Tôi có ngoại tình, phản bội Thành không? Không. Chắc chắn không. Tôi đã hứa nhưđinh đóng cột rằng tôi sẽ là vợ Thành suốt đời. Thếmà bây giờ tên của Thành đã được Cô Út gọi. Hlnh bóng Thành đã đi vào tim cô trong khi cô đụ chủ tôi. Biết đâu cô đã rắp tâm một ngày nào đó, không blết, cô sẽ mời gọi Thành. Máu ghen, lần đầu tiên bốc lên trong tôi. Tôi bắt Hồng thụt tôi mạnh hơn, mạnh hơn nữa để tôi nghĩ là Thành đang đụ tôi.
Chủ tôi bú Cô Út thật thần tình, nghệ thuật. Nhìn ông đang ân ái với cô hàng xóm. Tôi sướng quá. Được nhìn cảnh đụ như có lần nhìn Hồng đụ Lâm. Tôi ưa được nhìn lén. Làm như máu ghiền ma túy mà được hút một trận mềm môi. Và ngoài kia, khi chủ tôi bú thật hay, thì Cô Út lại gào thét tên Thành một cách dã man. Cô lại ra. Tôi cũng cùng ra. Ra trong nỗi hờn ghen, nỗi hạnh phúc. Hồng tận tình giúp cho lồn tôi chan chứa, be bét nước lồn. Cuộc mây mưa ngoài kia còn im tịnh. Tôi và Hồng cũng lẻn bò về phòng. Hai chị em ôm nhau, bàn kế hoạch để sáng mai sẽ cho Hồng hưởng chủ tôi ở bờ suối như tôi đã hưởng ngày nào.
Hồng vui thích quá. Cái khung cảnh nhà quê, cái không khí mà trước đây chưa bao giờ Hồng được sống, đã làm Hồng có cảm giác như một khách du lịch tới một miền xa xôi hoang dã. Mỗi lần cựa mình, chiếc giường tre kêu ọp ẹp. Cây đèn dầu thấp ngọn, tỏa ánh sáng lờ mờ cho thấy quanh phòng là những vách phên, những cột kèo cũ kỹ ám khói.
Ngoài kia, tiếng dế, tiếng ếch nhái côn trùng đủ loại đang trổi lên một âm thanh hỗn tạp mà êm đềm, có khả năng iàm cho bất cứ một tâm hồn nào đang giao động cũng phải trầm xuống, lắng đọng. Như bữa cơm mà tôi gọi là “thịnh soạn” chiều nay chỉ gồm một tô canh chua ếch nấu lá vang, một đa thịt kho hột vịt chấm với dưa giá. Nhưng Hồng đã ăn đến ba chén một cách ngon lành. Không phải thức ăn ngon, nhưng cái hoàn cảnh, cái không khí mộc mạc quanh đây làm Hồng thích thú. Giống như khi hái được một đóa hoa rừng người ta vẫn quý hơn đóa hồng trồng ngoài vườn. Và cũng chính đó là cái lý do làm tôi không sao quên được nơi chốn quê hương tuy nghèo khó nhưng đậm đà tình nghĩa này. Hồng hỏi nhỏ tôi:
– Chị Hóa, sống ở nhà quê cực khổ thế này mà ông chủ của chị to lđn vạm vỡ quá vậy?
Tôi không sao trả lời được. Vì thực ra không phải ai cũng to con như ông và Thành. Hồng khen tiếp: Ông cởi đồ ra trong như ông Tây. Em chịu nhất là “thằng nhỏ ” của ông. Dài và bự quá!
Nói xong Hồng cười khúc khích, và một tay Hồng bóp mạnh cánh tay tôi. Tôi nhìn Hồng:
– Em muốn thử ông chủ của chị không?
Hồng im lặng không nói và hơi mỉm cười. Tôi hiểu ngay ý Hồng. Hồng bất sang chuyện khác:
– Con suối chị dẫn em xem sáng nay ngoài rẫy đẹp quá Nước trong veo, cây cối xanh mát. Em muốn bữa nay hai chị em mình xuống tắm nhen.
Câu nói này của Hồng phải được hiểu là Hồng muốn hưởng cảnh của chủ tôi và tôi đụ nhau ngày nào. Tôi gợi ý:
– Hai chị em mình tắm thì đâu có gì vui. Phải có một người đàn ông nữa… Để chị rủ ông chủ của chị nhen?
Hồng ngước nhìn tôi thơ ngây, hồn nhiên. Chuyện ái ân đối với Hồng không còn xa lạ. Hồng đã hưởng quá nhiều nên cái nhìn đó của Hồng với tôi như cho tôi biết “Vâng. ” Hồng lại khen chủ tôi dẻo dai, nghệ thuật biết chiều ý đàn bà. Trong ân ái, ông vừa là cự tướng, vừa là con cừu non. Ông ồ ạt tấn công, ông xuất chiêu tưng phá, nhưng có lúc ông êm đềm, dìu dặt, lơ lững. Có lúc ông lại bất động nằm yên ra đó cho người nu” “cưỡi ngựa” tha hồ dọc ngang, khuấy trời dọc nước. Dẻo dai thì chủ tôi là nhà vô địch. Ông có thể đụ suốt buổi sáng, tôi tê tái đến ba bốn lần, mà ông vẫn còn cương cứng.
Nếu không có Thành chợt đến với tôi thì có lẽ ông là người tình tuyệt diệu nhất. Và cũng có lẽ tôi sẽ làm vợ ông suốt đời. Chưa bao giờ chủ tôi tữ chối mỗi lần tôi đề nghị với ông mộtcuộc giao hoan. Chưa bao giờ ông mệt mỏi rã rời như cánh chim đuối sức khi bay qua biển cả mênh mông. Chắc ông có một bí quyết nào đó. Gia phả của chủ tôi là ở chỗ đó, gia tài của ông cũng là chỗ đó. Tôi có thể công khai tuyên bố rằng không người đàn bà nào lại chấp nhận loại đàn ông yểu điệu, yếu ớt như lan rùng, không sáng kiến, không tận lực, không làm chủ được đàn bà khi họ đã cởi truồng nằm dưới.
Không thế mà ông đã làm chủ được tôi đến gần một năm. Dạo đó, không biết có phải tại tôi dâm hay vì chủ tôi là một “dũng sĩ”, mà khiến tôi lúc nào cũng cần ông, thèm ông. Vừa làm xong một trận mây mưa ở gốc mù u, tôi lại còn vòi vĩnh bắt ông mở trận khác ngay ở bìa rẫy. Tối đến tôi lại mò vào giường ông, nằm lên trên ông mà tận hưởng, có khi đến gần sáng.
Và bây giờ đến Cô Út. Không biết ông bắt đầu ái ân với cô tự lúc nào. Chỉ biết cô chịu dọn về đây để sống vớì ông nhưvợ chồng đủ hiều bản lĩnh của chủ tôi thuộc loại “xích mi lão tổ. ”
Ai bảo đàn bà không cần sinh lý là nhãm, là dối trá. Có lẽ họ cần h(1n đàn ông. Có biết ba ngày trước khi có kinh thì hạ bộ của người đàn bà ngứa ngáy như thếnào không?Ngay trong khi kinh nguyệt, đàn bà đòi hỏi như thế nào không? Và sau ngày kinh hết, nó dày vò, khó chịu. Nó hành hạ có khi còn đau khổ hơn những hình phạt tra tấn trong trại giam. Và ông chủ tôi là loại kho súng, lúc nào cũng sẵn sàng ba viên lên nòng. Ông cũng đa tình, lãng mạn. Ông lại còn biết rõ đàn bà muốn gì, lúc nào và bao lâu. Nhưng từ lúc đụ ông, tôi chưa bao giờ nghe ông đòi hỏi, đề nghị.
Ông chỉ dùng tài năng, bản lĩnh ra phô diễn để phái yếu phải thèm ông, đòi ông, chiếm ông. Ông khiêm nhượng, từ tốn, im lặng. Cái im lặng cố ý. Phái yếu muốn ông phải nói, phải ba hoa thả những lời ong bướm, mời mọc hay nói những chuyện hoa tình. Mà ông thì tuyệt im lặng, khinh khỉnh pha chút hãnh diện như ở trần gian chỉ có ta. Điều đó làm tôi nhưthấy ông lúc nào cũng là của mới, mới tinh khôi, chưa bao giờ đụng đến. Và tôi thèm ông, yêu ông, yêu những tuyệt chiêu của ông trong mây mưa xác thịt. Cho nên đã nằm dưới ông, hoặc trên ông, phái yếu chỉ còn là con ốc sên thụt đầu vào trong vỏ. Phái yếu nhắm mất mở cửa cho ông tha hồ vào hết của, vơ vét, càn quét, đánh phá. Ông làm một cách tận tình, đến nơi, đến chốn chứ chẳng nữa vời đem con bỏ chợ. Đã vậy, sau khi người đàn bà tuyệt cùng sung sướng, ông còn lịch sự rút “thằng bé ” ra cúi xuống lồn liếm hết, liếm khô những nước non trào ra từ đáy sâu thẳm trong xa. Ai mà không yêu. Ai mà không thích. Đàn bà chúng tôi ai cũng có khuynh hướng được làm “bà “, muốn đàn ông phải là nô lệ, phải phục dịch tận tình.
Thành đến với tôi, đã chiếm tôi vì sự trẻ trung, tươi mát. Nhưng anh cũng đã chắng làm tôi chán ông chủ tôi được tí nào.
Tôi nói hết cái khả năng bách chiến bách thắng đó của chủ tôi cho Hồng nghe như một bài quảng cáo đầy chi tiết. Hồng co rúm người lại, vặn lưng, mặt đỏ hồng, miệng cười tươi như đóa hoa. Tôi tiếp thêm những cảm giác lạ lùng khi đụ nhau dưđi giòng nước mát lạnh. Im vắng, chỉ có tiếng chim kêu và tiếng gió rì rào xuyên qua tàng lá cây xanh mát. Những tàng lá rậm, xoè ra ôm ấp giòng suối. Bóng mát tỏa khắp nơi làm cho sự hoang vu thanh vắng này càng thêm kín đáo. Tất cả sẽ lạ lùng, mới mẻ đối với Hồng giống như chiều hôm nay Hồng ngồi dưới đất, ăn cơm với đũa tre, chén sành, mâm gỗ. Hồng ôm chặt tôi. Hồng nói thật nhỏ:
– Em mong trởi chóng sáng…
– Ừ chị cũng thế. Chị cũng muốn nhìn lại chủ của chị trần truồng, lội ra đứng giữa giòng. Nước trong vắt như gương. Thân hình ông to đẹp như bức tượng Hy Lạp. Da ông đen lánh như đồng. Từng bắp thịt cuộn lên mời gọi. Chị sẽ đứng ở một lùm cây, vạch lá xem em xuống suối bơi ra tìm tình yêu với ông chủ của chị. Chị nghĩ là đẹp lắm? Đẹp hơn cả cảnh làm tình trong một căn phòng ở một ngôi biệt thự trên Sài Gòn. Ngủ đi em!
Ông chủ tôi dậy sớm lắm, ra giếng tắm, rồi vào lục cơm nguội ăn. Tôi để Hồng ngủ, xuống bếp phụ ông bới cơm cho ông mang theo ăn trưa. Ông đứng một góc nhìn tôi trong bộ áo ngủ sang trọng, khêu gợi. Ông muốn nói một cái gì mà không dám. Nhưng đêm qua tôi nhớ lúc ông ân ái với cô Út, ông gọi rõ tên tôi và khen tôi đẹp Ông đụ cô Út mà trí thì tưởng tượng đang đụ tôi Ông vẫn còn thèm tôi, nhớ tôi. Nhất là chiều qua, khi ông dẫn bò từ rẫy về, nhìn thấy tôi trong chiếc áo dài sang trọng. Ông lại im lăng như lâu nay vẫn im lặng. Đôi mắt ông cho tôi bỉết ông đang ngưỡng mộ nhan sắc tôi. Ông đang ôn hết lại nhữhg ngày qua. Ông đang ước ao điều gì đó mà không thốt nên lời.
Tôi bỏ việc, đứng dậy, từ từ tiến đến đứng sát bên ông. Tôi tội nghiệp ông. Tôi thương hại ông. Chắc ông cũng vô cùng khổ sở những ngày tôi túy lúy bên Thành. Ông đã bảo cô Út là ông không ngủ được những đêm lén nhìn chúng tôi ân ái. Tôi đã lơ là bỏ quên ông như bỏ một chiếc lá khô bên giòng suối Tôi đã thình lình cắt đứt hết, lên xe đò, vào đô thị tìm việc mặc cho ông hàng ngày cô độc với rẫy
nương, với gió rừng.
Bỗng hai tay tôi ôm ông. Tôi áp sát mặt vào chiếc ngực trần của ông chưa mặc áo. Đôi ngực nở nang lực lưỡng của ông vun lên. Tôi đưa tay sờ soạng, vuốt ve nó. Tôi bú một núm vú của ông. Hai tay ông sờ xuống lưng tôi, bóp nhè nhẹ. Hai chúng tôi không nói một lời. Bằng tay, bằng mắt chúng tôi tìm nhau, rủ nhau hẹn hò. Ông ìnới tắm xong nên da thịt thơm phứt mùi xà phòng chanh. Trời chưa sáng hẳn. Cảnh vật bên ngoài vẫn hoang vu, ướt đẫm sương mai. Gió lành lạnh thổi qua. Tôi áp sát đôi vú tôi vào ngực ông, nhắm mắt. Ông hôn tóc tôi, và dưới kia có vật gì cồm cộm nổi lên, cấn ngang bụng dưới của tôi Tôi đưa tay tìm nó. Vẫn thế. Vẫn cứng ngắt, vẫn nóng hổi. Tôi cầm nhưcầm mộtchày đâm tiêu, ngẩng mặt lên, một tay tôi kéo mặt ông xuống tìm môi hôn. Đôi vai chủ tôi nở bạnh ra hiên ngang. Tôi nép sát vào ông như nép vào vách núi. Nơi nào trên da thịt ông cũng cứng cáp, rắn chắc. Thành trì chưa một lần biết thua cuộc. Môi ông vẫn trong tôi. Bất giác ông bế thốc tôi lên như một đóa hoa, đi thẳng ra vườn sau, và ngừng lại chỗ cây rơm.