Hai người lại im lặng. Emmanuelle nhìn Quentin. Hắn cười với nàng, kiênnhẫn. Nàng tựhỏi hắncó hiểu những gì được thảo luận từ nãy đến giờ không, hay hắn cười để che dấu sự chán nản. Nàng đáp lời Mario:
– Anh đừng có nghĩ là ông chồng tôi ghen. Cũng như tôi không ghen. Chính anh ấy đã dạy tôi cách biểu diễn đôi chân sao cho hấp dẫn. Chính để làm vui lòng anh mà tôi mặc những chiếc robe bó sát như thế nào để mỗi khi tôi xuống xe, gấu váy bị cốn lên cao nhất. Chắc anh đã thấy dù có ngồi trong một phòng khách nghiêm túc nhất, tôi cũng là kẻ hớ hênh nhất.
Nàng cười:
– Anh thấy là sự kiện đó không làm tôi khó chịu chút nào. Điều đó chắc là đủ chứng tỏ bọn tôi có đủ khả năng dâm tình theo tiêu chuẩn anh đưa ra chứ?
– Đủ chứ.
– Vẫn chính anh Jean căn độ hở ngực các xiêm y của tôi Anh có thấy nhiều ông chồng thích để vợ hở vú như anh Jean không?
– Nhưng chính cô, cô thích để hở vú chứ?
-Thích. Kể từ khi anh Jean dạy tôi điều đó. Trước khi biết anh, tôi thích được mọi người sờ mó, tôi muốn nói là thích được các cô gái vuốt ve, dù có được mọi người nhìn hay không. Còn bây giờ tôi thích được nhìn ngắm.
Nàng nói thêm một cách can đảm:
– Tôi sinh ra khôngphải là loại đàn bà thích khoe thân thể. Chính vì anh Jean mà tôi trở thành như vậy.
Nàng nhắc lại:
– Anh thấy đó?
Mario hỏi:
– Có bao giờ cô tự hỏi tại sao chồng cô lại thích biến cô thành một đối tượng cho mọi người thèm muốn không? Biến cô thành một kẻ chuyên kích thích người khác, không phải là một điều đáng khen đâu. Và ngay cho dù làm thế chỉ vì muốn khoe sắc đẹp của vợ như một anh nhà giàu muốn khoe của thôi, thì điều đó cũng chẳng hay ho gì hơn.
Emmanuelle phản đối vì nàng không chịu được ăi nói xấu Jean:
– Ồ! Không phải thế đâu. Anh Jean không phải loại người nhưvậy. Sở dĩ anh thích tôi khoe thân thể đẹp, là cốt để ké khác cũng được hưởng…
Mario n6i một cách đắc thắng:
– Đúng nhưtôi đã nói với cô trước đây? Nếu chồng cô tìm cách kích thích dục tình kẻ khác, thích trình diễn cô như thếnào để làm dương vật đàn ông dựng đứng lên, thì chính là tại anh muốn cô làm tình với kẻ khác.
Emmanuelle định phản đối:
– Nhưng…
Chưa bao giờ ý tưởng này đến với nàng và nàng cũng chẳng thấy có lý do nào để bác khước. Nhưng nàng choáng váng: Jean muốn nàng ngủ với kẻ khác có là điều thích hợp không? Nàng biện bạch:
– Nhưng tại sao anh Jean lại muốn vậy? Tại sao một đàn ông lại có thể thích vợ mình ngủ với kẻ khác? Mario nói với giọng nghiêm khắc:
– Cô đã bàn đúng vấn đề rồi đó. Cô muốn nói rằng cô không hiểu tại sao một đàn ông văn minh tiến hóa, lại vì một ước vọng dâm tình nào đó, thích đàn ông khác tán được vợ mình phải khôngl Ecclésiatique biết rõ vấn đề này hơn cô khi viết điều sau: “Duyên dáng nhan sắc của người vợ là niềm vui của ông chồng. ” Cô hãy logique một chút: nếu chồng cô thích thú chuyện cô ngủ với phụ nữ khác, tại sao ông ta lại không thích cô ngủ với đàn ông khác? Chắc cô không để ý đến một tương đồng nào đó giữa tình yêu nam nữvà tìnhyêunam với nam nữ với nữphải không?Về phần tôi thì chỉ có một thứ tình yêu thôi, dù tôi làm tình với một đàn ông hay một đàn bà, với ông chồng, với người tình, với anh chị em hay con cái, mọi sự cũng vẫn là vậy thôi.
– Nhưng trước khi phá trinh tôi anh Jean đã biếttôi chỉ thích đàn bà thôi: tôi đã kể anh nghe điều đó ngay từ ngày đầu gặp gỡ.
Nàng đột nhiên thêm vô:
– Dĩ nhiên nếu tôi có một ông anh, chắc tôi đã làm tình với anh ấy rồi. Nhưng tôi lại là con một?
– Rồi sao nữa?
– Sao cái gì?… Tôi muốn nói khi tôi vuốt ve một phụ nữ, tôi không hề lừa dối chồng tôi.
Mario lộ vẻ thích thú, hỏi thêm:
– Thế ông ta có thích yêu đàn ông khác không?
– Không!
Emmanuelle thấy chuyện Jean là pédérastre vô lý không thể chịu nổi.
Như đoán được ý nl~hĩ của nàng, Mario nhận xét:
– Cô không công bình chút nào.
– Nhưng hai trường hợp đâu có giống nhau!
Mario cười tủm đm làm Emmanuelle mất tin tưởng ở nhận định của mình. Mario hỏi:
– Cô có thích chồng cô ngủ với các phụ nữ khác không?
– Tôi không biết… Tôi phỏng đoán là có.
Mario giọng đắc thắng:
– Nhưvậy tại sao ông ta lại không nghĩ tương tự về cô và những người tình của cô?
“Dám thật là vậy,” nàng nghĩ thầm. Mario không đợi nàng trả lời, nói tiếp:
– Lấy một thí dụ khác: khoe đùi khoe vú đối với cô chỉ là một thói quen trong giới phù hoa, hay tại cô thấy kích thích khi khoe ra như thế?
– Dĩ nhiên là vì kích thích rồi!
– Về phương diện thân xác?
– Đúng vậy.
– Khi chồng cô hiện diện, cô có thấy bị kích thích hơn không?
Nàng nghĩ một chút rồi trả lời:
– Tôi tin là kích thích hơn.
Khi ngoan ngoãn ngồi cạnh chồng, khi một đàn ông thử dùng mắt luồn vào dưới xiêm y của cô, có khi nào cô mơ màng chính bàn tay hắn đang luồn lọt lục lọi cô không?
Nàng cười chấp nhận:
– Có thể chứ.
Nhưng dù vậy nàng cũng chưa dám chắc Jean thích thú một quang cảnh như thế. Mario cũng đoán vậy, thô dài.
– Cô Emmanuelle, cô còn phải học nhiều nữa…
Mario trở lại tấn công nàng, dùng ngay một kiểu dùng chữ của nàng:
– Nếu cô bảo chồng cô không muốn cô “lừa dối” ông, tại sao ông ta lại để cô đến đây tối nay một mình? Ông ấy có phản đối gì không?
– Không. Có lẽ anh nghĩ rằng đi ăn cơm tối tại nhà một đàn ông không có nghĩa là phải hiến thân cho đương sự.
Emmanuelle trả lời thoải mái, duyên dáng. Nàng không biết lối trả lời kiểu đó có tác động ra sao. Mario cô vẻ suy tư dữ dội. Khi tư tưởng nàng bắt đầu lang thang tới những bến bờ khác, thì anh hỏi: .
– Cô có sẵn sàng hiến . thân tối . nay không, Emmanuelle?
Đây là lần đầu tiên Mario gọi nàng bằng tên. Nàng cố giữ vẻ bình thản trước câu hỏi đó, và muốn chứng tỏ mình là con người tự do, nàng trả lời với giọng bất cần:
– Sẵn sàng chứ?
– Tại sao?
Nàng lại bối rối. Mario hỏi:
– Đàn ông tán cô có dễ dàng không?
Nàng thấy xấu hổ quá. Kiểu đối thoại này phải chăng chỉ nhằm hành hạ nàng sao? Nàng cảm thấy cần phải đề cao lại giá trị mình. Nàng cãi với một vẻ hăng hái hiếm có:
– Không, ngược lại là khác. Tôi đã nói với anb là tôi có nhiều người tình nữ, chứ không phải là nhiều người tình nam. Thú thật với anh…
Nàng nói thêm với một xúc động bất ngờ (và khó khăn bởi vì nàng không thích nói dối, và cốgắng tối đa tránh nói dối):
– Thực ra tôi chưa có một người tình đàn ông nào. Bây giờ anh đã hiểu tại sao tôi không có chuyện ngoại tình nào để kể cho chồng nghe chưa – tính cho tới lúc này?
Nàng nói câu chót với một nụ cười khó cho người khác giải đoán ý nghĩa.
Khi xác nhận mình là một phụ nữ chưa hề ngoại tình, nàng nghĩ cũng không sai sự thực cho lắm: liệu có thể gọi là tình nhân những gã đàn ông đã làm tình với nàng trên phi cơ không? Marie-Anne cũng đã đồng ý những gã đó không đáng kể. Chính nàng cũng nghi ngờ giá trị thực chất của cuộc phiêu lưu trên phi cơ ấy, và thấy rằng trong cơn khinh khoái trên trời cao và trong tình trạng chập chờn tỉnh thức giao hợp với mấy đàn ông ấy cũng chẳng tội lỗi hơn bao nhiêu so với việc mỗi lần giao hợp với chồng nàng lại tưởng tượng đó là một đàn ông khác.
Lần đầu tiên nàng ý thức mình có thể dám đã thụ thai với một trong những gã trên phi cơ: nếu đúng là vậy, thì nàng sắp biết rõ đến nơi. Nhưng sự kiện đó cũng chẳng có gì là quan trọng.
Trong khi đó Mario mỗi lúc một quan tâm đến Emmanuelle hơn:
– Cô có chếnhạo tôi không đấy? Tôi có cảm tưởng là cô vừa nói cô cũng thích đàn ông nữa, có đúng không cô?
– Đúng. Tôi chẳng đã lấy chồng là gì? Và ban nãy tôi đã chẳng nói với anh là tối nay tôi đã định hiến thân cho một người đàn ông không phải là chồng sao.
– Có phải là lần đầu cô làm vậy không?
Nàng gật đầu xác nhận thứ một nửa sự thật ấy (nàng đột nhiên lo lắng không biết Marie-Anne có tiết lộ sự thật về nàng không! Chắc không đâu vì Mario đâu có vẻ gì là biết). Nàng nói thêm:
– Có thể xưa kia tôi sẵn sàng ngủ với đàn ông hơn, nhưng không có một ai lợi dụng thời kỳ ấy.
Nàng nói như vậy cho mặn mà câu chuyện thôi, nhưng nàng thấy Mario nhìn với nụ cười khó thương. Anh tấn công liền:
– Tại sao cô lại muốn lừa dối chồng? Phải chăng ông ta không thóa mãn nổi cô về thể xác?
– Ồ ! Không phải thế.
Emmanuelle kêu lên vừa bối rối vừa khổ sở.
– Không, không phải thế? Anh Jean là một người tình tuyệt vời Tôi không hề bị dồn nén. Tôi bảo đảm với anh là vậy Tôi muốn ngủ với đàn ông khác vì lý do ngược lại…
-A? Lý do “ngược lại”? Đáng chú ý đấy nghe. Cô có thể cho tôi biết hơn về lý do “ngược lại” đó không? Nàng cáu giận với Mario. Anh đã làm một bài thuyết giảng công phu để chứng minh rằng Jean muốn nàng có nhiều người tình, bây giờ anh lại quên những điều đã nói sao…