Mario nói với giọng đắc thắng:
– Cô hiểu sai rồi. Cô phải hiểu ngược lại mới đúng.
– Như vậy là thờ phụng sự tiết dục sao?
– Không phải là sự thờ phụng, mà là lý trí chiến thắng huyền thoại. Đó không phải là những thao tác của giác quan, mà là của tinh thần. Không phải là sự thái quá của khoái lạc mà là sự hưởng thụ sự thái quá. Không phải là phóng túng, mà là qui tắc. Chủ nghĩa dâm tình chính là một thứ đạo lý Emmanuelle lớn tiếng:
– Nghe hay chưa!
Mario giọng trách cứ:
– Tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Chủ nghĩa dâm tình không phải là một cuốn sách dạy nấu ăn cho vui lòng thực khách trong thiên hạ. Đó là một quan niệm về định mệnh con người, một bộ luật, một lễ điển, một nghệ thuật, một trường phái. Đó cũng là một khoa học, hay nói cho đúng hơn, thành quả sau cùng của khoa học. Những qui luật của nó được xây dựng trên lý trí, chứ không phải trên mê tín Chủ nghĩa dâm tình xây dựng trên lòng tự tin, chứ không phải lòng sợ hãi. Và nhất là xây dựng trên khả năng biết thưởng ngoạncuộc sống, hay nói cho đúng hơn, trên sự thần bí của cái chết.
Mario giơ tay ngăn chặn câu nói sắp sửa thốt ra khỏi môi Emmanuelle, nói tiếp:
– Chủ nghĩa dâm tình là sẵn phẩm của sự tiến bộ, chứ không phải của sự suy đồi… Tôi còn khẳng định nó là một yếu tốthăng tiến tinhthần bởi vì nó đòi hỏi một sự tôi luyện cá ưnh, sự từ bỏ mối đam mê các ảo ảnh, thay thế bằng những đam mê sáng suốt.
Emmanuelle chế nhạo:
– Nghe anh nói vui chưa? Thế anh anh có thấy thứ chủ nghĩa anh vừa mô tả ấy có hấp dẫn khôngl Anh có thấy thà là ảo tưởng đi còn thấy dễ sống hơn không? .
– Thế cô có biết ảo tưởng đối với tôi là những gì không? Là lòng muốn tưhữa cho riêng mình hay ước muốn chỉ thuộc về một người thôi; lòng tham lam quyền lực hay muốn bị khuất phục đọa đầy; là sự tìm khoái lạc trong việc làm đau khổ hay giết chết kê khác; là sự ảo hoặc, thèm muốn thân xác, là lòng yêu sự đau khổ và cái chết, là sự khao khát vĩnh cửu, vân vân. Đó là những thứ mà tôi gọi là ảo tưởng. Chúng có quyến rũ cô chăng?
Emmanuelle nói: ‘ ‘
– Chắc không đâu. Nhưng anh hãy nói cho tôi biết tôi nên để bị quyến rũ bởi những cái gi.
– Tôi thường thích cho đức tính cao nhất là lòng đam mê cái đẹp. Bấy nhiêu là đủ. Cái gì đẹp là có thật, cái gì đẹp là đúng, cái gì đẹp cũng đánh bại nỗi chết… Tình yêu cái đẹp làm chochúngta thoátkhỏi kiếp sống của loài vật…Không có lòng yêu cái đẹp ấy, loài người đâu thể cất cánh bay cao được. Bởi vì cô biết đó, cái đẹp là đôi cánh của thế gian này.
Mario ngừng nói một khoảng khắc, nhưng vẻ mặt Emmanuelle khuyến khích anh tiếp tục. Vậy anh nói tiếp về vé đẹp với ảo tưởng, về thế gian với cái sống và cái chết… và một chuỗi tư tưởng hoa mỹ và triết lý khác nữa. Mario quay lại phía Quentin như để mời làm nhân chứng, mở rộng tay như một người vừa chứng minh xong một sự thật:
– Bởi vì cuộc sống của chúng ta đơn giản lắm. Chẳng có bổn phận nào khác hơn trên thếgian này ngoài sự thông minh, chẳng có định mệnh nào khác ngoài tình yêu và chẳng cái thiện này khác ngoài vẻ đẹp.
Mario quay lại phía Emmanuelle, giơ tay chỉ nàng nói như ra lệnh.
– Cô hẳn còn nhớ tôi đã nói là vẻ đẹp không có trong một tác phẩm đã hoàn tất. Vẻ đẹp không ở bất cứ cái gì đã hoàn tất. Không có thiên đàng cho người thợ chân chính, không có sự êm ả của chiều tà sau một ngày lao động cật lực Vé đẹp là sự thách thức và cũng là sự cốgắng. Thách thức đến khẩn trương và cố gắng đến vô cùng…
Emmanuelle mỉm cười và Mario có vé hiểu những điều gì làm nàng xúc động. Anh nhìn nàng với nhiều thiện cảm hơn. Nhưng anh vẫn tiếp tục nói, như sợ rằng khách chưa hiểu thấu mục đích tối hậu của những điều anh trình bầy:
– Cái đẹp không phải là một quà tặng của thần linh: chính con người đã sáng chế ra cáị đẹp. Con người làm ra vẻ đẹp: cái đẹp không nằm trong trật tự thiên nhiên, mà là ngược lại. Cái đẹp là niềm hi vọng xaoxuyến của con người đối với chính hắn, là đức hạnh phát sinh từ cảnh lưu đầy và cô đơn của con người trong một vũ trụ mà con người đã xua đuổi tất cả thiên thần lẫn quỷ sứ… Cái đẹp là ánh trăng trong trí tưởng, là tiếng hát của các ngưnữ cất lên trên mặt biển dữ tợn xấu xí. Tôi có thể nói chú nghĩa dâm tình, érotisme, là thứ chiến thắng của mộng mơ trên thực tại, là nơi trú ẩn cao nhất của tinh thần thi ca bởi vì nó chối bỏ những cái không thể có không thể làm được. Dâm tình là Nhân bản, có thể là tất cả mọi sự.
Emmanuelle phản đối:
– Tôi không hiểu rõ cho lắm thứ quyền lực này.
– Nhiều người cho rằngnhục tình giữa phụ nữ với nhau là một điều phi lý về phương diện sinh học, không thể có được Ngay tức khắc dâm tình biến thứphát kiến của mộng mơ này thành một thực tại. Làm tình bằng hậu môn là một thách thức chống lại tự nhiên: dâm tình cứ làm. Làm tình với năm người một lúc là không tự nhiên: dâm tình bèn tưởng tượng ra, thu xếp cho có rồi cứ làm. Và mỗi chiến thắng này đều là ĐẹP. Dĩ nhiên, chủ nghĩa dâm tình muốn phát triển không nhất thiết phải cần đến những công thức đặc biệt: nó chỉ cần tuổi trẻ và tự do tinh thần, tình yêu đích thực, một sự trong sáng không vay mượn gì hết từ phong tục tặp quán. Dâm tình, érot~sme, là một đam mê đầy can đảm.
– Nghe cái kiểu anh nói tôi có cảm tưởng chủ nghĩa dâm tình, cái thứ érotisme anh nói ấy là một thứ tu khổ hạnh! Thật có đáng công cho chúng ta không đấy?
– Ngàn lần rất đáng! ít nhất cũng có thứ thú vị là chọc ghẹo được những con quỉ của chúng ta. Những con quỉ xấu xí nhất là: sự ngu đần và sự hèn nhát – hai con quái vật mà con người tôn sùng? Họ không bao giờ dám thú nhận như nhận định thống thiết của Hobbes cách đây ba thế kỷ mà bây giờ vẫn còn cứ đúng: “Đam mê duy nhất của đời tôi là lòng sợ hãi?” Họ sợ mình khác với đồng loại. Sợ tư duy. Sợ sống sung sướng. Tất cả những niềm sợ hãi đều chống lại thi ca và đều trở thành những thứ được coi là giá trị của thếgian này. Thí dụ nhưtôn trọng những gì là khuôn phép, tôn trọng những cấm ky và lễ giáo, thù ghét trí tưởng tượng, từ chối tiếp nhận cái mới, cái thú khổ dâm, đạo đức giả, dối trá, tàn ác và lòng tủi hổ. Nói tóm tắt một chữ, là cái xấu, le mal! Kẻ thù thực sự của chủ nghĩa dâm tình, chính là tinh túy của cái xấu.
Emmanuelle kêu lên: .
– Anh nói hay chưa! Vậy mà tôi cứ tưởng dâm tình là cái mà mọi người hay gọi là tội lỗi.
– Cô nói tội lỗi hả? Cô hiểu thế nào là tội lỗi? Tội lỗi có nghĩa là khuyết điểm. Dâm tình không hơn không kém cũng là một sản phẩm của con người, đương nhiên cang cồ những khiếm khuyết, sai lầm, sa ngã. Và như thế thì chúng ta có thể nói tội lỗi là cái giá phải trả cho dâm tình, là cái bóng là phế phẩm của dâm tình. Muốn làm phát sinh một động tác dâm tình, cần có một sốđức tính: trước hết là tinh thần logique và cương quyết, kế đó là trí tưởng tượng, óc khôi hài, lòng can trường, đó là chưa kể đến tài tổ chức, có bon gout, trực giác về thẩm mỹ và ý thức được những cái gì vĩ đại. Không có những đức tính này, mọi nỗ lực sẽ thất bại, không làm cho con người trở thành vừa cao ngạo, vừa rộng lượng và chiến thắng.