Khi nói như thế, nàng ý thức đang nói cho hiện tại, lúc này đây vì nàng đang thèm làm ớnh ngay lập tức, nàng thèm muốn Mario, hay thèmthủ dâm nàng cũng không biết nữa: cách nào bây giờ cũng không quan trọng miễn là nàng phải được vuốt ve ngay:
Tôi cũng muốn một khoái lạc thân xác nữa.
– “Sướng tôí đa”? Có phải như vậy không? Emmanuelle chấp nhận là đúng với giọng gây hấn:
– Đúng vậy. Mà tại sao không nhỉ? Điều đó có gì là xấu đâu?
Một vẻ châm biếm nào đó xuất hiện nơi Mario làm nàng bực bội. Anh lắc đầu nói một cách nghiêm trang:
– Có thể là xấu chứ.
Mario để một khoảng khắc im lặng, trước khi nói tiếp:
– Xét về phương diện dâm tình, nhục dục là vật chướng ngại.
– Ồ, anh Mario! Chán anh quá đi.
– Tôi làm cô chán?
– Không hẳn thế. Nhưng anh cứ thích nói hoài những điều mâu thuẫn.
– Đây đâu phải là lần đầu tiên. Chắc cô biết nghĩa chữ entropie chứ?
– Biết chứ? nàng trả lời bừa chứ thực ra không sao nhớ lại được nghĩa của chữ này.
– Để tôi nói cho cô rõ nghe. Entropie đại khái chỉ sự hao mòn, sựthoái hóacủa năng lực, những thứ lúc nào cũng dính dấp dâm tình cũng nhưdính dấp toàn thể vũ trụ. Trong địa hạt dâm tình, đó là sự thỏa mãn hoàn toàn các giác quan. Một tình dục được thỏa mãn là một tình dục đang chết. Chắc cô còn nhớ câu nói tủ của Don Juan: “Tất cả những gì không kích thích tôi sẽ giết tôi!” Đó cũng là điều tôi nói với cô ban nãy khi bàn về sự quân bình: Đối với mọi cá nhân, bất cứ lúc nào sự thỏa mãn cũng đe dọa lòng dục vọng. Lúc nào cũng thỏa mãn đầy đủ thì có khác gì một hạnhphúc viên mãn tương tựnhưmột giấc ngủ đời đời vậy. Trên đôi vú của cô đâu c6 một’chữ HếT cỡ như trên màn ảnh xi nê vậy. Sau thứ “happy end” này là một viễn cảnh bi thảm. Cách đề kháng hay nhất của con người là đừng để lôi cuốn bởi ước muốn thỏa mãn, không bao giờ chấp nhận sướng cực điểm nếu sau đó không chắc chắn là mình còn sướng được cái nữa, hay bị kích thích lần nữa.
– Anh Mario…
Mario giơ một ngón tay lên nhưmột ông thày trên bục giảng:
– Dâm tình không phải là xuất tinh mà là cái đó dựng đứng lên.
Emmanuelle không chịu kém bạo miệng:
– Nhận xét ấy của anh đúng cho đàn ông hơn là đàn bà. Phụ nữ có lợi điểm hơn đàn ông ở điểm ấy.
Mario nở một nụ cười của bề trên. Tuy vậy, Emmanuelle vẫn chưa chịu đồng ý với anh:
– Theo anh, nhân danh chủ nghĩa dâm tình, anh chủ trương tránh né ớnh yêu vì sợ sẽ xuấttinh! Tôi đã báo trước cho anh rồi mà: lý thuyết của anh rút cục cũng giống như giáolý Công giáo thôi: hãycứurỗi tinhthần, hãycoithường xác thịt! Tôi nghĩ chắc tôi sẽ giữ nguyên lập trường ban đầu của tôi: tôi không cần đạo lý. Tôi muốn sướng tối đa ngày nào có thể sướng được. Tôi muốn mang lại cho thân xác tôi tất cả mọi khoái lạc. Tôi không hề muốn cân đo đong đếm để làm vừa lòng bất cứ yêu cầu quái đản nào của tinh thần!
– Hay lắm! Hay lắm? Tôi tán thành cô tối đa? Thật thú vị cho tôi khi tìm thấy một phụ nữ sẵn sàng chỉ phục vụ cho khoái lạc thân xác như cô! Tất cả những lời lẽ của tôi tối nay chỉ để giúp cô đạt mục tiêu ấy mà thôi. Tôi chằng nói là cô không nên cân nhắc khoái lạc của cô là gì. Tôi chỉ hỏi cô: nếu cô muốn sướng tối đa có thể được, không những về xác thịt mà cả về tinh thần nữa, thì cô phải làm những gì? Tôi chẳng yêu cầu cô làm gì hơn là tôn trọng những định luật sơ đẳng, như. coi thường kiểu làm một cái rồi lăn ra ngủ, sướng có mỗi một cái đã bằng lòng… Cô đừng có đặt thỏa mãn thân xác lên trên dâm tình, đừng bắt chước cái lối thỏa mãn không một tưduy của loài vật, đừng lẫn ý tưởng nhẩy đực với ý niệmlứa đôi. Cô có thấy trong ý niệm lứa đôi có một cái gì làm người đàn ông có thể tự kiêu không?…
Đột nhiên Mario cười thẳng thắn:
– Thật tức cười khi cô lại bảo chính tôi khuyến khích cô nên tự chế? Trong khi chính tôi đã khuyến khích cô mở tung tất cả các cửa không hạn chế? Nhưng cô phải nhớ rằng chân trời của cô sẽ cứ hạn hẹp ghê lắm nếu cô chỉ chờ đợi tình yêu từ một người đàn ông duy nhất. Tôi không dạy cô về tình yêu đối với một người, mà là tình yêu đối với nhiều người!
Emmanuelle đưa đôi môi ra với một vê nghi ngờ đầy bướng bỉnh làm Mario thích thú. Anh kêu lên:
– Cô đẹp quá!
Anh im lặngmộtkhoảngkhắc và nàng cũng không dám cử động. Anh thì thầm:
“Nếu em muốn, chúng ta hãy yêu nhau
Với đôi môi của em, không một lời thốt ra!”
Nàng lắc mái tóc dài như để xua đuổi sự mê hoặc, và cười với Mario. Anh cười đáp lễ với một vẻ kính nể ít khi thấy. Nàng cố gắng lên tiếng nói để trấn áp xúc động:
– Vậy phải làm gì đây?
Mario lại trả lời bằng một câu văn trích đâu đó:
“Hãy cứ nằm yên, hỡi thân thể tôi, cho nhục tình! Hãy hưởng những khoái lạc hàng ngày và những đam mê không một ngày mai. Đừng để uổng một niềm vui xa lạ cho nỗi niềm hối tiếc về cái chết của thân tôi.”
Emmanuelle thích thú nói:
– Ấy! Đó đúng là điều tôi nói ban nãy?
– Tôi cũng vậy.
Nàng cười, không thể lý luận được nữa. Phải để cho Mario lúc nào cũng có lý !
– Cô có công nhận tôi nói điều đó với đủ chi tiết không?
– Quá nhiều chi tiết? nàng than. Cả đống luật với lệ của anh… Tôi nhớ hai định luật đầu tiên của anh…
– Tôi vừa loan báo cho cô biết định luật thứ ba: định luật về số nhiều. Số đông không thôi cũng là một yếu tố của dâm tình rồi. Và ngược lại sẽ không có dâm tính nếu bị hạn chế, thí dụ nhưxuống sốhai người thôi. Tôi đang kể xấu thiếu gì về cuộc sống lứa đôi cho cô nghe.
Emmanuelle hòa hoãn:
– Bỏ chuyện lứa đôi ra ngoài đi, nhưng rồi mọi sự đi đến đâu? Không lẽ tôi phải từ chối làm tình với một đàn ông hay sao? Lúc nào cũng phải bộ ba, bộ năm hay bộ bẩy hay sao?
Mario nói:
– Nếu con người thích thế. Nhưng không bắtbuộc phải là thế Số đông đâu có phải chỉ là đông trong một không gian nhất định, mà đông trong cả thời gian nữa. Con người có thể làm nhiều điều khác ngoài việc cộng với nhân. Còn có thể chia hay trừ đi nữa chứ. Lúc đầu buổi tối nay, tôi đã làm cô giận khi chỉ cho cô một trong nhiều cách để làm tính chia.
Lối gợi ý của Mario lâmnàng dễ chịu: một ánh mắt tinh nghịch làm sáng rỡ khuôn mặt nàng, nàng suýt nói một điều gì đó nhưng rồi lại thQi. Mario tiếp tục:
– Còn về cách trừ đi thì cô đợi khi phải đấu tranh với chính cái.giác quan của cô. Bắt chúng lui lại một chút trước khi đi tiếp trên con đường dẫn tới lâu đài thần tiên. Hãy kéo dài giây phút khoái lạc cũng nhưthèm muốn… Cô hãy hiến thân trọn vẹn cho kẻ này, đắn đo từng chút đối với kê khác Có người cô sẽ bắt tán tỉnh chờ đợi nhiều ngày tháng, có người cô hiến thân cái một, ngay ngày đầu gặp gỡ. Đối với người này cô cho phép tha hồ vuốt ve khắp nơi trên thân thể, nhưng không thích cho nhập cung là cứkhông cho. Đối với một đàn ông xa lạ cô có thể đòi hắn giao hợp ngay lập tức nhưng đối với người bạn thân mơ tưởng được xuyên vào trong cô từ bao năm tháng, cô lại chỉ cho hắn sướng bằng hai bàn tay cô thôi.
– Anh ăn nói gì ghê rợm vậyt Anh tưởng tôi sẽ lao vào những trò đồi trụy như vậy sao? Chắc anh chỉ nói đùa chơi cho vui…
– Đúng vậy. Con người chẳng nên nói gì khác hơn là những điều chỉ để cười với nhau thôi. Chỉ có sựxấu hổ thẹn thùng là buồn thôi. Nhưng trong những điều tôi vừa gợi ra ấy mục nào cô cho là ghê gớm nhất? Có phải mục cô dùng hai tay không?
– Anh đừng có ngố như thế? Đâu có phải…
– Tôi hi vọng là cô biết sử dụng đến nơi đến chốn những dụng cụ tuyệt vời của khoái lạc ấy chứ?
– Chắc chắn!
– May quá ? Biết bao nhiêu phụ nữ cứ tưởng chỉ bụng, vú hay miệng họ mới có quyền lực thôi. Họ không hiểu chính vì có tay chúng ta mới khác loài vật! Đối với nam giới, cái gì làm cho họ thành đàn ông hơn được đôi tay của phụ nữ? Chúng tôi có thể thông gian với một con hươu cái hay sư tử cái, vuết ve vú chúng và rùng mình trước cái lưỡi mềm mại của chúng. Nhưng chỉ có một phụ nữ mới làm chúng tôi xuất tinh giữa các ngón tay của nàng. Đứng về phương.diện nhân bản, cách thế làm tình này đáng lẽ phải coi là tuyệt hảo nhất.
Emmanuelle phác một cử chỉ bất cần, như để diễn tả rằng nàng chấp nhận sự hiện hữu của bất kể kiểu làm tình nào. Nàng thôi không tìm cách gạt bỏ cái thú của Mario thíchnói ngược lạibấtcứcá.i gìcủa conngười thông thường. Nàng thấy buổi tối như thế này là đủ vui rồi. Nhưng một ý tưởng đang ám ảnh nàng dù nàng không ý thức được tại sao: nàng quan tâm tới một “định luật” của Mario hơn các định luật khác. Nàng nêu vấn đề trở lại:
– Anh bảo tôi phải chia thân thể ra, phải làm tính trừ.
Nếu tôi nghe anh trên thực tế, hẳn tôi sẽ làm đau khổ thiếu gì người! Không vì chuyện này thì về điều kia. Anh không khuyến khích tôi trở thành một phụ nữ dễ dãi, nhưng anh cũng không khuyên tôi tránh có thật nhiều đàn ông! Bởi thếtôi cho rằng anh là mộtkẻ chuyên đi làm hư hỏng người khá.
– Tại sao cô khôngchonhiều đàn ôngnhiều người tình sử dụng cái thân thể thích khoái lạc của cô? Cái gì làm cô khựng lại vậy?
– Anh biết quá là cái gì rồi!
Nàng tưởng phản đối nhưthếlà đủ cho Mario biết điều hơn. Nhưng anh từ chối không chịu. Nàng không biết làm sao hơn là đặt một câu hỏi ngược lại:
– Nhưng tại sao tôi lại phải có nhiều người tình mới được?
– Tôi nói với cô rồi: vì chủ nghĩa dâm tính đòi hỏi một số đông. Chẳng có niềm vui nào lớn hơn cho phụ nữ khi họ đếm sốcác tình nhân: hồi nhỏ, đếm bằng các ngón của bàn tay, khi là thiếu nữ thì đếm theo tốc độ những tháng đi học và những kỳ nghỉ hè; khi đã lấy chồng thì ghi vào sổ riêng, dùng một dấu hiệu bí mật khi thêm vô một tên mới: chà? cả tháng rồi mới có một chàng mới sao? Hay là một niềm hối hận giả vờ: ghê chưa! hai chàng trong một tuần lễ… để rồi sau cùng hể hả: tới rồi đó nghel tuần này mỗi ngày một chàng? Rồi khi ôm chặt cô bạn thân thiết nhất, thì thào vào tai: “Mi có hơn một trăm chàng rồi hảl” – “Làm gì tới, còn bà thì saol” – “Tôi thì hơn một trăm rồi.” Ôi? Khoái lạc và khoái lạc? Thân thể cô có thể chữa được cả ngàn, mười ngàn cơ thể khác! Cô chỉ tiếc những người tình mà cô không có thôi. Cô hãy nhớ định nghĩa tôi đã cho về chủ nghĩa dâm tính: đó là thứ khoái lạc khi làm thái quá.
Emmanuelle lắc đầu. Mario phản đối:
– Nếu xét cho kỹ thì định luật số đông chỉ là hệ luận của định luật mà tôi tin cô đã chấp nhận: số đông sẽ ngăn chặn sự thóa mãn đến chán ngấy. Thật quá dễ hiểu: càng nhiều người tình thì càng dễ duy trì khoái lạc vì giác quan của cô luôn luôn được đánh thức thường xuyên. Nói thật cô chỉ nên hiến thân cho một đàn ông khi cô tin chắc sau đó có một gã khác sẵn sàng.