằng đây là một cô gái hạnh phúc? Và đấy cũng là điểm làm cho nàng cảm thấy gần gụi Bee vì chính nàng cũng đang ý thức là mình sung sướng. Nàng sợ sự bất hạnh đến độ không thể yêu thành thực bất cứ ai đang đau khổ, tàn tậthay bị áp chế. Đôi khi nàng xấu hổ về khía cạnh này của ưnh nết mình mặc dù không hẳn là tàn nhẫn, bất quá tại ưnh nàng quá đam mê vẻ đẹp, thường xuyên ám ảnh vì cái đẹp.

Trong khi Marie-Anne nói chuyện với các bà, Emmanuelle không rời Bee một bước. Mặc dù cả hai không trao đổi điều gì quan trọng, nhưng họ thật bằng lòng với sự hiện diện của nhau. Emmanuelle cũng thích sựviệc Marie-Anne đã mặc kệ nàng. Khi Jean mang xe lại đón, nàng đã tiếc nuối phải ra về. Khi giã từ, Marie-Anne chỉ nói:
– Em sẽ điện thoại cho chị!

Emmanuelle nhớ ra quá trễ việc hỏi số điện thoại của Bee. Nàng sững sờ vì chuyện sơ xuất này đến độ quên không trả lời những câu hỏi của chồng.

Không hiểu tại sao Emmanuelle không muốn gặp lại Marie-Anne nữa. Để tránh mọi cơ hội gặp lại cô bé này, nàng bỏ không đến câu lạc bộ bơi buổi sáng nữa. Nàng đã hỏi chồng nghĩ thếnào về Ariane và anh đã trả lời là cô ấy đẹp gái lắm. Anh thích vẻ khỏe mạnh và ưnh không thích nói chuýện tào lao của Ariane. Không biết chàng đã làm tình với Ariane chưa nhỉ? Emmanuelle thực muốn biết điều đó Thường thì nàng vẫn tự hào là có ông chồng nhiều gái mê, nhưng lần này thì – thật vô lý và hơn nữa Jean cũng chưa có dịp gặp gỡ Ariane -nàng thấy ghen thực sự. Nàng cố dấu ớnh tự ghen tuông này, nhưng bấy nhiêu là đủ Emmanuelle âu sầu cả ngày.

Ít hôm sau buổi nói chuyện này, Ariane gọi điện thoại cho biết cô chán ngấy trời mưa hai hôm liền rồi, và vừa có một “ý kiến kỳ diệu.” Cô sẽ dạy Emmanuelle chơi squash. Đó là cái trò gì vậy? Một thứ tennis mà người ta có thể chơi trong nhà khi trời mưa. Chắc chắn Emmanuelle sẽ thích đấy Ariane sẽ mang vợt và banh, còn Emmanuelle chỉ có mỗi việc mặc quần shortđi giầy vải và mang thân tới Sports Club trong một nửa giờ nữa.

Ariane đã mắc máy đi,..n thoại trước khi Emmanuelle có thể kiếm ra một cớ để từ chối. Nàng tự nhủ dám mình cũng có thể thích cái món thể thao mới chỉ nghe mọi người nói tới ấy, nên vui vẻ chuẩn bị áo quần. Khi hai người nữgặp nhau ở câu lạc bộ, cả hai mới nhận ra họ mặc y hệt nhau: áo pull vàng với quần short đen. Họ nhìn nhau phá lên cười. Ariane hỏi:
– Này bồ có mặc nịt vú không đấy?
Emmanuelle khẳng định:
– Không bao giờ! Tôi không hề có một cái nịt vú nào hết.
– Bravo!
Ariane khoái chí đưa hai tay ôm lấy eo Emmanuelle rồi nâng bổng nàng lên. Emmanuelle sững sờ vì không ngờ bạn mình lại khỏe đến như vậy.
Ariane tuyên bố:
– Bồ đừng có bao giờ tin ở những tin đồn cà chớn bảo rằng chơi tennis hay cưỡi ngựa mà không mặc nịt vú hay gaine sẽ làm bộ vú chảy xệ. Ngược lại là đằng khác. Thể thao làm vú khỏe mạnh, càng bắt chúng hoạt động, chúng càng săn cứng hơn. Bồ coi vú tôi đây thì thấy.

Ariane kéo áo pull lên ngay giữa sân chơi nhiều người qua lại, do đó không phải chỉ có Emmanuelle mới được thưởng thức bộ ngực to khỏe ấy.

VN88

Viết một bình luận