Cấm thì cấm. Hai chịtôi: DiễmNgọcvà Hồng Loan vẫn cứ lén mua về đầy đủ từ số khởi đầu. Rồi canh chừng Ông Bà cụ vắng nhà, là mang ra đọc ngấu nghiến. Tôi đã mười tám tuổi. Thếnhưng hai chị vẫn cứ cho tôi còn quá trẻ con. Họ sợ có thể tôi vui miệng mách lại vđi Ông Bà cụ thì vỡ nợ. Tôi không chịu thua. Thấy hai chị mua đọc lén, tôi cũng làm như thế.
Nên sáng nay, đợi cho ông cụ đã ngồi vào chiếc sạp gụ trên gác, nhâm nhi tuần trà cúc, tôi băng qua đường. Như thường lệ, tôi chui vào phía sau sạp báo, dí vào tay thằng Cu, con chú Phồi, một hào rưỡi. Một hào cho tờ báo. Còn lại năm mươi xu, tôi “hối lộ” cho thằng bé. Xong tôi luồn tờ báo vào bên trong áo len phía trước ngực, chạy vù về nhà, vào phòng ngủ, nhảy vội lên giường, vặn cây đèn nhỏ. Thế là tôi đọc một mạch không ngừng. Phải công nhận ngòi bút Ông Nguyễn Tuân có ma lực thật.
Không biết có phải nhờ câu chuyện “Làm Đĩ” kỳ lạ, quyến rũ. Hay nhờ bút pháp mê hồn của Ông ta? Tôi đọc đi, rồi đọc lại, không màng ăn sáng. Phòng bên cạnh, hai chị tôi cười khúc khích, và nói gì với nhau nghe không rõ. Nguyễn Tuân viết như thếnày:
“Từ lúc Quân đội viễn chinh Pháp trở lại, thì bộ mặt chiến tranh các vùng quê, và bộ mặt “thái bình” của đô thị Hà Nội thay đổi hẳn. Trai gái, khi ra đường, ăn mặc chịu ảnh hưởng mộtphần sựcải cách trong các tiểu thuyết của Khái Hưng, Nhất Linh vân vân… Nhất là lối hóa trang, chải chuốt trên gương mặt. Thay vì để tóc thề họ đã uốn quăn lên. Có nàng còn nhuộm hẳn màu vàng. Họ tung tăng cả bọn ngoài phố, có khi cả năm sáu cô một lúc. Đặc biệt là xí xô, xí xào tiếng Tây, cố nói thật lớn cho những người chung quanh phải nể.
Không người nào biết họ con cái nhà ai. Nhưng có điều chắc chắn, họ phdi xuất thân từ những gia đình khá giả, dư ăn, dư để. Cũng từ khi có lính Lê Dương, Ma Rốc đi đầy các đường phố, thì những quán cà phê, quán rượu mọc lên như nấm, để chỗ cho những chàng lính viễn chinh này giải trí. Từ đó sinh ra một loại gái chơi bởi, hay Đĩ cũng thế. Loại nàykhác hản với những em dã hành nghề tại những hộp đêm như Khâm Thiên, Xóm Cầu Mới. Vì các nàng này hơi lớn tuổi, lại không biết nói tiếng Tây. Chúng tôi mời quý độc giả đi một vòng Hồ Hoàn Kiếm để biết rõ kỹ thuật Buôn phấn bán hương mỗi gốc cây vắng vẻ, có bóng tối càng tốt, là thế nào cũng có một tụ, ít nhất là hai nàng, ăn mặc hở hang, phấn son lòe loẹt, tay luôn cầm điếu thuốc hiệu Mélia, hoặc Bastos. Hễ thấy vài lính Lê Dương, hay Ma Rốc di tới, là các nàng tiến ra đường nói: “E mon Cheri, càva. Voulez vous coucher avec moi? Cô nào cũng chỉ thuộc có câu như thê. Tôí tân hơn thì thêm:
“Moi je suits très jéune. Dix sept ans seulement (Ê, chào tình nhân, anh có muốn ngủ với em không? Em còn rất trẻ, chỉ mười bảy tuổi thôi).”
Dĩ nhiên, nếu chịu cái dung nhan của nàng, chàng lính trẻ đến gần quan sát kỹ hơn. Lúc đó nàng sẽ chẳng ngại ngùng cầm tay người lính, để lên ngực của mình, cho chàng bóp thử. Chàng chưaphê thì nàng tiến thêm bước nữa, bằng cách đứng thật sát vào người chàng, cà hạ bộ của mình vào dương vật của người lính. Bằng nêú chàng vẫn chưa sẵn sàng “lên mây” thì nàng tức khắc xổ ra chiêu khác. Nàng quỳ xuống cứ như người nô lệ, áp mồm vào dương vật của chàng mà hơn da diết. Hoặc táo bạo hơn, nàng kéo phẹc-mơ-tuya của quần chàng, lôi hẳn “thằng nhô” ra ánh sáng, biểu diễn màn thổi kèn Saxo. Động lòng mộtphần về thân phận “em bé, ” phần khác, chàng đã được khiêu dâm đúng mức. Chàng bèn cúi xuống, nâng em bé lên, hôn môi một cái, rồi búng tay, vẫy một xe kéo.
Cả hai leo lên. Chính nàng ra lệnh cho xe kéo đưa họ đến một nhà ngủ. Sang thì khu Chợ Đồng Xuân. Thường thì cứ tạt vào khu Lăng Ông Thị. Cũng giường chiếu sạch sẽ, lại có nước ấm đểrửa chim sau khi đã hành lạc. Chung chung, cả tiền gái lẫn tiền phòng, và tiền xe kéo, người lính phải chi khoảng hai đồng bạc Đông Dương. Xong việc, xe kéo lại đưa nàng về chỗ cũ, nếu nàng không vòi được chàng Lê Dương thêm chầu bún chả ngon đáo để ở tiệm Cát Thịnh, hay bún riêu bánh đúc bán rất khuya ỡkhu Bàu Đen.
Mỗi dêm, trung bình mỗi nàng có thể chài dược từ năm đến bảy anh là thưởng. Ngày lễ lớn như Quốc Khánh của Pháp, hay lễ Quốc Khánh của ta, mỗi nường bắt không dưới hai mươi anh, vừa Lê Dương vừa Ma Rốc, vừa Tây đen gạch mặt. Gần đây, nhận thấy các chàng di “ăn khuya” như thể thường mắc bệnh phong tình, các quan Tây đã yêu cầu những nhà thương An Nam phải có riêng phòng thưởng xuyên khám bệnh cho các Nường.
Một hôm, vì tò mò muốn có tài liệu xác thực về cuộc đời làm đĩ của các nàng, tôi mon men vào Nhà Thương lớn Hà Nội. Trình thẻ Nhà Báo mới một thầy y sdtá để xin được thong thả bắt chuyện với những ả đứng đường đến khám bệnh. Tôi chọn một em vừa xinh, vừa trẻ, vừa duyên dáng, cô ta lai có vẻ mới vào nghề, và không thuộc thành phần bần cố nông, từ quê lên tỉnh. Tên nàng là Thúy Anh. Tên Tây: Marie. Thoạt dầu, Marie có vẻ không muốn bắt chuyện với tôi, vì lâu nay nàng chỉ giao thiệp với những chàng mắtxanh mũi lõ. Nhưng nhờ lôí nói chuyện thật tình, pha chút tiếu lâm của tôi, thoáng chốc tôi chiêm ngay cảm tình với người đẹp.
Em bảo rất hách dịch (Em chúa ghét những anh chàng nham nhở An Nam-Mít. Cứ gặp gái, là xô tới tán tỉnh một cách vô duyên, sàm sở. Chỉ cần nghe một câu thôi là em muốn tặng cho hắn cái tát. Ai quen với hắn hồi nào, mà cứ hễ gặp là hắn phun ra: em ơi, em xinh quá. Nhà em ở đâu? Cho phép anh đưa về nhé? Giời ơi đời anh một được một giai nhân như em, có nhẽ anh chả phải mơ ước gì hơn).
Thế đấy, nó suồng sả thế nào. Mà quái lạ, anh nào gặp em, cũng chỉ t~n một câu nhàm chán như nước ốc, giống hệt không khác. Nói thực, thà em đi lấy Tây. Chúng nó có tán tỉnh thì cũng có tý văn chương, nghe dỡ bực mình. Cần nhất là khi vào phòng, lên giường. Giời ơi, không mê rồi cũng phải mê. Không yêu rồi cũng phải yêu.
Đã làm Đĩ thì chị nào cũng vì chữ dâm mà ra. Khoan nói chuyện hoàn cảnh. Có thiêu gì chị tàm đ đã hơn mười năm, đã nên nhà nên cửa, đã ăn nên làm ra. Đến bây giờ vẫn còn bám theo nghiệp chướng. Hnh như đã vướng vào nghề này, đã quen ngủ mỗi ngày với năm sáu đàn ông, không chị nào có thể ngồi không, dù có nhiều tiền. Em có con bạn xui xẻo bị bắt vào bót mất hơn tháng. Khi em vào thăm, nó chả than gì hơn là thèm dàn ông quá. Nó bảo những đêm nằm nhà lao, nó không tài nào chợp mắt được. Lúc nào cũng bắt nhớ những lần di khánh, nhảy dù với bọn lính Ma Rốc. Nó bảo thèm làm tình đến có khi ứa cả nước mắt. Thèm kịch liệt. Thèm đã man. Nó sẵn sàng cho bọn cai tù chơi miễn phí. Thế nhưng như em đã bảo, là các anh An Nam chả đi đến đâu, cả về sức vóc lẫn nghệ thuật làm tình. Nó chỉ mong sớm ra khôi tù, bay ngay lại Hồ Hoàn Kiếm, tìm bất cứ thằng gạch mặt nào, đưa nó ngay đến Nhà ngủ làm một trận cho đã thèm. Đó, đó là nỗi ước mơ thầm kín nhấtcủa bọn em. Anh tưởng đứng đường rước khách như thế giữa trời rét căm căm của mùa Thu, bộ không nhục à?
Nhưng không hiểu sao, hằng ngày, khi chiều đến, đèn đường đã lên, phấn son xong, là em vội vàng tròng vào cái áo đầm, khoác lên người chiếc măng – tô, vẫy xe kéo ra bờ Hồ. Không phải em cần tiền. Bạn với em lâu ngày, anh sẽ biết hiện em làm chủ bao nhiêu căn nhà ở Hà Nội. Em ra bờ Hồ là để thỏa mãn mục đích duy nhất: hìm tình. Bọn chúng em, gặp nhau, câu chào hỏi đầu môi là: Hôm nay mày được mấy dù rồi? Thích lắm nhà báo ạ. Phải chi anh là phái nữ và từng làm cái nghề như em, may ra anh mới hiểu thấy những gì em đang diễn tả…
Tôi xếp tờ báo, nằm thẫn thờ với bao nhiêu ý nghĩ táo bạo của ả giang hồ tên Marie. Sao cô ta may mắn, được tâm sự cởi mở, với ông nhà báo Nguyễn Tuân? Còn tôi, đã cưu mang một mình, với giường chiếu và căn phòng cô đơn? Có hai bà chị đã vào Đại học, đôi khi tôi xa gần trình bày nỗi khổ tâm của tuổi trưởng thành trong tôi. Hai chị gạt nhanh, vẫn cho tôi là một trẻ con. Ncn tôi phải thu hình sống cuộn vào vỏ vô hình như con ốc, Tôi tự cho phép mình thỏa mãn bất cứ gì thân thể tôi đòi hỏi. Năm mười lăm, năm mà hạ bộ của tôi đã mọc đầy lông như người lớn. Tôi bắt đầu có kinh năm mười hai, và lông lồn cũng mọc tử đó. Bên ngoài, thânthể tôi trông bìnhthường như mọi đứa trẻ khác. Nhưng bên trong là một núi lứa. Nó tàn phá. Nó nung nấu bao nhiêu điều mơ ước thầm kín, mà hung tàn như Hỏa Diệm sơn. Quả thực, tôi không bị ảnh hưởngtý nào báo khiêu dâm từ năm mười hai tuổi đến năm mười lăm. Thế nhưng tại sao tôi cứ thỉnh thoảng nhìn trộm một cậu học trò. Hay tôi mơ ước có ai đó chợt hôn lên má tôi một cái. Hoặc tối đến, lật tập ra học bài, sẽ bất chợt tìm thấy bức thư tình nhỏ, của ai cũng được, cho tôi đọc thỏa thích vân vân…
Nguy hiểm nhất, trong giấc ngủ, vào lúc gần sáng, tôi hay mơ thấy mình bị hiếp dâm ở một bìa rừng, một bờ biển, một căn gác lạ… Dĩ nhiên lúc thúc dậy, tôi vô cùng uể oải, mệt lã. Và nhận thấy quần lót bỗng ướt nhèm một chất nước sềnh sệch như hồ lỏng. Không một ai, kể cả mẹ tôi giải thích cho biết đó là hiện tượng dậy thì tuổi thiếu niên. Rồi đêm kế đó, trước khi tắt đèn vào giấc, tôi lại khấn với Trời đất, sao cho tôi được thấy giấc mơ như thế, một lần nữa. Trời đất đã chẳng cho tôi vừa lòng. Nên lúc nửa đêm, chợt choàng mắt thức dậy, tôi kéo gối ôm sát vào người. Hai chân kẹp cứng, và tự nhiên tôi có nhủng động tác kỳ quặc, cố làm cho hạ bộ được cái cảm giác như trong giấc mơ. Nghĩa là được sung sướng đê. mê. Động tác có khi kéo dài cả nửa giờ. Chợt tôi nghe trong xa giật lên một cơn sướng tê tái. Tôi phải nhắm mắt. Miệng gào nho nhỏ tên một thằng bạn trai mà thường ngày tôi hay bắt chuyện…
Sau đó, tôi nhưbay bổng, lâng lâng, mồ hôi vã ra. Tôi mệt nhè nhẹ, du vào giấc ngủ rất dễ dàng, cho đến sáng. Cũng chất nước nhao nhão từ lồn tôi đã khô quánh lại trên quần lót. Tuổi tôi đang qua thời kỳ hung tợn của tuổi dậy thì mà tôi không biết.
Những buổi tối mùa Đông là những đêm hành hạ tôi nhiều nhất Cái rét căm căm thấu xương. Phải đắp đến ba cái chăn bông chưa đủ ấm. Tiếng gió não nùng ngoài vườn cây. Rồi tiếng mưa rả rích ngoài hiên… Bao thứ đó có mãnh lực dẫn đứa bé gái nhiều mộng mơ như tôi vào b;ển đầy sóng dục tình. Tôi lôi đủ thứ sách báo khiêu dâm ra đọc, hoặc nhìn chăm chú những bức hình trần truồng của họa sĩTống Song in trên Nhật Báo Thời Nay… Và tôi tắt đèn, sống riêng với mình thật sóng gió, vũ bão. Mặc cho Trời rét, tôi cởi toạc hết ra, trần truồng như nhộng, đắp chăn lại… thế là cái gối ôm trở thành một nhân tình. Tôi nằm hẳn lên đó, tựđối thoại khiêu dâm. Hạ bộ tôi tnlờn lên, tụt xuống. Tôi ngất ngây, cho đến khi đạt được tuyệt đỉnh khoái lạc như những lần trong mơ.
Bây giờ thì tôi đã mười tám. Không hiểu sao tôi vẫn chưa có một nhân tình? Vì sự bảo thủ, cấm đoán của thầy tôi một phần. Nhưng phần chính vẫn là, tôi ỷ sức mình có thể tự thỏa mãn lấy mọi thèm khát sinh lý Và phải nói, tôi chịu khó nhìn lén cảnh hai bà chị thỉnh thoảng “làm’ cho nhau, mỗi lầnthầy mẹ tôi không có nhà.
Những lần như thế, tôi chợt nghe tiếng hai chị gào la nho nhỏ phòng bên cạnh. Tôi bò nhẹ đến cửa phòng, nhìn vào ổ khóa. Lần đầu tiên tôi sửng sết, bất ngờ. Vì
cả hai chị đều cổi chuồng. Dễ sợ hơn hết, là họ bú lồn cho nhau. Không phải họ bú một kiểu. Một chị nằm trên giường thòng chân xuống. Chị kia quỳ dưới đất, vạch lồn chị nọ ra liếm, rồi bú chùn chụt. Có lúc họ nằm lộn đầu bú nhau. Có khi, một chị nằm ngửa, chị kia ngồi chàng hảng qua trên mặt…