VN88 VN88

Nhắm mắt ngất ngư không còn biết đến trời đất nữa

Tôi tự nhiên cho tay vào quần. Với hai ngón, cũng tham quan cái lồn của mình. Tôi thều thào gọi tên Thành. Tôl mơ nương rẫy. Tôi thấy giòng suối trong vắt Đá cuội nằm nhẵn nhụi dưới giòng. Hoa tím dại mọc ngoe ra sà sà trên mặt nước. Nhớ hết quê tôi. Không biết cành mận đã trổ bông chưa? Không biết cái giường ở cội mù u có còn ai nằm đó cho ông chủ tôi làm tình không? Nó hoàn toàn đơn sơ mộc mạc, mà sao tôi không quên được glữa lúc đang đứng trong căn phòng đầy những tiện nghi tối tân. Thành ơi! Nhớ quá, nhớ quá.

Lạ lùng chưa. ở đây hàng đêm ông Vi đụ tôi, còn cho tôi không biết bao nhiêu là tiền, là vàng, là quà. Ông cũng đã cất riêng cho tôi mộtcãn nhà tuyệt đẹp bên Hàng Xanh, cạnh giòng sông. Ông trả ơn tình tôi xác thịt tôi bằng những của lễ ngàn vàng, nhưng sao tôi chẳng quên được những chùm bông mận và giòng suối nên thơ. Không có chiến tranh thì làm sao tôi dứt được quê hương tuyệt vờl mà ra đi.

Bây giờ, tôi đứng đây trong kẹt tủ mà sướng một mình. Mà ngoài kia thì có hai mình. Có thảm chưa? Một nửa của tình tôi đã cầm súng theo chiến tranh. Tôi muốn níu kéo lại, nhưng không được. Thành vẫn ra đi. “Cổ lai chinh chlến hề ? Mấy người đi trở lại? ” Mặc kệ đằng sau hậu phương này có những giòng lệ nhớ thương. Khói bom đạn vẫn mờ mịt che khuất hết dấu vết tình tôi. Và đó kìa, Hợp đang bú ngất ngư, say túy lúy trên mu lồn Hồng. Hồng sướng cực điểm, vội vã quay Hợp lại, và cặc Hợp lại vào thênh thang. Bây giờ thì chính Hợp chứ không phải Hồng tung vào trận mạc những đòn chí tử, ầm ầm như sóng vỗ ập những đợt tấn công chí mạng. Tôi chỉ thấy Hồng quằn quại, rên gào tuyệt sướng. Và cả hai nhập một. Hợp thét lên:
– Hồng ơi? Hứng nè ! Anh cho em hết nè. Ôi, sao có thể tuyệt trần như thế này em yêu? Ôi! nó vào đó Nó bắn ra đó. Em nghe không? ơi! Cấn anh thật
đau đi em!
Hồng cắn rõ đau đôi vai Hợp. Hồng cào cấu, gầm thét:
– Có, em có nghe ! Ôi, nó, nó. Nó bắn lạnh lắm Hợp ơi! Cám ơn anh. Em cũng… đang… ra… ra cho anh đó ! Nghe không?

Hợp vẫn nắc. Động tác chậm dần, chậm dần. Hai thân hình bất động. Hai cặp mắt nhắm nghiền. Hợp ngoẹo đầu trên tóc Hồng mà thở. Hồng lịm đi. Hai người nằm nghiêng lại, vẫn trong nhau, ôm nhau im lặng.

Tôi rón rén bước ra cưa, nhẹ mở. Đồng hồ ở hành lang điểm l l glờ rưỡi. Quá chưa? Hai tiếng đồng hồ tròn trịa cho một trận làm tình sướt mướt, lê thê.
Chắc chẩn sau đó họ phải tiếp tục chứ không thể ngừng ở đó. Tôi đến phòng Vi, mở cửa, dựng Vi dậy, bắtông phải thỏa mãn cho tôi nỗi thèm chảy nước miếng.

Ngày hai mươi tám Tết năm đó, sau khi đã được ông bà Vi cho phép về quê thăm nhà mười ngày, tôi giữ lời hứa cho Hồng cùng theo. Ông Vi cho hai chị em tôi được phép lái chiếc Toyota màu trắng. Với tôi, đây là ngày “vinh quy bái tổ” nên tôi diện thật đẹp để về quê cho nở mặt nở mày. Tôi vô cùng hãnh diện khi chiếc xe tôi lái chạy chậm chậm trên hương lộ và được nhiều dân làng đứng lại chiêm ngưỡng. Mỗi cây cầu mỗi bụi cây, mỗi quán nhỏ bên đường đều gợi cho tôi những kỷ niệm xa xăm khi tôi còn hằng ngày gánh giá ra chợ bán, hay những buổi tối tôi cùng Thành đi chơi dưới trăng.

Hồng tru tít hỏi tôi đủ chuyện khi nhìn cảnh đẹp ở đồng quê. Đến quán dì Năm, tôi ngừng xe lại. Hai chị em tôi bước xuống. Đám đàn ông con trai đang huyên náo bỗng im bặt. Tất cả quay ra nhìn. Tôi trong chiếc áo dài trắng bông xanh. Hồng trong áo đầm màu hoa cà. Chúng tôi nổi bật, sang trọng giữa những người dân quê nghèo khó. Không còn ai nhận ra tôi nữa. Dì Năm lễ phép chào tôi nhưchào một bà nhà giàu. Tôi đến ôm dì và tự giới thiệu mình là con Hóa chăn bò năm xưa. Dì nhìn tôi không chớp mắt. Tóc tôi dài quá vai. Nước da tôi trắng hồng. Thân người đầy đặn vì được ăn uống sung sướng. Một ít phấn son trên mặt làm tôi chầng còn tí gì giống với ngày xưa. Nhưng chính chiếc áo dài bông xanh đã làm tôi tha thướt, đài các như một tiểu thơ.

Tôi đảo một vòng mất nhìn bọn đàn ông trong quán. Những tay này, khi trước, có khi nào chịu khó liếc tôi chớ đừng nói nhìn. Vậy mà bây giờ, họ đứng chết trân, bất động, dán sát cặp mắt trên nhan sắc hấp dẫn của hai chị em tôi. Tôi phớt lờ, tỉnh bơ, xin dì Năm chặt cho một trái dừa xiêm. Tôi kiêu kỳ, khinh khỉnh chừng nào, thìbọn con trai im lặng chừng nấy.

Chẳng ai dám ngờ tôi lên Sài Gòn ở đợ để có được một nhan sắc huy hoàng nhưhôm nay. Rời quán dì Năm, tôi đưa Hồng xem một vài “thắng cảnh” của làng tôi. Khi đến con suối, nơi tôi và ông chủ đụ nhau lần đầu, tôi ngừng xe lại. Nước suối vẫn trong mát. Những viên đá cuội vẫn trắng ngần dưới khe.

Những cành cây lòa xòa vươn ra tỏa bóng mát. Những chùm hoa màu ưm nhạt, mọc sát ở bờ nước lung lay như chào đón tôi trở về. Tôi nghe tiếng chim quen thuộc Tôi nhắm mắt hít những làn không khí mát rượi để nhớ lại những ngày đã qua.

Và tôi kể, tôi diễn tả từng chi tiết buổi trưa ông chủ và tôi trần truồng ôm nhau dưới suối. Tôi không bỏ sót một chi tiết nào giống hệt như khi Hồng kể cho tôi nghe chuyện của Hồng và anh tài xế trong rừng Định Quán một đêm mưa. Hồng chăm chú nghe, mắt riu ríu, gò má ửng hồng. Cái giường dã chiến dưới gốc mù u đã không còn nữa, nhưng những khúc cây vẫn còn nằm vương vãi đó đây. Có lẽ nó đã bị hủy khi tôi bỏ lên Sài Gòn.

Xong tôi chở Hồng về nhà. Tôi ngạc nhiên khi thấy Cô Út bạn cùng xóm, đang ngồi trên sân sàng thóc Cô khoảng hai mươi lãm tuổi, có chồng bị tử trận. Cô ngừng sàng thóc chạy nhanh ra ôm tôi mừng mừng tủi tủi. Cô cho biết đã dẫn thằng con hai tuổi về đây ở với ông chủ cũ của tôi.

Hai chị em tôi tắm nla xong, tôi dẫn Hồng ra chợ mua thêm thức ăn để tôi đó làm bữa cơm thịnh soạn mời ông chủ của tôi. Cái gì ở đây đối với Hồng cũng xa lạ. Hồng huyên thiên hỏi đủ điều đủ chuyện. Buổi chiều, trời gần tắt nắng, ông chủ tôi từ rẫy dẫn bò về Tôi dẫn Hồng chạy ra chào ông. Chủ tôi nhìn tôi chết lặng vài giây. Ông không nói nhưng tôi hiểu ông đang chiêm ngưỡng sắc đẹp hoàn toàn đổi khác ở tôi Hồng nhìn ông. Hồng quan sát một người đàn ông nhà quê to lớn, vạm vỡ, đen đúa. Hồng nhớ tới câu chuyện tôi kể cho Hồng nghe trưa này bên giòng suối Buổi cơm tối hôm đó thật vui.

Cơm nước xong, ông chủ nấm tay dẫn tôi ra sau vườn, kể rõ lý do cho Cô Út ở trọ nhà này. Cuối cùng ông thú nhận một điều mà tôi đã đoán được khi gặp Cô Út ngồi sàng thóc ngoài sân trưa nay. Đó là hai người đã sống chung nhưvợ chồng cả năm nay. Cũng được thôi. Tại sao tôi với Thành có thể ân ái công khai ở đây mà ông và Cô Út không được hưởng cái thú vui đó khi ông không vợ, Cô Út không chồng. Tôi đem chuyện đó nói cho Hồng nghe và tối hôm đó hai chị em tôi không ngủ, rình ở bồ lúa xem ông và Cô Út làm gì đêm đó.

Cô Út đang lom khom đặt thàng con đã ngủ vào trong nôi. Khi cô đang loay hoay bỏ mùng cho nó thì chủ tôi đi tới ôm cô từ đàng sau. Ông choàng hai tay bóp đôi vú Cô Út, hôn ở gáy Cô Út. Cô mắng yêu ông:
– Anh này, có tụi nhỏ nó về đó. Tụi nó thấy kỳ lắm.
Chủ tôi vẫn hôn cô và âu yếm nói:
– Anh có nói với nó rồi, không sao đâu. Với lại hồi trước anh cũng đụ nó rồi chớ bộ.
Cô Út sững sờ, quay lại:
– Sao? Anh đụ con Hóa rồi hả?
– Ối chuyện lâu rồi, nhắc lại làm chi.
Cô Út hình như vừa ghen, vừa trách móc:
– Anh thiệt, già không bỏ, nhỏ không tha. Biết vậy tôi đâu có ở đây với anh làm chi.

Chủ tôi vẫn cúi sát mặt vào lọn tóc Cô Út, tay ông luồn vào lưng quần cô, sờ lồn, và đít ông nắc khơi khơi vào đít cô để khích dâm. Cô quay phắt lại nhìn ông:
– Anh nói thiệt hả? Anh có đụ con Hóa rồi hả?
Chủ tôi ôm sát cô vào lòng, nâng mặt cô lên hôn:
– Thôi cưng, anh nói chuyện đó xưa rồi. Cả hơn năm nay chớ bộ mới đây sao mà ghen. Mà cũng tại nó chớ bộ.
Cô Út hỏi dồn:
– Tại nó. Mà sao lại tại nó? Nó còn nhỏ biết cái gì?

Tôi với Hồng bụm miệng cười. Cười vì ý nghĩ thơ ngây của cô. Chúng tôi khoái nhìn chủ tôi to con, vạm vỡ, ôm thân hình nẩy lửa của cô gái một con. Chủ tôi thọc một tay vào lưng quần cô, bóp đít cô. Cô dẫy nẫy bắt chủ tôi phải khai thật:
– Khoan đã. Anh phải nói thật. Bằng không đêm nay tôi ngủ riêng, không cho anh sờ mó gì nữa hết.

VN88

Viết một bình luận