VN88 VN88

Nhắm mắt ngất ngư không còn biết đến trời đất nữa

Một lần nữa tôi lại lầm. Lầm cái ngây thơ trong trắng của Hồng. Làm thế nào mà Hồng có được một xấp hình khêu gợi như thế này? Và chuyện gì đã xảy ra quanh xấp hình ghê gớm này? Tôi đang loay hoay thì cánh cửa xịch mở, Hồng bước vào, vội vả nhảy lên giường chỗ tôi ngồi, giật hết các tấm hình lại và nói nhỏ giọng một cách sợ sệt:
– Chết em. Có một mình chị vào đây hay còn ai nữa?

Hồng đương to đôi mắt đen như hạt huyền nhìn tôi đăm đăm. Tôi vờ thẹn thùng, thay vì trả lời câu hỏi của Hồng, tôl xin lỗi:
– Cho chị xin lỗi. Chị vô tình bắt gặp ở dưới nệm của em.
– Nhưng mà… có một mình chị hay có ai biết nữa không?
– Một mình chị thôi. Sao em lo quá vậy? Em sợ ai?
– Em sợ má biết, chết em. Chị xem chưa?

Hồng chỉ sợ ông bà Vi biết mà không thèm đếm xỉa gì đến ông thầy Hợp dạy đàn. Vậy có nghĩa là… Tôi hơi cúi xuống mỉm cười. Lại một con thiêu thân nữa rồi đây. Tôi hơi thích thú khi nghĩ đến việc kết nạp thêm một đảng vlên. Khi nghe Hồng hỏi “Chị em hết chưa?” tôi bảo hết rồi và diễn xuất ngất ngây, đỏ mặt.

Hồng quan sát tôi một lúc rất lâu rồi nhỏ giọng.
– Tuần rồi, khl đi học về, em lên giường nằm nghĩ, bỗng cảm thấy có vật gì cộm cộm ở dưới lưng. Em lật tấm trải giường lên và thấy xấp hình này. Lúc mở ra xem từng tấm, em cũng bị ngất ngây và đỏ mặt như chị bây giở. Không biết ai lại để gói này dưới nệm của em. Từ hôm đó, đêm nào em cũng lấy ra xem trủớc khi đi ngủ. Và d nhiên là khó ngủ. Nằm trằn trọc, trăn trở, em mơ mộng đủ điều. Em thấy trong người khó chịu, bức rức. Nó như đòi hỏi một cái gì đó mà không rõ rệt.

Rồi em nằm sấp, nàm nghiêng. Nằm cách nào cũng thấy trước mặt một khoảng trống. Hai tay như cần ôm một cái gì. Hình ảnh các tấm hình khiêu dâm cứ tới tấp mà đến tấn công toàn thân em. Em đã có kinh và lông mọc ở lồn. Nó không rậm như mấy cô đầm trong các bức hình, nhưng cũng phủ đầy mu em. Và chị ơi, chính những sợi lông lâm râm này làm em ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Có sao không chị Hóa. Em vừa lo âu, vừa cảm thấy khoái khoái…

Tôi nhìn Hồng đẹp như thiên thần. Làn da mặttrắng mln bỗng ửng một màu hồng. Cặp lông nheo dài cong ướt làm đôi mắt Hồng mơ mộng xa xăm. Tôi nói:
– Đâu có sao Hồng. Em đang dậy thì. Việc đó là thường thôi.
Hồng vẫn nhìn tôi nở một nụ cười, kề miệng sát tai tôi hỏi nhỏ:
– Dậy thì. Dậy thì là sao hả chị?
– Là tuổi biết mộng mơ, biết mắc cỡ khi đứng gần một thanh mên. Biết đỏ mặt khi xem những tấm hình khêu gợi dục tình…

Hai bàn tay Hồng vân vê cái bao gối để trong lòng. Nhìn ra cửa sổ, Hồng thở ra rất nhẹ. Cái thở ra bâng khuâng. Cái thở ra nhưbị một điều gì vây hãm, ám ảnh, níu kéo mà không nói được thành lời. Tự nhiên, Hồng bốc lên một tấm hình có đôi trai gái nằm nghiêng. Tay chàng trai dỡ cao một cái đùi của thlếu nữ, và cu chàng đang nằm trong lồn thiếu nữ. Gương mặt thlếu nữ diễn tả nỗi thống khoái. Hồng bặm nhẹ đôi môi, đôi mắt nhìn đắm đuối tấm hình và hỏi tôi:
– Em đang dậy thì? Nếu đúng như chị giải thích thì tuổi dậy thì của em không phải bây giờ, mà hình như nó bắt đầu sớm lắm chị Hóa ơi? Hay tại vì…

Hồng khựng lại nhìn xa xăm. Hồng nhưmuốn nói điều gì đó mà không dám nói ra. Thấy thế, tôi ôm choàng người Hồng. Hồng ngã đầu vào ngực tôi như đứa em cầu cạnh chị. Tôi vuết tóc Hồng. Sóng mũi dọc dừa thẳng thớm, cặp lông nheo đem mượt làm đôi mất Hồng đẹp sâu thầm. Tôi âu yếm hỏi:
– Hay tại vì sao? Chắc em có gì thầm kín lắm không dám nói cho chị nghe? Không sao đâu? Chi lớn rồi, có gì chị sẽ cốvấn cho em. Dù sao chị cũng… chị cũng đã trải qua nhiều mối tình kỳ lạ. Thiên hạ có thể không thích, nhưng riêng chị, chị thỏa mãn, chị hạnh phúc. Không blết có bất thường không? Và nếu có bất thường thì, Hồng ơi, không phải thế gian này chỉ có mình chị. Mà rất nhiều người, nhất là ở quê chị, con trai cũng như con gái…

Tôi định nói ngay cả trong nhà này nữa nhưng không dám nói ra cho Hồng biết. Tôi định bụng, đế nghe lời thú tội của Hồng trước rồi inới tiếp. Hồng có vẻ an tâm để thổ lộ tâm tình. Hồng cầm bàn tay tôi nói giọng rời rạc, như thuật lại một kỷ niệm:
– Năm kia, má cho học nội trú trường đầm ở Đà Lạt. Bạn cùng lớp em Việt có Đầm có. Tụi em là một tổ quỷ. Học hành thì trung bình. Còn hạnh kiếm được coi là hạng bét, nhưng các bà Phước không dám đuổi vì bọn em là con nhà giàu, ăn ở hạng nhất. Mấy bà không phạt không la nhưng cũng chẳng ngăn cấm. Mỗi đêm tụi em cho tiền người gác dan, lẻn ra phố uống cà phê, ăn phở, đi ciné có khi đến nửa đêm mới về đến trường. Sáng ra vào lớp, có đứa ngủ gục. Trong rạp tối tăm, đó là nơi tụi em hôn hít, rờ rẫm, có cả bú nhau nữa. Mấy con đầm dạy em cách bú con trai. Và ngồi chàng hảng ra, vén váy lên cho con trai bú lại.

Em biết chơi và uống thuốc ngửa thai từ dạo đó. Trong rạp thì tụi em không chơi. Đợi đến cuốị tuần, đem thức ăn, rủ nhau vào rừng, lựa những nơi kín đáo nên thơ, trải đồ ra ăn uống và chơi thả giàn. Tụi em đổi bồ nhau chơi. Cho nên những buổi chiều cuối tuần, ẻm thường đụ cả năm thằng khác nhau, Tây lai có, Tây thật có. Sướng lắm chị Hóa ơi! Có khi vừa đụ vừa bú. Làm tình tập thể. Em mê mệt. Hè đến có khi em chẳng thèm về Sài Gòn ở luôn trên đó mà hưởng.

Lễ Giáng Sinh năm ngoái, ba em cho tài xếLâm đem xe lên đón em về nhà nghĩ lễ. Xe xuống khỏi đèo thì trời tối Chạy quá Định Quán một vài cây số, ở khúc rừng rậm thì xe “hư. ” Anh tài xế quẹo vô một khúc vắng vẻ đậu lại để sửa. Nhưng chiếc xe nằm ì không nổ máy. Sương lại xuống dày đặc và lạnh căm căm. Lâm định dẫn em đi bộ trở lại Định Quán nhưng sợ cọp và thú dữ. Phần em cũng không dám. Thế là anh Lâm lên kiếng xe, chừa một khe thật nhỏ để thở. Lâm ngồi trước, nhường ghế sau cho em để ngủ.

Dù đã mặc ba bốn lớp áo ấm, nhưng em vẫn run như bị sốt. Em rên hừ hừ. Bên ngoài gió thổi lồng lộng, rlt vl vu qua khe cửa klếng. Em không tài nào nhắm mắt nổi và gọi anh Lâm xuống băng sau ngồi với em cho ấm. Lâm mở cửa. Hơi sương buốt giá lùa vào. Lâm đóng của ngồi vào cạnh bên em. Em xích lại gần ôm Lâm cho ấm. Lâm bảo em kê đầu lên đùi Lâm mà ngủ.

Em trăn trở mãi không cách gì ngủ được. Phần vì lạnh phần vì cái hoàn cảnh lạ lùng; Hai chúng em ngồi trong xe giữa rìlng tối âm u, lạnh ngắt. Em không sao cắt nghĩa nổi được cái ý nghĩ của em lúc đó.

Đầu em gối lên đùi Lâm, tay em ôm chặt lấy eo Lâm. Một lúc lâu, em nghe mé tai em có cái gì cộm cộm và nhúc nhích nhẹ nhẹ. Em giả bộ thở hơi đều để Lâm tưởng lầm rằng em đã ngủ, và… em thấy Lâm cầm tay em bóp nhè nhẹ. Anh khẽ đưa bàn tay em lên hôn thật nồng và rất lâu. Rồi anh bú ngón cái của em. Rồi đến ngón trỏ và các ngón khác. Anh dùng mũi hôn mu bàn tay em. Trời ơi! Hàm râu rà nhột tay em làm em nổi lên một cảm giác khó tả. Lâm cứ lấy hàm râu rà khắp bàn tay em. Chịu không nổi, em dùng năm ngón tay kia xoa mặt Lâm, nựng mặt Lâm.

Và chị biết không? Lâm cúi xuống tìm môi em. Ngoài kia trên nóc xe, không biết sương nặng hạt hay mưa rìlng nhỏ lộp độp. Một lúc sau, em thấy những tia chớp sáng lòe. Tiếng trời gầm rồi mưa thật Em đã hôn anh tài xế. Em hôn say đấm như đã hôn những thằng bồ ở Đà Lạt. Lâm nâng nửa người em lên. Em choàng kéo cổ Lâm xuống. Tiếng mưa đều hạt. Gió thổi mạnh vi vút. Em không còn biết gì nữa. Những tia chớp cho em thấy những cây thông rung động cành lá, những lùm bụi rậm loáng ánh nước mưa. Gió đập mạnh vào kiếng xe. Một không khí lãng mạn, trữ tình bao quanh chúng em. Em cứ níu tóc, bám cổ Lâm mà hôn vùi.

Ấm quá. Hạnh phúc quá. Bây giờ thì em chồm lên, siế.t mạnh Lâm. Vừa hôn đắm đuối em vừa lấy một ngón tay nghịch nhẹ hàm râu của Lâm. Những sợi râu cứng chìa ra như bàn chải. Em nhớ những buổi đi chơi cuối tuần trong rìlng, có lạnh, lạnh lắm, nhưng chưa bao giờ có được những cơn mưa tầm tã như đêm nay. Em mê nghe trời mưa, mê đi trong mưa. Em thích những cơn mưa lê thê tầm tã. Thích nghe tiếng sấm hòa lẫn với những tia chớp…..

VN88

Viết một bình luận