Khó nói quá. Không thể giải thích được. Ai hiểu phần người nấy. Không thể phân tích tâm lý của kẻ không phải là chính mình. Có lúc buổi sáng ghét cay ghét đắng gã đàn ông. Buổi tối lại trần truồng ôm ấp hắn mặn nồng, da diết suốt đêm. Tại sao à? Chịu thua ? Em đang khoái lạc thì cứ tận hưởng đến tuyệt cùng. Đừng lo lắng cho chị. Vì chl đã từng hứa một cách nghiêm chlnh rằng sẽ là vợ muôn đời của Thành. Thế mà hết Vi, rồi Dũng, rồi sáng nay ông chủ của chị.
Mình đã không hiểu mình thì còn nói chi đến hiểu được ai. Chị đã thấy cô Út, ngày đám tang ông chồng, cô đã ôm con gào thét, đòi nhảy luôn xuống huyệt chết theo ông chồng cho trọn tình, vẹn nghĩa. Bà ngất đi đến độ người ta phải võng về nhà săn sóc cả tuần. Thế mà, bây giờ cô ta đã hết mình ân ái với chủ của chị. Vậy là thế nào? Em ơi! Có người đàn bà đã có đến chín mười đời chồng. Đó là chồng chính thức Còn ăn vụng, tráng miệng, uống cà phê sáng, uống trà tối thì chưa kể.
Ông trời trang bị cho con người cái vẻ trang nghiêm, đoan chính. Làm như lúc nào cũng đường thầng mà đi. Thế mà đã có biết bao ông chồng đã phải cắn lưỡi tựtù vì nửa đêm, khi từ mặt trận lẻn về thãm vợ. Lúc bật ngọn đèn lên thì lại thấy hai con nhộng đực và cái đang ôm nhau sát phạt, quằn quại trên giường chiếu của chính mình. Kể không hết. Thôi thì chị chịu với em, với cô Út, với chủ chị, cứ thành thật với chính mình. Sống hồn nhiên theo bản ngã, và ý thích.
Chủ tôi vẫn đụ đều đặn trên thân hình dễ thương của Hồng. Hồng vẫn gào la trong sung sướng. Quân lính của chủ tôi đang bủa vây chung quanh đồn Hồng.
Chỉ chờ vào diệt gọn. Đang lúc đó, tôi vô cùng kinh ngạc vì có hai bàn tay của ai bịt cứng mắt tôi. Rồi hôn gáy tôi. Mùi mồ hôi quen thuộc. Ký ức của tôi bay nhanh về nãm trước, dưới gốc mận. Tôi khẳng định và gọi:
– Thành phải không?
Thành gỡ tay ra, quỳ xuống, nâng mặt tôi lên hôn môi đắm đuối. Tôi bấu tóc Thành, tôi ngắt tai Thành. Tôi vật Thành nằm ngửa ra, đè lên hôn cho đã. Khoảng năm phút sau tôi ngừng hôn, nhìn Thành say sưa:
– Mình. Mình về lúc nào? Sao biết em ở đây mà tìm?
Thành húi tóc ngắn. Da sạm đen. Thành cười tuơi khỏe:
– Thành về nhà. Cô Út bảo Hóa ra đây với người bạn. Ai vậy? Bạn nào? Trai hay gái? Thành ghen lắm!
Tôi chỉ xuống nơi bờ suối cảnh Hồng đang đụ chủ tôi Thành hoa mắt. Hồng co hai chân lên quàng tréo mông chủ tôi, và đít hẩy lên liên tục. Lập tức Thành bị kích thích bởi cảnh dâm dật dưới kia. Và Thành nhớ năm xưa, đã có rình xem chủ tôi đụ tôi giữa giòng suối. Nên Thành nhanh nhẹn cởi bộ đồ trận ra. Thành trần truồng, đến lột chiếc áo dài và quần trắng của tôi ra. Hai đứa tôi nhảy ùm xuống nước lội ra giữa giòng.
Thành bắt tôi làm như tôi đã làm cho chủ tôi ngày nào. Nghe tiếng động Hồng nhìn xuống suối thấy tôi và Thành, liền bảo ông chủ tôi ẳm Hồng xuống suối.
Chúng tôi đứng cách nhau một thước. Thành chào chủ tôi, chào Hồng. Rồi phần ai nấy hành lạc. Tôi hụp lặn tìm cặc Thành, bú Thành. Hồng cũng thế với chủ tôi. Thành rủ tôi lội đuổi bắt, rồi hôn nhau.
Thành nâng vú tôi lên hỏi:
– Em nhớ anh không?
Tôi rưng nlng khóc. Nỗi vui và hạnh phúc òa vỡ trong tôi. Đã từng được nghe Thành gọi tôi bằng em, mà sao bâygiờ khi nghe lại tôi có thể khóc. Tôi biết giọt nước mắtrơi xuống lúc đó chắc chắn không phải vì thương nhớ, mà vì hãnh diện được Thành xem mình như vợ. Tôi quàng cổ Thành, nghẹn ngào:
– Mình ơi…
Chỉ được có thế rồi nghẹn ngang. Thành cảm động, dùng lưỡi liếm hết những giọt lệ trên má tôi. Chàng vuết mái tóc ướt đẫm của tôi mà nhìn tôi đắm đuối Nhan sắc tôi bây giờ tôi hơi khác vì đã có thêm chút môi son màu hồng nhạt. Có chút má hồng. Có chút mắt xanh và mày rậm. Thành cười tươi hãnh diện:
– Em đẹp quá, em biết không?
Tôi gật đầu vì cổ nghẹn cứng. Tôi quan sát Thành. Đầu tóc ngắn, da dẻ rắn chắt. Bộ ngực vẫn lực lưỡng như xưa. Bỗng tôi hỏi bâng quơ, hỏi cho có gì để hỏi:
– Xa em, mình có… gì với ai không?
Vẫn nhìn tôi trìu mến, Thành lắc đầu. Không biết thật hay giả. Nhưng cái lắc đầu của Thành làm tôi mặc cảm. Vì tôi đã lén chàng ngoại tình với ít nhất ba người đàn ông.
– Còn em, xa anh em có gì với ai không? Thành hỏi.
Tôi tránh ánh mất của Thành, kê cằm lên vai chàng, nhìn vào khoảng xa của giòng suối. Nghe tôi im lặng không nói, Thành hỏi dồn. Tôi đành phải trả lời chàng:
– Có với ông chủ nhà, với con ông chủ nhà, và với cha của anh sáng nay, cách đây khoảng năm tiếng đồng hồ.
Thành lại bưng mặt tôi lên nhìn sững. Tôi không cho Thành nói. Tôi thốt ngay để chàng hiểu:
– Mình ơi, em thú tội với mình vì em đã thèm khát đàn ông. Tại mình không ở gần em. Mà… mình ơi, em đã làm tình với họ vì sự thèm khát, và cũng vì sự nhớ thương mình. Đó là tất cả sự thật tận đáy lòng. Em chẳng dấu diếm gì với mình hết. Thương thì em nhờ giận em chịu.
Và Thành đặt lên môi tôi một chiếc hôn cuồng bạo. Chiếc hôn mang cả hờn ghen, cả thương yêu, cả cảm thông sự thành thật của tôi. Thật vậy, tôi đã xưng tội hết cội nguồn vì thương yêu Thành và cũng vì tôi thích sống thật với lòng mình. ít ra mình phải thật với lòng mình. Tôi có thể lừa Thành, vì nếu cố tâm thì không có cách gì mà Thành có thể biết được. Nhưng dối Thành để làm gì? Khổ nhất lúc nửa đêm, khi ta đối diện với chính ta, nhìn vào khoảng tối. Ta xấu hổ, vì hôm đó ta đã lừa được một người, hai người v.v… Từ lâu tôi đã quen lối sống thành thật.
Thích là làm, và chịu hoàn toàn trách nhiệm về những gì mình đã làm.
Sau khi hôn tôi thật lâu, Thành bắt tôi ôm cổ chàng, dạng hai bắp vế ra. Thành cho cặc chàng ngay miệng lồn tôi và… tôi đưa một tay xuống, cho nó vào thong thả, êm đềm. Tôi nhắm mắt. Cũng là cái đụ mà sao tôi ngợp hồn, sảng khoái lạ lùng. Tôi hít hà khi Thành nắc nhè nhẹ vào lồn tôi. Bên kia chủ tôi cũng ôm Hồng đụ tơi bời. Giòng suối vẫn miên man chảy. Những chiếc lá vàng trôi lờ đờ. Những con cá lững lờ lội vờn quanh. Thành ôm tôi chặt cứng, thì thào:
– Em ơi! Nhớ quá, nhớ em muốn chết được. Bữa nay anh phải đụ em thật lâu chớ không thì chịu không nổi, em ơi! Anh cũng nói thật với em, anh đã gần gụi với con gái giang hồ. Mà những lúc sướng anh cũng gọi tên em thôi. Nghĩa là vì nhớ em mà anh ngoại tình.
Tôi cắn nhẹ vai Thành, cổ Thành. Thành đang đụ tôi êm ả dai dẳng được một lúc thì bỗng bên kia Hồng la lên:
– Chị Hóa, đổi không?
Tôi hơi bàng hoàng về ý nghĩ táo bạo của Hóa. Tôi nhìn Thành nhưhỏi ý kiến. Thành cưới cười như cũng muốn làm một chuyến phiêu lưu:
– Em chịu không?
Rồi không hiểu sao tôi cũng gật đầu. Tôi thích có cái gì dâm dật, ngược đời trong cuộc chơi. Phải có cái lạ mới lý thú. Và tôi buông Thành bơi qua chủ tôi Hồng bơi về phía Thành.
Mới đụ nhau sáng nay thôi, mà bây giờ ôm ông, tôi có cảm giác như được mặc một bộ đồ mới, hay lái một chiếc xe mới, hay ăn một món ăn lạ. Chủ tôi rươi tắn nhìn tôi cười. Cái nhìn như cho thấy ông không yêu ai bằng tôi. Tôi cầm con cặc to dài của ông bóp bóp. Ông nâng cặp vú của tôi và nói:
– Tiếc là bác không có cách gì giữ con mãi bên bác. Lẽ ra con phải là vợ bác. Bác đụ kẻ khác mà không có thương yêu. Nên con thấy bác đâu có ra được. Nhưng với con. Con nhớ không? Ngày đó hễ con ra là bác theo sau ngay tức khắc. Con đi vắng, bác chỉ vui với kẻ khác có nửa vời, dù tuởng tượng và gọi tên con.
Ông nói đúng tim đen của tôi. Tôi cũng thế. Thành ra đi, tôi cũng vui với kễ khác có nửa vời. Uống nước nửa ly. Sáng nay ông ra với tôi ngoài cây rơm. Háng tôi ướt nhẹt nước của ông. Ông nhắc, tôi nhớ hết. Rồi thốt nhiên tôi ôm ghì ông thật mạnh. Mười đầu ngón tay tôi bấu sâu vào bả vai ông:
– Bác ơi? đụ con đi. Đút vô mau đi? Tức khắc !
Tôi dang chân, cầm cặc ông đút ngay vào cửa mình tôi. Con cặc của ông đi vào tới đâu, tôi biết đến đó. Tôi nút lưỡi ông say đắm. Bên kia Hồng cũng vậy. Hồng cho cặc Thành vào lồn xong là ôm chàng hôn môi say đắm, ngất ngây. Nhìn tôi tôi hơi
ghen. Và cái ghen đó làm tôi hờn iẫy đụ bên này cho bỏ ghét. Tôi xả ga, hết mình, gạt hết, chỉ còn biết đối tượng là ông chủ của tôi. Ông không đọc được ý nghĩkỳ lạ đó trong tôi. Ông tưởng là cơn dâm của tôi đang bạo động. Ông đáp ứng bằng những cú nắc như gió bão:
– Hóa ơi! Đừng trở lại sài Gòn nữa. ở đây với bác luôn được không? Giòng suối này, cái giường dã chiến kia, nhé con.
Ông còn nói nhiều. Đây cũng là lần đầu tiên ông thết lời. Lần đầu tiên ông đề nghị. Tôi biết ông yêu tôi. Ông say đắm tôi. Bất ngờ quá, tôi vừa nắc vừa
hỏi ông thật thân tình:
– Sao bác yêu con quá vậy? Con chưa bao giờ nghe bác nói. Bây giờ bác đã mở lời. Chắc phải có lý do?