Báu cười thầm trong bụng. Đêm hôm qua bà Vi cũng nói thế. Cô út, bà Sáu, bà chủ tiệm Mỹ Phong, bà Cang Mập, bà chủ rạp xi nê Phượng Hảo v.v… bà nào cũng muốn cưới Báu làm chồng. Họ muốn lấyBáu làm của riêng. Báu thật thà nói:
– Em còn nhỏ quá, sao làm chồng chị được. Nhưng lúc nào chị muốn “văn nghệ ” thì em sẵn sàng.
Bà Hạnh Dung ôm hôn thật kêu lên má Báu một cái rồi hỏi:
– Nói thiệt cho chị nghe đi. Em có uống thuốc, thoa thuốc, hay luyện công phu gì không mà dai sức quá vậy?
– Dạ không. Hoàn toàn không. Trời sinh vậy. Em có phép có bùa gì đâu. Sao ai cũng hỏi em câu đó vậy cà?
Bà Hạnh Dung cúi xuống dùng mũi hôn con cặc Báu một cách nồng nàn tha thiết. Bà hôn chớ không phải bú, vì bà thừa biết đụ mà nó còn chưa ra thì ăn thua gì bú với liếm. Bà hôn luôn hai hòn dái và chòm lông mọc lưa thưa, ngắn củn của Báu. Bà Dung cho đó là báu vật chớ không phải là con cặc nữa. Con cặc này, bà nghĩ phải cẩn một viên kịm cương ba ly trên chóp mào, hay ở dưới lườn nó để làm sang, để phân biệt đây là ngọc dương của một thiên tài tên Báu. Bà thấy có sự trùng hợp giữa cái tên và con cặc vô địch, nên tò mò hỏi:
– Ai đặt cho em cái tên Báu vậy? Phải cha mẹ em không?
– Dạ không. Tên thiệt của em là Bậu. Bữa đó, bà Huệ chủ nhà máy xay lúa nghe đồn tên tuổi em, bà tự lái xe từ ngoài quận vô tìm. Rồi bà dẫn em đi Cần Thơ chơi một tuần lễ. Mỗi ngày em đụ bà bốn năm tiếng. Em đụ đến nổi bà không còn đi được nữa. Bà lê lết trong phòng, rồi ôm em, cho em tiền và đặt tên em thành Báu. Chữ Báu hay hơn chữ Bậu. Rồi từ đó thiên hạ gọi em là Báu. Và sau đó cũng không thấy bà tới tìm em nữa. Chắc bà ớn em đụ nhiều quá hay sao á mà…
Bà Dung mỉm cười, hứa với Báu là sẽ cẩn lên cu Báu một hạt kim cương. Bà muốn điều đình với bà Vi mua đứt Báu để làm của riêng. Còn phần thưởng hôm nay như đã hứa, là một chiếc nhẫn hột xoàn trị giá trên 50 ngàn. Bà bảo Báu mặc đồ. Bà mặc đồ rồi mở cửa phòng vào lúc 6 giờ thiếu 5 phút. Bà bước ra sòng bài để hãnh diện tuyênbốvới mọi người và vinh danh Báu, một cao thủ võ lâm:
– Thưa các chị. Em vô cùng xấu hổ tự thú là suốt mấy tiếng đồng hồ đấm đá, em hoàn toàn thất thủ, em hoàn toàn không còn biết mình là ai. Hai đầu gối em đang run, nhưng em cũng cố gắng đứng đây để long trọng cho mấy chị biết Báu là một thiên tài. Thiên tài cả của quý, lẫn sức lực dẻo dai. Em nghĩ trong mấy chị, sẽ chẳng có ai đủ tư cách làm kỳ phùng địch thủ của Báu đâu.
Bà Ngọc Thủy bỏ mấy con bài tứ sắc xuống chiếu, nhìn Báu đăm đăm. Bà Ngọc Thủy người Bắc, dáng mập mạp, đầu quấn khăn nhung, da mặt luôn luôn hồng hào chứng tỏ bà giàu có dư giả, ăn sung mặc sướng. Bà hỏi:
– Thế, cậu ấy đã hạ chị thực sự đấy à?
– Dạ vâng. Em xin thề không nói dối. Kinh lắm cơ chị ạ !
– Lạ nhỉ. Tự cổ chí kim, đọc sách, xem phim dâm, kể cả đã từng ngủ với biết bao tay anh hùng hảo hán từ Bắc vào Nam, mà tôi chưa nghe hoặc gặp ai như lời chị khen ngợi về cậu này. Hay… hay xin các bác cho tôi “đi” với cậu này một “dù ” xem thực hư ra làm sao. Thưa thực với các bà chị, năm nay tôi 48 tuổi con trai út của tôi đã trên 20 rồi. Cực chầng đã, thèm quá tôi mới phải ngủ với mấy cậu trẻ tuổi chứ có sung sướng gì cho cam. Mình phải dạy, phải bảo như dạy con thì cũng mất thú vị đi nhiều lắm. Đụ là nằm ra đó mà hưởng. Chứphải ngóc đầu dậy làm cô giáo dạy bú lồn, bú hạt le, phải nắc như thế nào cho nghệ thuật thì chán lắm. Mà không thế thì các cậu đụ chán phè, chỉ làm nhột lồn.
Bà bác sĩ Huy cười nắc nẻ và hỏi bà Thủy:
– Mà em đã thấy chị đụ trẻ con bao giờ đâu?
Bà Ngọc Thủy nói giọng đùa:
– Chứ chả nhẽ mỗi lần đụ em lại phải đăng quảng cáo cho các bác biết mà nhào vào xem à? Nói đùa đấy, chứ em “thịt” không biết bao nhiêu cậu rồi. Đụ mấy cậu trẻ tuổi nó mất “thướng” nhưng cũng có cái thú đặc biệt đấy các bác ạ ! Nó giống như mình quen ăn cao lương mỹ vị, thỉnh thoảng làm một bát cơm với cá kho, canh rau đay nó cũng lạ mồm lắm, chứ chẳng phải đùa.
Bà Hạnh Dung từc quá. Thấy lời bà trang trọng giới thiệu về Báu đã không được ai trong chiếu bạc để ý nên bà nói:
– Khổ quá thưa chị Ngọc Thủy. Nếu quả tình như thế thì bữa hôm nay, khi đi “dù ” với Báu chị sẽ được ăn sơn hào hải vị, có thể nói là có một không hai. Chỉ cho là em không dâm à? Em đã từng đụ hai thằng thanh niên một lúc. Không biết chị đụ ra làm sao. Chứ em, em chỉ lên ngồi dộng cừ, lái trực thăng chừng lO phút thì có thánh cũng phải vãi hồ, vãi cháo ra tức khắc.
Bà Ngọc Thủy cười ngạo mạn:
– Ối giời? Lái với chả lái trực thãng. Người Bắc chúng tôi bảo đó là đóng cọc vào hang. Trò ấy thì có gì mà lạ. Tôi thì tôi ẵm “thằng bé ” lên, cho nó cắm vào lồn mà nắc. Hai tay mình điều khiển, thế là hồ cũng trào, cháo cũng sôi. Thôi! Chả nói vòng vo tam quốc. Để tôi dẫn cậu ấy vào thử một phùa xem ra làm sao!
Bà Ngọc Thủy đến nựng mặt Báu như nựng một em bé. Bà vuốt tóc Báu. Báu nhìn bà, ngẫm nghĩ: “Gầy mới là thầy đụ. Còn mập chỉ xập xập mấy cái”. Báu tự tin bước theo bà vào phòng. Bà Vi mừng lắm. Vì mỗi một “dù ” như thế bà sẽ thu không dưới 10 ngàn xấp tiền huê hồng. Mà “dù ” loại ba bốn tiếng kéo dài như chiều nay của bà Hạnh Dung thì tiền cò phải gấp ba, gấp bốn lần. Bà Vi nhìn thấy một núi bạc ở con cặc của Báu. Bà nhất định nuôi Báu ở đây để kiếm của, để hốt bạc.
Vừa vào phòng, bà Ngọc Thủy cài cửa và ôm sát vào người Báu để quan sát, và thủ thỉ tâm tình:
– Chị xin lỗi em về những lời nói đùa lúc nãy nhé. Đừng buồn. Em cứ trổ hết tài nghệ tuyệt vời ra cho chị thưởng thức. Nói thực, chị sẽ cho em một chiếc xe gắn máy mới toanh. Chị có hai tiệm bán xe gắn máy mà. Muốn loại nào cũng có. Lúc nãy chị giả vờ nói cho mấy bà ấy hết vía đấy thôi. Em ngồi đây, để chị vào rửa lồn cho sạch.
Năm phút sau bà Ngọc Thủy trở ra. Bà vẫn mặc nguyên bộ đồ bằng lụa vàng. Cặp vú bà to đáo để. Người bà phương phi, phốp pháp. Mặt bà có nọng, cặp mắt hơi húp. Bà gieo mình xuống giường, tấm nệm lún xuống. Bà kéo Báu nằmbên cạnh, gác chân qua, ôm cứng Báu. Đưa một tay xuống cầm con cặc, bà Ngọc Thủy giật mình khi thấy con cặc Báu đã cứng ngắt và nóng ran. Bà nói:
– Anh dâm bỏ mẹ đi. Chưa gì mà đã như khúc củi rồi. Để em xem cặc anh bao lớn mà bà Dung khen đáo để như thế.
Bà tuột quần Báu ra. Con cặc dựng đứng sừng sững, dầu đỏ hồng giật giật. Bà Ngọc Thủy trố đôi mắt nhìn không chớp cái nắp nhạo dị kỳ của Báu. Một cái vành đặc biệt. Nó xòe ra chung quanh làm hình thù con cặc Báu trông thật dị hợm. Nắp nhạo này của Báu to hơn bất cứ đầu cặc nào mà bà đã nhìn thấy trước đây.
– Của anh xinh quá Báu ơi! Cho em “xơi” nó một tỵ nhé!
Bà gọi Báu bằng anh và xưng em ngọt xớt như đã từng gặp nhau nhiều lần. Thấy bà muốn xơi, Báu gật đầu. Báu nghĩ nhưthế thì bà Thủy đâu có gì cao cường, bùa phép. Tưởng ngón gì chớ mới kéo màn mà đã trình diễn đòn “lưỡng môi táp cặc” thì thật là xoàng quá. Báu cúi xuống nhìn. Một bà Bắc kỳ đầu chít khăn nhưng, mặt to như mặt mâm, đang ngậm cặc của Báu bú thật chăm chỉ. Bà tuột hết quần của Báu ra, liếm không chừa một chỗ nào nơi hạ bộ. Bà thử đánh lưỡi vào lỗ đít của Báu xem chàng có nhột mà hẩy mông lên không. Bởi vì bà đã từng dùng độc
chiêu này để thả bong bóng dò xem phản ứng của đối phương. Nhưng Báu vẫ êm ru, đưa mắt nhìn bà chị già bú cặc.
Bà lại đâm hết cái lưỡi vào hậu môn Báu, rồi rút ra, liếm cái lườn phía dưới của hòn dái. Đấy, cái tuyến sướng và hấp dẫn có thể làm đàn ông phọt khí ra là ở đó. Vậy mà Báu chẳng rung động lấy một ly. Bà Ngọc Thủy tức quá cho đầu cặc vào mồm, dùng lưỡi đánh vòng vòng cái vành nắp nhạo. Bà tung thêm nước miếng vào làm cả con cặc ướt đẫm như khi vào lồn. Rồi môi bà, lưỡi bà liên tục nút, lúc mạnh, lúc êm đềm nhẹ nhàng. Vậy mà “thằng nhỏ ” vẫn như không. Thế là mất toi nó 15 phút rồi. Mồ hôi bà rịn ra ướt lưng ướt trán. Bà cởi tung giây nút áo ra, hai tay cầm hai vú như hai quả bưởi, để con cặc của Báu nằm giữa, kẹp cứng lại mà chơi. À, kiểu này hơi lạ đây. Vú đụ cặc! Lạ thì có lạ nhưng vẫn chưa làm Báu nhúch nhích cục cựa. Bà Ngọc Thủy bất đầu nói bậy:
– Sư bố anh. Anh vừa phải thôi nghe chưa? Em hết mình như thế để biếu anh mà anh vẫn như Bụt ngồi bàn thạch vậy? Gỗ, đá à? Sướng với em lên nào! Mình dâm với em đi. Em bắt đầu nứng lắm rồi đây mình ơi! Nước lồn em nó rỉ ra ướt bố nó hai bắp vế rồi. ối! Giời ơi! Giời ơi? Con đang nứng lắm, không thể chịu được…
Báu bất thình nnh rút con cặc ra khỏi cặp vú của bà Thủy. Báu ngồi dậy, lật bà nằm ngửa ra, tuột mạnh cái quần lụa và xì líp của bà xuống. Cái bụng bà có ba ngấn. Lỗ rốn sâu hoắm. Lông lồn nhiều như ai đã úp cả thúng tóc ở háng bà. Báu không nhìn thấy lồn bà đâu cả. Hai tay Báu banh mạnh cặp đùi trắng phau mập ú của bà Thủy để tìm lồn. Rồi Báu úp nhanh cái mặt vào đó để tẩm nước lồn. Báu vác hai bắp đùi bà lên vai. Lồn bà lộ hẳn ra nhưhai múi bưởi. Hột le khá to như trái ớt hiểm nằm chổng lên đỏ tươi trọn cái lồn bà phơi ra như một cái đa kiểu.
Báu cúi thấp đầu xuống quyết ăn thua.
Cũng như với bà Hạnh Dung, Báu chỉ lướt sơ qua phần bú lồn rất là đại khái. Phần chính vẫn là đưa lưỡi sát dưới mồng đốc. Lấy gân cho lưỡi cứng lại, Báu chà dữ chứ không phải liếm hay bú. Cái lưỡi nhám, săn cứng, cứmột chỗ đó cà sát cạnh, lên xuống đều đặn.
Ban đầu bà Thủy chỉ rên lớn, rồi bà bắt đầu nói bậy đủ thứ. Và cuối cùng, khoảng phút thứ tám, hai tay bà đưa lên quơ quào lên không trung. Đầu tóc bà xỏa ra khỏi chiếc khăn nhung. Toàn thân bà rung rẩy, nắc mạnh. Bà la lớn:
– Chúa ơi? Xin Chúa đừng bỏ con. Không phải con là gái nhà thổ, cũng chả phải là gái lộn chồng. Con cũng chả phải phường mèo mả gà đồng đi đánh đĩ mà nuôi miệng trên. Chỉ phải cái tội nứng quá mà phải đi tìm đàn ông để đụ bậy. Nhưng nó… nổ… thằng phải gió nó… nó đang đè con ra, nó để cái mả cha nó vào. Nó muốn xé lồn con ra, chặt con làm ba nhát. Nó vùi xuống cát, ném xuống dưới mương. Nó liệng cho lươn, ra sông cho cá. Nó vứt vào đá, cho hổ ăn lồn. Con nấp vào bụi môn. Xin Chúa che chở. Ối ối! Giời ơi! Khốn nạn. Con tưởng con cho nó về diêm vương trước. Ai đè… ối! Anh ơi? Báu ơi? Em sướng không bút nào tả nổi, Báu ơi! Kiểu này anh học ở đâu vậy. Ôi, em yêu Báu quá. Xe gắn máy hả? Ừ Yamaha, hay Suzuki. Lấy cái nào đó tùy ý. Giời ơi là Giời! Thánh thần ơi? Khốn nạn. Con hết chịu được rồi! Cho… con… ra nhé Chúa. Báu ơi. Nghe đi! Đấy, nó phọt ra đấy. ối! ối ối chết. Tê liệt rã rời. ối, ối, ối! ! ! Còn, còn nữa. Đấy, liếm hết hộ em đi anh!
Làm gì thì làm, Báu không bao giờ quên phải liếm sạch nước lồn khi đàn bà đã ra. Vì đó là nước bổ, bổ hơn cao hổ cốt, hay sâm nhung bổ thận hoàn. Nước lồn bà Ngọc Thủy thơm quá. Làm gì mà chả thơm. Bà ăn toàn cao lương mỹ vị, ở nhà cao, đi xe bóng lộn, chưa biết nghèo biết khổ một ngày nào. Nhưng sao nó ra nhiều quá? Lai láng, tràn trề. Báu càng quét cho sạch thì nó lại ứa ra thêm. Báu nuốt, nuốt hết. Ngu sao không nuốt. Gương mặt hồng hào của bà báo trước là đầy một giếng, Báu “múc” hoài không hết nước.