Mông đít sàng qua lắc lại chẳng kém gì tôi. Một lát thấy bất tiện, tôi kéo cô quỳ lên, hai tay bấu vào thành giường, chổng hẳn ra phía sau còn tôi thì quỳ một chân, từ sau đẩy tới. Như vậy tôi có sức mạnh của cái chân phụ thêm vào nên đánh càng mạnh. Cô nàng thì hai tay phải chống vào thành giường không dám buông, nhưng đầu ngoẹo hẳn sang một bên và hết còn rên nổi, hình như đang thở gấp. Vẫn chưa thấy có vẻ muốn ra, mà tôi đã bắt đầu thấy mệt nên phải dùng chiêu cuối cùng, đó là cho cô nằm ngửa ra, tôi nhắp sâu vào rồi cô khép chân lại song song, như thế thì xxx của cô khép lại rất chặt và tôi phải nhịp mạnh xuống. Có vẻ có hiệu quả, vì trong khi cô bấu chặt mông tôi kéo lên kéo xuống như phụ họa, tôi cảm thấy có cái gì đó đang dâng lên dần hơi hạ thể, dần lên, lên nữa, lên nữa, lên nữa… lên mãi….
Full Đi massage thấy cặc tôi to quá em dụ tôi địt 18+
Tuần lễ đầu tiên ở Thái Lan trôi qua cực kỳ chán nản, khác hẳn những gì mà những tay chơi bạn tôi đã từng nói về cái xứ sở vui vẻ này. Tôi ở một thị trấn nhỏ cách BKK hơn ba trăm cây số, nằm trên bờ biển nhưng biển lại không đẹp và nhưng dân cư thưa thớt, có thể so sánh với Cần Giờ hoặc buồn hơn một xíu, mặc dù cơ sở hạ tầng tốt hơn VN một bậc. Suốt ngày tôi phải đi training tại một nhà máy công nghiệp, tối về lại được tháp tùng bởi một bác đồng nghiệp cũng từ VN qua, hơi già, khác hệ và là dân hành chánh nên nói chuyện chán bà cố và nói chung bác làm mất hẳn cái cảm giác hào hứng vẫn thường có mỗi khi ta đặt chân đến một miền đất lạ.
Truyện Đi massage thấy cặc tôi to quá em dụ tôi địt 18+
Còn lại, phải nói người Thái cực kỳ dễ mến và rất thật tình, chứ không khách sáo như đa số dân Việt nhà mình (xin lỗi, sự thật nó hơi mất lòng). Từ người lái xe đến nhân viên khách sạn, đến những đồng nghiệp người Thái, và lây sang cả bọn Tây đang làm việc ở đây nữa, ai ai cũng có vẻ nhiệt tình giúp đỡ với nụ cười vui vẻ, ngay cả khi công việc đang gặp vấn đề. Tôi chưa biết châu Âu thế nào, nhưng so với bọn Mã Lai củ chuối thì thật khác xa một trời một vực.
Vậy đó, hàng ngày tôi phải đi học đến tối mịt mới về, rồi lại phải hầu chuyện với bác đồng nghiệp đáng kính, cứ như thế suốt cả một tuần. Vừa may cho tôi, bác ta có một lời mời đi ăn vào tối thứ sáu, và dặn tôi tự lo lấy. Tốt thế. Tôi thì chẳng mong gì hơn là được ở một mình, được tận hưởng cái cảm giác cô đơn trống trải khi ta chợt bắt gặp mình bơ vơ ở một xứ lạ, thế mới là ĐI, phải không các bạn?