Tôi hoa mắt. Đầu óc tôi căng cứng. Tôi đưa tay sờ và bóp mạnh cái vú. Tôi thọc hẳn bàn tay vào trong quần, dùng hai ngón tay cà mạnh hai mép lồn. Hình như tôi cũng có ra vì đến một lúc, toàn thân tôi tê tái, sướng ngất ngây tột độ. Và nước lồn lai láng. Tôi có một ước mơ nào đó. Một thèm khát dữ dội manh nha trong tim tôi. Nó không có tên. Nó không rõ rệt cho đến một lần bác Kha mang tôi xuống hầm ngủ tránh đạn pháp kích. Hôm đó trăng mười bốn. Trăng rực sáng êm dịu màu xanh xanh trên vạn vật. Nắp hầm thì dày kiên cố . Nhưng miệng hầm cũng cho phép ánh trăng len xuống toả nhẹ để tôi có thể thấy hết những gì chung quanh. Tiếng súng đã im lâu lắm, bác Kha và Thành bắt đầu ngáy như sấm dậy.
Thằng Thành ôm tôi, chân gác qua người tôi. Tôi biết chắc nó đang ngủ ngon, nhưng sao có cái gì cứng ngắc ở giữa hai bắp vế nó đụng mạnh vào hông tôi. Tôi không ngủ được không phải chỉ vì “vật cứng” đó của Thành, mà còn vì cặc bác Kha doing ngược đội cái quần đùi lên thành hình chỏm noun. Người tôi lúc đó nhẹ tong. Tôi có cảm giác như có thể bay lên không, lượn mấy vòng, rồi đáp nhẹ xuống. Cái cảm giác này giống hệt lúc tôi xem ông thủ dâm ngoài suối. Tim tôi khua trống, giống hệt tên trộm đã lọt vào nhà, đứng trước két bạc của gia chủ. Muốn đưa tay lấy bạc nhưng sợ gia chủ bắt được. Nhưng tên trộm thì có thể cao bay xa chạy, còn tôi, nằm đây, kẹt cứng giữa hai người đàn ông. Dù tôi có tung nắp hầm bay mất dạng, thì họ cũng biết mười mươi thủ phạm là tôi, nếu tôi bạo gan thò tay “lấy bạc.”
Sự hồi hộp, nỗi sung sướng, cơn dâm đang trào lên làm tôi mất ngủ. Nằm mà ngắm chỏm quần cao đang giật giật. Nằm mà nghe vật cứng của Thành cũng cử động bên hông tôi. Gà gáy canh một. Trăng đã lặn dần về hướng Tây. Ánh sáng dịu mờ. Tôi lấy hết can đảm đưa tay thoa nhẹ trên “đỉnh cao trí tuệ” nơi chiếc quần đùi. Ông già vẫn ngáy. Tim tôi đánh trống cơm. Bạo dạn hơn, tôi đưa hai ngón tay nắm đầu cặc của ông, và nó cửa ïđộng nhẹ như nhúc nhích. Rồi ba ngón, bốn ngón, trọn bàn tay tôi nắm hết cặc của ông. Ông hơi cựa mình, nhưng vẫn nằm ngửa. Tiếng ngáy tắt hẳn.
Tôi đoán biết ông đã thức giấc, nên rút tay nhanh ra. Năm phút sau ông lại ngáy đều. Tôi nghĩ là ngáy giả, bởi vì nó hoàn toàn khác với tiếng ngáy lúc nãy. Tôi không biết ông làm như thế để rình bắt tôi, hay mời gọi tôi trở lại với “đỉnh cao trí tuệ” của ông. Bỗng tay ông để qua trên bụng tôi. Chỉ để thế thôi mà nằm ngáy. Tôi lại thám hiểm. Bạo gan hơn, tôi đưa tay nắm con cặc dài và cương cứng của ông trong quần. Ông vẫn “ngáy”. Tay tôi bóp mạnh “thằng bé”. Nó giật giật. Tôi tê mê, nhắm mắt, bặm môi. Nhớ lại cảnh ông ngồi thủ dâm bên bờ suối. Bất giác tôi liều lĩnh thọc tay vào long quần ông nắm cứng con cặc dài nóng hổi. Tiếng “ngáy” vẫn ro re. Bây giờ thì tôi đoán biết một phần sự đồng loã của tiếng ngáy nguỵ trang. Tôi bắt chước ông, dùng tay xục xục cái dương vật.
Tôi sướng một cách kỳ lạ. Một cảm giác khó tả chạy rần rần khắp người tôi. Tay kia tôi cho vào lồn mà sờ, mà móc nhẹ cái hột le. Tôi bất cần tất cả cho dù có bị ông thức dậy mà táng cho một bạt tai. Tôi ngất ngây, chìm name vào trong một trạng thái lạ lùng xảy ra lần đầu tiên trong đời. Rồi tay ông từ bụng tôi, bò thẳng vào trong quần tôi, chen với tay tôi đang nằm đó, dành đất dành dân.
Ông hất tay tôi ra, vào cắm cờ ở khe nước. Một ngón giữa bàn tay nông dân cục mịch của ông, với làn da chai cứng, dần vào, vào nữa, vào nữa trong âm đạo của tôi. Tôi muốn hét lên thật lớn cho đã cái cơn dâm, cho thoả lòng dục vọng, nhưng sợ thằng Thành nghe. Nằm thừ người như thế mà chịu. Ngón tay ông ra vào cửa mình tôi nhịp nhàng theo động tác của tay tôi xục cặc ông. May quá, Thành vẫn khoái lạc. Giá như Thành không ôm tôi, hay không có nó nằm ở đó, dưới hầm, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nó khác như thế nào tôi không dám biết, nhưng có lẽ riêng tôi, tôi sẽ gào thét thật lớn vì lần đầu tiên tôi được đàn ông “chiếu cố.”
Bác và tôi làm nhau như thế một lúc khá lâu, bỗng toàn thân tôi tê tái, các mạch máu rung động. Từ trong xa lắm của âm đạo trồi lên nỗi thống khoái cực điểm. Hai đùi tôi kẹp cứng ngón tay ông, và mông tôi rung lên một chặp. Tay kia của tôi xục mạnh, xục mạnh. Và một chất nước nhờn chảy xuống ướt hết tay tôi. Cả hai không nhúc nhích, không nói, không rên, nhưng chắc đã hiểu, đã cám ơn, và chìm vào giấc ngủ. Tất cả đã trở về vị trí cũ để rủi Thành có dậy trước thì không biết. Nhưng tôi lầm. Một cái lầm lớn, bởi mãi hưởng lạc thú mà quên rằng thằng Thành cũng vờ ngáy hưởng lạc thú mà quên rằng thằng Thành cũng vờ ngáy như ông già nó lúc nãy để quan sát. Điều đó, sau này nó mới nói cho tôi biết. Rồi như mọi ngày, tôi nấu cơm. Cả nhà ăn sáng. Thành đi học. Tôi lùa hai con bò, cầm giỏ cơm trưa theo bác Kha vác cuốc vào rẫy.
Sáng sớm, sương còn dày đặc. Mờ mờ những ruộng dâu, ruộng bắp loà nhoà trong hơi lạnh buổi sáng. Tôi chờ bác Kha nói cái gì để xoá tan sự yên lặng. Nhưng ông đi lừ đừ khoan thai như không có việc gì xảy ra đêm qua. Sáng nay lúc ngồi ăn sáng, tôi liếc mắt thăm dò xem ông có phản ứng nào không. Tuyệt nhiên không. Tôi nghĩ đến việc đêm qua như đã xảy ra lâu lắm rồi chứ không đợi đến hôm qua.