Đang lúc cực điểm khoái lạc như thế, Báu lại dịu xuống, lã lơi, dìu dặt, mơn man. Báu cúi xuống hôn bàn chân tôi. Lưỡi Báu liếm mu bàn chân, chỗ khe các ngón chân, rồi dưới lòng bàn chân. Trong khi đó con cặc nóng hổi của Báu vẫn cứ rà nhè nhẹ vào bắp đùi tôi.
Tôi đang nằm thở, đang lấy lại sinh lực sau khi đã mệt như chạy đua với Xạ Điêu. Cái lưỡi của Báu quả là vũ khí sắc bén. Báu lật tôi nằm sấp lại, rồi hôn chỗ da non sau đầu gối. Những huyệt kích thích này từ tnlớc đến nay chưa ai từng đếm xỉa đến. Bây giờ Báu tận tình khai thác. Rồi cặc Báu rà rất nhẹ trên lưng tôi, trên ót tôi, trên mông tôi. Báu banh đít tôi ra, cho lưỡi vào trong đó. Lưỡi Báu đụ lỗ đít tôi sướng không thể nào tả nổi. Và một lần nữa, Báu bảo tôi khom lưng, chổng cao mông đít cho Báu đút cặc vào đéo.
Mặt tôi cà sát dưới chiếu. Tôi chỉ biết nhắm mắt há miệng mà kêu trời. Chừng mười phút sau, Báu lật ngửa tôi ra, nhấn con cặc lì lợm của Báu vào lồn tôi mà đụ trên nửa tiếng đồng hồ. Bên kia, Hữu đã im bặt. Chỉ còn bên này trận mạc đang sôi lửa. Đất đang lở. Núi đang sập. Tôi không biết sức tôi còn chịu được bao lâu nữa vì Báu nắc không ngừng. Một thằng con nít đang đày đọa tôi, đang vờn tôi như một món đồ chơi. Tay Báu bóp vú tôi muốn bể ra. Tôi cố kềm lấm mà rồi những tên lính cuối cùng đã rút khỏi thành Cung điện đang bị bỏ trống. Khắp người tôi rung lên một cảm giác tuyệt trần không diễn tả nổi. Tôi nhìn Báu. Tôi níu Báu xuống thật gần, thật gần. Lưng tôi nẩy lên khỏi mặt chiếu. Môi tôi ngoạm lấy môi Báu. Lưỡi trong nhau.
Tôi không la nữa, cứđể cho thân thể tan rã ra như mây khói. Tột đỉnh khoái lạc ngự trị trong tôi. Tay tôi đè sát đít Báu, xuống thật sát và nước lồn tôi tưôn ra dữ dội trước một Xạ Điêu 18 tưổi. Thân thể tôi rã rời, tan vụn ra từng mảnh, mà Xạ Điêu vẫn tiếp tục hành lạc. Báu vẫn nắc tới, vẫn hùng hục, tàn bạo, hung hãn, coi tôi không còn thể thống gì nữa cả. Nếu tôi mở miệng xin Báu ngừng thì tôi tồi
quá. Tôi đã từng hạ bao nhiêu người đàn ông, kể cả chủ của tôi, mà xuống ngựa quy hàng trước ông tướng trẻ này sao?
Nước lồn tôi tứa ra ướt nhẹp háng. Báu vừa nắc đều vừa nói:
– Để em đánh cho nước lồn chị thành bọt chị coi. Thành bọt rồi ăn mới ngon. Chứ còn liếm thì tầm thường quá.
Tôi muốn Báu hãy ngừng chiến trong khoảnh khắc. Tôi muốn xin Báu cho tôi dưỡng quân. Nhưng Báu đã vắt hai chân tôi lên, và liên tục đụ dã man, đụ cuồng bạo. Cuối cùng tôi phải chấp nhận cuộc chơi, bảo Báu nằm ngửa ra. Tôi leo lên lái phi thuyền. Tôi dộng cừ, dộng cho đến khi nào Báu “ứa máu” mới thôi. Hai tay Báu vẫn bóp vú tôi. Tôi ngửa mặt tập tung tinh thần. Dồn hết những kỹ thuật làm tình tinh vi nhất để dáng xuống những đòn chí tử. Báu vẫn tỉnh bơ, còn bảo tôi đụ mạnh hơn, dộng nhanh hơn. Và khi làm như thế, trời ơi, tuyệt đỉnh lại đến với tôi lần nữa. Và, chỉ hai mươi phút, tôi lại phải tự nằm sát xuống tìm lưỡi Báu. Tôi thầng người, triển hai chân, dồn hết sinh lực cho một lần ra sướng chưa từng có. Tôi đè sát Báu xuống không cho cặc Báu cục cựa trong lồn tôi nữa. Tôi dập tắt ngọn lửa tình đang hừng hực cháy ở giường, chiếu này. Nếu không, Xạ Điêu vẫn lại hung hãn, xua quân tấn công thêm, chẩc tôi sống không nổi.
Báu nghe tôi thở hùng hục, thở như trâu kéo cày. Trong tiếng thở tôi hình như có pha lẫn tiếng rên “trối trăn” xin Xạ Điêu ngừng ngựa, cho gươm vào vỏ Đừng ác lắm thế. Đừng cuồng bạo lắm thế. Báu cười rất nhỏ bên tai tôi:
– Lúc chị ra gương mặt của chị đẹp hơn bình thường. Sao bây giờ chị kềm cứng tay chân em lại vậy? Mặt trời chưa lặn mà. Em chưa thấm tháp vào đâu hết. Chị có biết, em đã từng đụ ba người đàn bà một lúc. Những bà đáng tuổi má em. Bà nào cũng có vài đứa con. Vậy mà họ lăn quay ra thở như chị thở bây giờ. Hình như trời cho em cái tài dẻo dai này. Bao nhiêu bạn bè em theo xin học, nhưng em thành thật thú nhận chẳng có bài vỡ, bùa phép gì cả. Đó là sự thật Danh tiếng em nổi lên như cồn, khắp chợ, khắp quận. Đến nổi bây giờ em ít khi dám bước ra đường. Bọn con gái trong làng theo em như cá lòng tong.
Tôi nằm trên Báu, ôm sát Báu như làm chủ một con mồi quý glá. Tôi rã rời, tan xác là thế, mà vẫn không muốn rời Báu. Không muốn cho Báu ra khỏi phòng. Tôi không muốn rời xa Báu. Tự nhiên tôi bỗng có ý muốn phải đưa Báu lên Sài Gòn. Có thể tôi sẽ nuôi Báu để làm của riêng cho tôi. Hoặc có thể tôi sẽ giới thiệu Báu với bà Vi hay những bà mệnh phụ đa dâm khác. Biết đâu nhờ tài nghệ làm tình dẻo dai hiếm có này mà Báu sẽ trở thành triệu phú. Tôi nói:
– Ít hôm nữa chị trở lên Sài Gòn. Em muốn theo chị về trên đó không? ở đây làm gì cho khổ tấm thân. Em có tài…
Báu tròn xoe đôi mắt, hân hoan hỏi tôi:
– Ở trên đó, họ có mướn người chăn bò không?
Tôi cười, và vẽ một tương lai sáng lạn cho Báu thấy Báu đồng ý. Báu ôm tôi thật chặt để cám ơn. Cặc Báu vẫn còn cứng ngắt trong lồn tôi. Tôi hơi cựa mình một chút thì con cặc Báu lại ngọ ngậy làm tôi đã ngứa. Anh Hùng Xạ Điêu Báu vẫn còn muốn vùng dậy.
Ngoài kia Hồng lại vỗ tay, cô útcũng vỗ tay theo. Thực tình tôi muốn ngừng đụ, nhưng không muốn rời con cặc của Báu. Một con cặc dị kỳ. Thân cặc thì nhỏ mà cái đầu tròn, bóng láng thì nở ra thật lớn. Báu có dị tướng chãng? Mà cần gì dị tướng. Chỉ với cái tài đụ dai sức như vậy, về Sài Gòn Báu chắc chắn sẽ trở thành ông vua. Tôi ấp Báu như gà mái ấp trứng. Tôi bắt Báu hôn môi tôi thật lâu. Tôi nhích lồn ra, nằm xuống bú con cặc dị kỳ xinh xấn của Báu thêm nửa tiếng. Báu vẫn bình an, chắng mảy may suy suyển. Tôi hỏi nhỏ:
– Một ngày em có thể đụ được bao nhiêu người đàn bà?
Báu cười tự đắc. Gương mặt Báu sáng ngời, đầy tự tin, bản lãnh:
– Em chưa thứ. Nhưng có lần mấy bả cá nhau. Rồi mướn em. Em hạ luôn bốn bà một buổi sáng. Dễ như cỡi bò…
Lời Báu nóibình dị, quê mùa. Với khả nãng hiếm có như thế là Báu đã có trong tay một kho tàng vô giá. Tôi nhất định sẽ mang Báu về Sài Gòn. Rồi tôi cứ ôm ấp Báu lúc chơi, lúc chuyện trò, quên bẵng người tình Thành. Cho đến lúc ngoài kia tiếng cười của Hồng lại vang lên khâm phục và nói:
– Ngừng đụ, ăn cơm: Ăn xong chơi tiếp.
Tôi đụ miệt mài, đụ sa đà không còn để ý thời gian. Bao nhiêu cũng không vừa. Càng lãng mạn, tình rự càng tốt.
Tôi đưa Báu ra ăn cơm. Cũng như buổi sáng nay với Hữu, tôi ngồi sát Báu, gắp từng miếng thức ãn cho Báu và cũng chốc chốc bắt Báu hôn tôi như Hữu đã làm. Tôi ngồi như thế với niềm hãnh diện của một tay thợ săn vừa bẫy được một loài chim quý. Các thức ãn cô út làm thật ngon, thật bắt miệng. Tôi ăn ba chén cơm ngon lành để phục sức. Cô út nhìn tôi khâm phục:
– Đúng là giang hồ gặp hảo hớn à. Trên năm tiếng đồng hồ xung trận mà mặt mày Hóa vẫn như đóa hoa. Anh hùng Xạ Điêu chưa hạ được Nữ Chúa hả?
Dở quá vậy?
Tôi khoát tay cảl chính:
– Con gần chết đây cô út. (Tôi choàng tay ôm siết Báu) Xạ Điêu này quả là vô địch. Lời cô nói không sai. Con bảo đảm tất cả người đàn bà nào đã vào trận với Báu đều phải quỳ xuống bái phục. Đúng là tài không đợi tuổi. Có phải không mình? (Tôi hỏi Báu). Mình phải dõng dạc tuyên bố cho mọi người nghe đi.
Báu khiêm nhường. Báu hơi thẹn vì tưởng tôi khen quá lời:
– Dạ em hổng dám. Em chỉ là đàn con đàn cháu mà. Chị nào thích thì em làm vừa lòng. Hình như trời cho em vậy. Chứ chẳng phải em cố gắng hay bùa phép gì ráo.
Hồng nhìn Báu như nhìn một bức tranh lạ trong phòng triển lãm. Từ nãy giờ Hồng im lặng nghe cô út và tôi thần tượng hóa Báu đến độ ngoài sức tưởng tượng. Rồi bây giờ lại nghe chính Báu xác nhận: “Hình như trời cho em vậy.” Cho em cái gì? Đó là điều Hồng cần biết. Rồi còn “Chị nào thích thì em làm vừa lòng.” Chắc là phải cao cường lắm, lạ lùng lắm! Hồng im lặng vì vậy. Thấy Hồng chiêm ngưỡng Báu hơi kỹ, tôi nói ngay:
– Tối nay là đêm hoàng đạo của em đó, Hồng. Báu sẽ trả lời những gì em muốn biết, cần biết. Hãy chuẩn bị, lương thực, súng đạn mà giao chiến. Chị tin là Báu sẽ hạ em vào khoảng hai giờ sáng chứ không đợi đến mặt trời mọc đâu! Đáng nể lắm Hồng ơi!
Hồng cười khoái chí, mặt đỏ gay:
– Em ăn bốn chén cơm, no cành cái bụng đây. Lương thực thì quá đầy đủ. Còn súng đạn? Em sẽ cho Báu thấy em không phải là loại nhóc con miệng còn hôi sữa. Chị sẽ thấy Báu bỏ chạy tnlớc khi đồng hồ gõ hai giờ.
Tôi với cô út ôm bụng cười rũ rượi. Tôi biết Hồng hay nói diễu, nhưng cũng phải cười, vì biết đâu lần này Hồng nói thật thì sao? Tôi với cô út cười để cảnh cáo báo trước cho Hồng biết sắp thượng đài với một cao thủ võ lâm. Báu im lặng nhìn Hồng. Mấy ngón tay Báu gõ gõ trên bàn, giống nhưthái độ của một võ sĩ nhìn đối thủ tnlớc khi so tài. Báu không biết Hồng nói thật hay nói chơi. Nhìn Hồng, Báu thấy cô bé đẹp thì có đẹp, văm cũng có văm, quyến rũ cũng co. Nhưng bản lãnh thì khó đoán quá, phải đợi trọng tài bật đèn xanh. Thấy Báu nhìn mình hơi
kỹ, Hồng hỏi:
– Sao ông anh kên đàn em quá vậy. Có chắc sẽ bước qua xác chết của em tối nay không?
Báu vẫn gõ tay trên bàn, miệng cười chúm chiếm, không trả lời. Báu tự tin, vì đàn bà đã hai ba mặt con mà Báu cũng đã hạ đến ba bà một lúc. Còn cỡ như Hồng? Khó mà lường tnlớc quá. Biết đâu không chết sông chết biển, mà lại chết ngộp ở cái lỗ chân trâu? Vừa lúc đó Thành về tới. Thành chạy đến ôm tôi hôn trước và hỏi:
– Có khách hả? Ai đây? ủa thằng Báu, khỏe không mày?
– Dạ em như trâu vậy anh Thành. Anh khỏe không?
– Tao như voi. Lâu quá mới gặp mày.
Tôi định đứng dậy dọn cơm cho chàng ãn thì Thành bảo đã ăn ở nhà nội. Tôi giới thiệu Báu là bồ tèo của Hồng đêm nay. Thành đã nghe danh Báu nên nói:
– Vậy là Hồng phải bỏ thây sa tnlờng đêm nay rồi đó cưng ơi!
Hồng lại cười vang lên một cách tự kiêu:
– Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà !
– ý cha? Thành cười lại. Dữhén! Coi vậy mà hổng phải vậy á. Dữ dằn lắm à cô Ba…