VN88 VN88

Nhắm mắt ngất ngư không còn biết đến trời đất nữa

Tiếng dế kêu ray rức quanh đó. Những con đom đóm bay chập chờn đằng kia cũng như vui với tôi. Sao lại có cảnh này xảy ra ngay khoảnh khắc tôi đang bị thôi miê.n bởi trận đụ của Lộc và Xiểm lúc chiều. Sao Thành bạo dạn ôm nửa thân người tôi một cách âu yếm? Và sao tôi mềm lã, ướt át dưới bóng trăng, tưới đầy ánh sáng trên vườn cây tối nay? Có phải Thành không, hay tôi vẫn còn nhắm mắt nằm trên võng mà mơ? Lâu lắm, đến cả 10 phút, tôi bóp mạnh vai Thành. Môi tôi hé mở, nhẹ hờ. Hơi nghiêng mặt, Thành đắm đuối nhìn trân trối môi tôi. Tôi nhớ rõ, những đêm nằm ngủ dưới hầm tránh đạn pháo kích, Thành ôm tôi cố ý ! Tay chàng có lần gác hờ lên vú tôi, cố ý.

Bây giờ Thành đứng đây như một nhân tình, một cây tươi đầy nhựa sống, như gềnh thác đổ, như Lộc của Xiểm. Thành kéo tôi lên, cúi mặt sát xuống. Tôi nghiêng môi chờ đợi. Tôi nhớ cái hôn nồng cháy của Lộc trên môi Xiểm. Tay Thành hơi rung trên mặt tôi. Thành sợ, hay xúc động mà rung? Đứng, Thành. Xuống nữa, hạ sát trên môi em. Hãy thênh thang mà hôn. Em chờ đây. Khát lắm Thành biết không? Khô lắm Thành hiểu không? Và, Trời ơi, cám ơn trên kia, môi tôi ấm hần lên vì Thành nở một nụ hôn say lúy túy trên tôi. Thành bế xốc tôi lên. Tôi ghì tóc Thành. Lưỡi chúng tôi đan nhau. Vật cứng giữa hai đùi nó không chỏi vào hông tôi như dưới hầm, mà chỉa thắng, trực chỉ vào giữa háng tôi như một khúc cây, như một quả dưa leo. Miệng Thành thơm mùi nhãn, mùi xá lị, mùi ổi. Tôi tưởng như đang đứng giữa địa đàng. Hoang vu. Im tĩnh. Ngất cao. Heo hút. U tịch. Bắt chước Xiểm tôi gọi Thành bằng anh:
– Anh ơi! Sao đến bây giờ mới đỗ cành của em? Bao nhiêu trăm đêm lánh đạn pháo kích, Thành đã sờ ngực em, đã cương cứng dương vật bên hông em, đã qua miền suối cỏ của em. Sao Thành chẳng hỏi. Sao Thành lạnh lùng. Hôn em nữa đi Thành ơi! Em chờ đây!

Và Thành bế tôi lên, đặt tôi ngồi trên cành mận, hai tay ôm cứng tóc tôi, ngào ngạt trong môi tôi. Dang rộng háng, tôi kéo đít Thành sát vào. Dương và âm vật cách nháu hai làn vải mà sướng tê mê như đã nuốt nhau, đã vào nhau từ’ năm nào. Cành lá mận xào xạc rung theo từng nhịp hôn của hai tôi, từng động tác kéo sát vào nhau ở hạ bộ. Thành hỏi thật nhỏ:
– Cho Thành sờ ngực Hóa nhen?

Sao phải hỏi? Sao ngại ngùng? Em đang ngất ngây với Thành đây, em có phải xin phép không? Chủng ta đồng lõa rồi, Thành yêu của em! Tôi kéo tay Thành để lên vú tôi. Tôi nghe Thành thở mạnh. Bàn tay Thành đặt hờ ở đó. Con nai chưa dám dẫm lên lá vàng khô. Tôi ấn tay Thành mạnh vào nhủ hoa tôi. Lúc đó tôi mới nghe bàn tay Thành hơi bóp lại. Mặc kệ, tôi cứ kéo cổ Thành xuống, ghì chặt, sợ mất chiếc hôn. Vật cứng của Thành chỉa mạnh vào lồn tôi một cách chính xác nhờ tôi ngồi trên cành mận. Tôi cởi mấy khuy áo, dẫn tay Thành vào bên trong, và Thành âm ư. Âm ư một nỗi rung động lần đầu tiên trên cặp nhủ hoa bằng da thịt thật sự.

Ngón tay Thành biết mân mê cái núm vú. Tôi ngất ngây. Tôi sung sướng cùng cực. Tay tôi lần xuống sờ rất nhẹ vật cứng dưới kia. To quá, ấm qúa. Rồi tôi lại đưa tay lên giữ nụ hôn khít khao kéo dài, dài lắm. Nồng say, đắm đuối. Tôi thích tình tự nơi hoang dã, nơi thiên nhiên. Thì đó ! Tràn ngập dưới ánh trăng những bụi môn, dàn bírợ. Những cây mãng cầu mận, ngọc lan. Bờ suối có đẹp bằng nơi đây đêm nay không? Gốc mù u có kín đáo hữu tình bằng gốc mận này không? Và trăng thanh vằng vặc nữa. Đêm yên tĩnh, mát rượi. Đêm quạnh hiu, dìu dặt.

Lưỡi Thành đang ở trong tôi. Tôi lấy tay kéo lưng quần đùi của Thành tuột xuống. vật cứng bung mạnh lên. Tôi ôm nó, nắn nó. Thành lại thở dồn dập. Tôi
sắp được ăn trái cây tươi. Của Thành dài quá, to quá nóng quá.

Tôi bất giác nhảy xuống đất, dùng mũi hôn nhẹ cặc Thành. Tôi hôn hai hòn dái Thành. Hai tay Thành đặt lên tóc tôi. Thình lình tôi ngậm nhẹ vào con cu, mút thật nhẹ và sâu. Thành hít hà. Giò mát của đêm vắng thoảng qua làm những cành mãng cầu rung rinh, óng ánh dưới ánh trăng. Tôi dồn hết kinh nghiệm vào cuộc chơi đêm nay. Tôi quyết làm cho Thành phải say đắm, mê man với tôi. Làm sao cho Thành đêm nào cũng ra đây hẹn hò và cùng tôi giao hoan. Tôi bú một cách sở trường. Đít Thành hơi hẩy nhẹ mỗi khi tôi mút cặc vào bên trong. Rồi tôi đứng lên bảo Thành:
– Thành mừng như đứa trẻ, cởi chiếc quần khỏi người tôi và rất chậm, quỳ xuống đưa miệng vào lồn tôi Tôi dang hai chân ra. Lưỡi Thành thọc nhẹ ngay vào lỗ rồi lướt lên trên, ngậm bú hột le tôi. Nó có vụng về, lụp chụp. Mà tôi thích thế. Tôi để Thành tự nhiên muốn làm gì thì làm. Sau này tôi sẽ dạy cho chàng.

Tôi bảo Thành bế tôi lên ngồi lại trên cành mận, rồi dang rộng hai chân ra. Tôi kéo Thành sát vào sát nữa, rồi cầm cặc Thành để ngay miệng lồn, bảo Thành nhấn vào. Cặc Thành chật chội, khít khao. Hình như Thành quá cảm xúc với cái đụ đầu đời. Thành rung động vì được giao hoan với tôi. Thành lúng túng có, hạnh phúc có, ngập tràn những cảm xúc lạ lùng xưa nay chưa từng có. Cặc Thành vào đến đâu, lồn tôi ấm tới đó. Và tôi nuốt tnlng hết bảo vật dài và cứng của Thành. Bên tai tôi, Thành nói thật nhỏ:
– Hóa ơi? Thành yêu em quá. Thành sướng lắm Hóa ới! Cho Thành được như vầy sáng đêm nay nhen? Ối, sao nó vô hết trỏng được hả Hóa? Hóa có đau không? ấm quá Hóa ơi!

Tôi có đau không? Làm sao trả lời khi tôi đã đụ với chủ tôi gần cả năm trời nay? Đáng lẽ dưới suối đó dư đi dòng nước trong xanh đầy đá cuội đó, người ôm tôi đầu tiên phải là tấm thân tươi mát của Thành, chứ sao lại là một gốc cổ thụ già?

Cái giường dã chiến ở gốc mù u là nơi hẹn hò của hai đứa tôi mới xứng lứa vừa đôi chứ sao lại là một già một trẻ? Thành ôm ghì tôi thật sát mà không nắc. Đầu Thành cúi xuống trên mặttôi, ướtđẫm chiếc hôn dài. Thành có nắc tôi cũng không cho. Tôi không muốn Thành “buông súng” sớm. Tôi muốn trận đụ này phải thật dài, dài hơn của trận đụ của Lộc và Xiểm ban chiều ở trại mía.

Ôi hạnh phúc tràn ngập. Khoái lạc dâng lên đến khỏi đọt cây Tôi bỗng yêu Thành một cách khó giải thích. Tôi quên hết bạn bè, quên luôn những trận đụ thư hùng với chủ tôi. Tất cả bây giờ trong tôi chỉ còn Thành, vì Thành, cho Thành. Có lẽ Thành đáp ứng những ước mơ của một thôn nữ như tôi. Tôi mơ gì?
Không cầu kỳ đâu! Mơ một người tình tuổi trẻ. Mơ những đối thoại hồn nhiên tình tự. Mơ tuơi mát, sung mãn ở một thân hình vạm vỡ đầy sức sống. Mơ hàm răng trắng còn nguyêndưới đôi môi mới, ngại ngùng? Đấy thôi nhưlúc nãy, khi Thành quỳ xuống hôn lồn tôi Thành vụng dại, hấp tấp, khờ khạo. Nó không có hai bàn tay banh nhẹ khe lồn. Nó không có liếm dọc âm đạo. Không cả đánh lưỡi lăn tăn vào hột le cho tôi giật bưng bưng lên như chủ của tôi vẫn làm. Nhưng tôi đã sướng cùng cực. Tôi chất ngất. Tôi mê man. Vì có yêu đương trong đó. ừ, đúng thế. Tôi đã yêu Thành mất rồi. Định mệnh? Không biết? Mà việc gì tôi phải nghĩ đến định mệnh khi những ao ước đang là sự thực, đang òa vỡ trên thân hình nhỏ bé của tôi?

Thành tận ânh hôn tôi. Thành nuốt nước miếng của tôi ừng ực. Tôi cũng thế. Tôi no nê môi Thành, lưỡi Thành. Lưỡi tôi tìmhết những kẻ răng của Thành mà thăm viếng, mà đặt đá xây nhà cho cuộc tình nồng giữa đêm trăng. Tôi mong đêm thật dài, đừng có trời sáng nữa. Gà đửng gáy nữa, báo thức cho cảnh vật một ngày có nắng. Rẫy nương, rừng rú, suối nước hãy chìm ngủ cho say để tôi hưởng dài cuộc giao hoan. Cặc Thành đã to mà còn cong. Hình như nó giật tìlng nhịp trong lồn tôi. Sướng lâm râm, ly ty kéo dài theo cái hôn bất tử. Tôi mê quá. Không gì có thể đổi được giây phút này.

VN88

Viết một bình luận