Emmanuelle cảm thấy cái nhìn của Ariane làm dịu cái giống của nàng xuống, như là có những ngón tay hay lưỡi chạm tới. Nàng ưỡn người ra trước như để cái nhìn của Ariane có thể liếm được chỗ đó. Anane ra lệnh:
– Cho tôi coi rõ hơn nữa đi!
Emmanuelle tuân theo nhưng chiếc robe không thể banh ra hơn. Ariane nói:
– Cởi luôn robe ra.
Emmanuelle gật đầu đồng ý liền. Nàng muốn trần truồng ngay ra. Hai đầu vú cứng nhưâm hộ nàng đều đang muốn dâng hiến. Nàng kéo hai cầu vai xuống, kéo núm fermeture dưới nách. Ariane kêu lên:
– Ôt Có người tới.
Phút mê hoặc tan biến: Emmanuelle như vừa ra khỏi một giấc mơ. Nàng khép vạt áo lại, lắc cho gọn mái tóc. Ariane nắm lấy tay dẫn nàng đến một chỗ khác xa hơn. Một người hầu xuất hiện mang theo một cái khay: cả hai đều lấy ly champagne và uống một hơi cạn.
Ariane gọi người hầu trở lại, đổi ly không lấy ly đầy. Emmanuelle đang khát. Hai người không làm gì hơn là nói chuyện với nhau, nhìn thẳng phía trước mà không thấy rõ những bóng hình đang vỗ vai nhau, cúi đầu chào nhau ồn ào Cả hai đều cảm thấy như nhiệt độ đã tăng hẳn lên. Có thể trời sắp nổi cơn giông bão.
– Bồ có tin sắp có bão không?
– Tin chắc.
– Nóng quá sức!
Emmanuelle nghĩ thầm “Chiếc robe này.sao nóng quá vậy”.
Một người ra dấu gọi Ariane và khi cô định quay đi Emmanuelle mới nhớ ra điều đang định hỏi:
– Ariane này, nàng níu gấu áo bạn .lại, chị có biết một cô gái Mỹ tóc đỏ, đỗ sẫm hơi ánh vàng không? Cô ta là em của một tùy viên hải quân…
– Bee? Ariane ngắt lời nàng.
Tim Emmanuelle đập mạnh. Nàng cho rằng nếu mọi người không ai biết cô gái Mỹ là chuyện thường, nhưng đang ở tâm trạng hỗn mang, nàng vẫn bực bội khi nghe Ariane hô ngay cái tên Bee. Nàng gật đầu:
– Đúng cô đó. Bee có mặt ở đây đêm nay không?
– Bee có được mời, nhưng tôi chưa trông thấy đâu.
– Nếu Bee được mời, sao cô ta lại không đến?
– Tôi không biết.
Ariane đột nhiên trở thành mơ hồ, lảng tránh vấn đề. Thái độ nàyítkhi cô có, làm Emmanuelle nhấn mạnh thêm: Theo chị Bee là loại người như thế nào?
– Nhưng tại sao bồ lại biết Bee?
Tôi gặp trong một buổi đến nhà Marie-Anne uống trà.
– A? vậy hả? Chẳng có gì đáng ngạc nhiên: đó là một trong những cô bạn của Marie-Anne.
– Nhưng chị có gặp Bee thường không?
– Khá thường.
– Bee làm gì ở Bangkok?
– Giống như bồ với tôi thôi: thích thì đến vậy thôi?
– Tại sao ông anh Bee lại nuôi cô ta để chằng làm gì cả vậy?
– Tôi không nghĩ là ông anh hải quân phải nuôi em. Bee nhiều tiền lắm. Bee đủ sức sống không cần một ai.
Câu nói chợt vang lên một cách buồn thảm trong Emmanuelle. Không cần một ai? Chắc chắn là vậy rồi.
Emmanuelle không biết hỏi gì thêm nữa. Không hiểư tại sao nàng không dám hỏi địa chỉ của Bee, làm như hỏi như vậy là thất lễ không bằng. Ariane hỏi.
– Rồi sao nữa?
Nàng dư biết Ariane định hỏi gì, nhưng giả vờ như không hiểu. Ariane nói:
– Tôi đưa bồ đến nhà Bee tối nay, được chứ?
– Không được đâu: còn vướng chồng tôi.
– Ông chồng chị dư biết tôi đủ sức coi sóc bồ mà?
Nhưng Emmanuelle đã hết muốn gặp lại Beê. Ariane ý thức điều đó Ariane nói:
– Thôi được, tôi sẽ giữ kín chuyện này.
Tuy nói vậy nhưng rõ ràng là Ariane mất vui hẳn hoi, không ba hoa như thường lệ nữa. Emmanuelle có cảm tưởng xong buổi tiếp tân, Ariane sẽ đi ngủ. Nhưng Ariane đã thốt lên:
– Cái chàng Mario của bồ kìa! Hắn có vợ đang đi kiếm ai: chắc là đi kiếm bồ chứ còn ai nữa? Thôi, đừng để hắn chờ đợi dài người vô ích.
Ariane lấy tay đẩy Emmanuelle.
Nhưng Mario đã nhìn ra hai người, anh tiến lại gần. Ariane mượn cớ đi kiếm đồ uống rồi biến luôn. Mario nói:
– Marie-Anne đã nói rất nhiều về cô với tôi.
Đó chắng phải là điều làm Emmanuelle yên lòng.
Cô bé đó nói những gì với anh?
– Nói đủ để tôi muốn tìm hiểu cô hơn nữa. Xin cô hãynhận lời dùng cơm chiều với tôi, một hômnào đó, để chúng ta có thể nói chuyện thoải mái hơn. Trong đám đông ồn ào này, đâu có nói gì nhiều được.
Emmanuelle nói:
– Cám ơn anh. Nhưng lúc này nhà chúng tôi đang có khách. Tôi khó mà….
-Tại sao không nhỉ? Để ông khách cho chồng coi một tối cũng được. Tôi hi vọng là cô được phép đi ra ngoài chơi một mình chứ?
– Chắc chắn rồi.
Nhưng nàng tự hỏi Jean sẽ nghĩ sao về vụ này. Nàng tinh nghịch nói thêm:
– Anh có thấy phiền không nếu tôi rủ chồng đi cùng?
Mario từ chối thẳng thừng:
– Không, tôi chỉ mời một mình cô thôi.
A? ít ra cũng là ngay thẳng. Nhưng Emmanuelle cũng hơi ngạc nhiên một chút. Cái lối mời này không hợp với những gì Ariane đã tiết lộ về Mario. Nàng muốn biết rõ sự thực.
– Nhưng anh biết đấy, đâu có tiện cho một gái có chồng đến ăn tối ở nhà một ông độc thân. Anh nghĩ sao?
– “Đâu có tiện,” – Mario nhắc lại từng chữ như là lần đầu tiên nghe thấy những chữnày. -Thếcô muốn mọi sự phải “phải đạo” chăng? Đó có phải là một trong những nguyên tắc của cô không?
Emmanuelle vội vã khống chế.
– Không, không phải!
Nhưng nàng vẫn lại thử thăm dò thêm:
– Nhưng phụ nữ thường vẫn thích biết trước những hiểm nguy đang chờ đợi mình.
– Vấn đề là cô hiểu “hiểm nguy” theo nghĩa như thế nào. Xin cho tôi được biết quan niệm của cô.
Emmanuelle lâm vào thế bí. Nếu nàng viện tới bổn phận người vợ trong hôn nhân, phongtục tập quán vân vân, thì nàng biết trước câu trả lời của Mario sẽ là thếnào. Mặt khác nàng lại không đủ can đảm hay thói quen để thú nhận thẳng những gì nàng đang bận tâm. Nàng chỉ nói một cách lúng túng:
– Tôi không phải là người nhát.
– Thế là quá đủ cho tôi. Vậy mời cô tới chiều mai nghe. .
– Nhưng tôi đâu có biết anh ở đâu đâu.
– Cô cứ cho tôi địa chỉ của cô: tôi sẽ đi taxi đến đón (Mario cười duyên dáng). Tôi không có xe riêng.
– Dùng xe của tôi được không?
Không, vì cô sẽ lạc đường là cái chắc. Taxi sẽ đến đón cô lúc tám giờ. Đồng ý chứ?
– Đồng ý.
Nàng cho Mario số nhà, tên đường và khu vực.
Mario từ một lúc lâu đã nhìn nàng chăm chú, sau cùng nói một cách giản dị:
– Cô đẹp thật đó.
– Đâu có đáng gì nhiều, Emmanuelle lịch sự đáp lễ.