Không thể thua “trận,” Pierre nằm sát xuống, banh hai háng tôi ra, bắt đầu đưa lưỡi và râu vào lồn tôi “hành quân.” Trâu bò húc nhau. Tôi ở giữa hưởng lợi. Pierre miệt mài bú lồn tôi, một phần để trả thù cử chỉ hung hăng của dì Khang. Phần khác chàng mê lồn trẻ của tôi. Còn tôi? Nằm chàng hảng ra, hưởng đường lưỡi của Pierre, mà mắt nhìn nhìn không chớp con cặc và thân hình càhng da đen, đang đứng ểnh con cặc cho dì Khang biểu diễn. Tôi âm thầm thừa nhận, lời dì Khang nói đúng. Cặc chàng da đen mà so với của Pierre? Nhắm con mắt đánh cá, cũng thấy ăn trăm phần trăm. Thấy tôi nhìn chẳm bằm cặc mình, chàng đa đen nháy mắt làm duyên với tôi…
Cả dì Khang lẫn Pierre hoàn toàn chẳng biết tôi với chàng đa đen “ngoại tình”. Họ nhắm mắt, làm cho đã tức nhau một cách vô cớ. Tôi đang được hai thứ khoái lạc. Một của Pierre đang cho. Một, được nhìn thân hình vạm vỡ, và con cặc gồ ghề của chàng da đen. Thấy tình thế như vậy, tôi cũng chẳng màng thanh minh, thanh nga làm gì cho mệt. Quý hồ tôi đang được lên mây, và đang xây cơn mộng lớn khác… Nó hơi mơ hồ lãng mạn, nhưng tôi biết là được, không mấy khó.
Nhìn Pierre thản nhiên bú lồn tôi, dì Khang tức quá, xổ chiêu khác: Dì dẫn chàng da đen đến nằm trên giường cạnh chỗ tôi nằm. Dì lại trèo lên người da đen, làm giống hệt như đã làm với Pierre cách đây hơn nửa tiếng. Nhìn gần hơn, tôi mới thấy kỹ con cặc to kỳ lạ của chàng da đen. To như thế mà vào được lồn dì Khang, tất nhiên sẽ chẳng khó mấy, với tôi…
Pierre cũng chẳng vừa. Chàng đâm cặc vào lồn tôi đụ chát chúa, dụ hùng hục, cốt cho dì Khang nhìn tận mắt. Nhìn cảnh đó, hình như dì Khang lộ vẻ đau khổ, ghen tức thấy rõ. Mục đích dì đưa chàng da đen đến phòng này lại thèm đụ với tôi thật sự, không màng đến sự trả thù của dì Khang. Ai mà không tức. Hình như dì đã yêu Pierre thì phải. Bởi vì đang “dộng cừ” trên người da đen, mà mắt dì không ngớt rời Pierre một cách thiết tha, tội nghiệp. Dì tưởng chừng thấy dì đụ với tên lính da đen này, Pierre ít ra cũng tỏ thái độ bực tức. Chứ sao lại có thể bình tĩnh đụ với tôi như thế? Cuối cùng, tôi thấy đôi mắt dì ngấn lệ rưng rưng. Rồi thình lình, dì bậm môi, cung tay, đánh mạnh vào lưng của Pierre mấy cái kêu thùm thụp.
Dĩ nhiên, tay đàn bà yếu đuối của dì đã chẳng làm Pierre đau đớn. Nhưng chàng vẫn quay lại nhìn dì với cặp mắt trêu ngươi, trong khi dì Khang chịu không nổi, đã bật lên tiếng khóc nhỏ:
– Đời tôi khốn nạn quá. Đã biết mình àl kẻ đến sau, tại sao tôi có thể yêu anh cuồng nhiệt như thế? Đang làm tình với anh, tôi bị anh thẳng thắn đuổi đi, vì anh có hẹn với chị Vân của tôi… Mà rồi tôi vẫn dẫn xác trở lại tìm anh.. Trời ơi… lần này anh không ngủ với chị tôi, mà lại…
Dì nghẹn ngào, khóc bật thành tiếng hơi lớn như thiếu nữ mới biết yêu. Sao lại thế? 38 tuổi rồi, đã có chồng và hai con, tôi tưởng dì phải dày dạn, chai lỳ lắm với tình trường… chứ sao lại… Vả chăng, tôi tưởng, làm tình với Pierre, chẳng qua dì mua vui chốc lát như cánh bướm đâu hút nhuỵ một đoá hoa. Chứ làm gì có thứ tình lãng mạn kiểu tiểu thuyết đến thế???
Dì bậm môi lại, không khóc thành tiếng. Nhưng nước mắt cứ trào ra ướt cả khuôn mặt trái soan. Còn anh chàng da đen thì cũng chẳnt thèm hiểu vì sao có màn bi kịch đang được diễn ra. Vì, anh đang chú hai mắt vào thân hình hấp dẫn, mê ly của tôi. Táo tợn hơn, chàng đưa bàn tay sờ sờ vào tay tôi… và nhoẻn cười tinh nghịch… Tôi đột nhiên đề nghị với Pierre:
– Em thấy hình như dì em yêu anh thật. Xem kìa. Đụ với anh da đen mà dì nhìn anh không rời… hay là … chúng mình, thử đổi nhân tình một lúc. Cho dì của em có cơ hội thoả mãn với anh, xong chúng mình lại tiếp tục như lúc nãy…? Một lời đề nghị táo bạo. Một trò chơi quái lạ mà có lẽ cả đời Pierre chưa từng nếm qua. Anh chợt gật đầu, đồng ý, rút cặc ra khỏi lồn tôi. Dì Khang cũng làm thế với anh da đen. Mặt dì tươi hẳn lên. Dì cám ơn tôi rối rít, nhảy qua ôm cứng Pierre nút lưỡi một cách nhiệt tình như lần đầu mới yêu… Hai bàn tay dì bấu mạnh vào da thịt Pierre, và lăn lộn, hôn khắp người Pierre cách thèm khát.
Còn tôi, tôi dẫn chàng da đen về phòng bên kia để tự do, tha hồ hưởng cho hết ướt mơ. Việc đầu tiên, tôi bắt Glan (tên chàng da đen) phải trèo lên đụ tôi thật nhiệt tình. Trong khi óc tôi tưởng tượng mình đang bị một tên lính đen Pháp hiếp dâm ngoài đồng hoang vắng. Bên kia, bức tường gỗ lại bắt đầu bị giường của dì Khang dộng lên kêu bình bịch. Những tiếng rên la thê thiết của dì vang lên. Tôi không cần để ý. Vì cặc của Glan đang chật ứ ở lồn tôi, dài thòng, tận tử cung. Tôi cũng quằn quại, và hét ầm vang, để hồn đu75c bay lên chín từng Thượng giới. Tôi không nhớ gì đến Pierre lúc nãy, chưa chắc tôi đã đồng ý. Cặc của Glan là thần tượng, là bảo vật quý hiếm nhất trần gian. Tôi bắt đầu có thiện cảm với da đen. Tới phút đó, tôi hiểu, tại sao khắp thế giới, mọi người đều kỳ thị ra mắt với Da đen, giống người được Thượng đế ban cho dương vật to quái dị, và một biệt ài làm tình siêu đẳng…
Và cũng lúc đó tôi chợt nhớ câu chuyện do chị Tư người làm, kể lại cho tôi nghe, khi chị còn là một gái quê, bị Tây đen bắt hãm tại tỉnh Thái Bình. Tôi nhớ năm đó, tôi chỉ mới 15 tuổi. Tôi thật tình không hiểu vì lý do gì chị Tư thường gần gụi bên tôi, tận tình săn sóc, lo lắng từng ly từng tí, như cho một em bé lên ba. Thậm chí có lần, chị bảo tôi ngồi cả lên lưng chị, để chị cõng đi ra phố mua quà vặt cho tôi ăn.
Trong bụng tôi nghĩ, chắc chị Tư không có con, nên yêu trẻ cho đỡ thèm. Còn ba mẹ tôi, thấy chị Tư thương yêu tôi, thì vui thầm. Như vậy đỡ cho ông bà để mắt lo lắng, vì tôi đã đến cái tuổi quá “thập tam”.” Nghĩa là cái tuổi dễ bị ăn trái cấm. Nhưng ông bà hoàn toàn không ngờ, lâu dần, chính tôi, thường bảo chị Tư cõng tôi đi phố như thế. Càng nhiều càng tốt. Thứ nhất, lồn tôi, đã mọc lông. Tôi đã có kinh trên hai năm. Không biết do cố ý hay vô tình, chị Tư làm cho mu lồn tôi, lúc đó đã mọc lông, và đã có kinh, cọ xát thật êm đềm vào lưng chị.
Ngồi trên lưng chị, dĩ nhiên hai chân tôi bắt buộc phải chàng hảng ra. Cứ thế chị xóc, làm toàn thân tôi day lên nỗi thèm xác thịt một cách kinh khủng. Rồi ngực tôi nữa, cũng đụng vào bên trên lưng chị. Đã vậy, trên đường phố, chị hay kể tôi nghe những chuyện thật hoa tình, khiêu dâm. Làm tôi cứ ôm cứng chị, áp sát lồn trên da thịt chị mà hưởng những sung sướng cơ hồ như ảo ảnh. Có lần chị kể:
“Kể em nghe nhưng tuyệt đối đừng nói lại với ai, nhất là ông bà. Lúc còn ở nhà quê, chị làm nghề gặt luau. Một buổi trưa, đang đứng gặt, tự nhiên nghe mõ của Dân Quân trong làn nổi lên inh ỏi. Chị thấy dọc lùm tre, dân chúng đùm bọc chạy xuống nấp dưới ham. Chị biết là có biến. Tây đang mở cuộc càn quét. Ngừng gặt luau, chị và vài người nữa cũng theo đoàn người nhào xuống ham trú ẩn. Nửa giờ sau, chị nghe tiếng giày sơn dá đi thình thịch trên miệng ham. Họ giở nấp hầm lên. Chị thấy bốn năm ông Tây đen. Người to lớn, xí xô xí xào, chĩa súng bắt đàn bà bước lên. Trong số có chị. Họ trói tay tất cả. Mỗi chàng dẫn một cô, tìm chỗ nào đất không gồ ghề, bắt ngồi xuống, lột quần áo, để các anh hiếp dâm.
Thấy mọi người khóc, chị cũng khóc, mà không biết tại sao phải khóc. Chàng Tây đen đặt chị nằm dưới một bờ tre, có bóng mát, dọc đường làng. Kể ra thì hơi kín đáo. Với lại, Tây đã vào làng, chẳng còn ai dám héo lánh, đi lại. Anh càhng cổi quần áo ra. Trời ơi, lần đầu tiên chị được nhìn con cặc của đàn ông, mặc dầu tuổi đã trên 23. Nước da anh đen như cột đồng. Và con cặc anh ta thì, nói thật, nó giống hệt con cá quả dưới sình mới vớt lên. Lúc bấy giờ, chị mới biết tại sao, khi nghe Tây đen bắt thì đàn bà khóc.
Cặc của nó to lắm cơ. Dã9 thế nó lại dài thoòng, dương ra, và giật giật, trông rất kinh. Chị vẫn khóc, mồm lắp bắp mấy câu tiếng Việt. Chị run như cầy say, không biết hắn sẽ làm gì. Nhưng quái lạ, mồm thì chị khóc, mà mắt vẫn liếc không rời chiếc cu to tổ bố của anh chàng. Có cái gì trong tận cùng thâm tâm chị bắt chị thèm ngắm chiếc cu đó, có lẽ, cái tuổi quá dậy thì, và đang thời con gái cặp kê. Cái tuổi mà ở thôn quê, người ta đã có ít nhất vài ba đứa con. Chị chưa có chồng, có lẽ vì gia đình nghèo quá. Còn sự ước mong, thèm muốn đàn ông con trai, thì … thì phải nói là kinh khủng. Gần như mỗi đêm. Nhất là những lần cơm trưa xong, đặt lưng nằm ở bờ tre, nghỉ xả hơi… nghe gió bờ đê thổi về, nghe chim lạ hót ngoài ruộng, nghe im lặng trong nắm hanh trưa hè… lòng rộng rịp, tơ tưởng một bóng hình xa vời, mời gọi.
Cho đến hôm nay, nằm đối diện với dương vật to xù xì của chàng Tây đen, lòng chị nửa sợ, nửa mong chàng rat ay gấp gấp, cho chị được hưởng cái thú xác thịt nó làm sao. Hắn quỳ đó ngắm thân hình trần truồng của chị. Tay hắn mân mê, sờ thật nhẹ đôi vú chị. Nhất là lúc hắn đưa tay gần mu lồn, chị bỗng ngưng khóc, nhìn xuống. Bàn tay hộ pháp đang thoa nhè nhẹ chòm lông lồn đang dựng dứntg của chị. Một chân chị hơi co lên (phản ứng tự nhiên). Rồi hắn cúi xuống ngậm một đầu vú mút thật êm đềm, torng khi bàn tay dưới kia hơi hất nhẹ hai bắp vế chị ra, một ngón tay của hắn trượt êm êm trên khe lồn chị. Vài tiếng súng từ thôn xóm xa xa vang lại. Tiếng chiếc máy bay Bà Giàbay tới lui thật cao.
Nhưng tất cả chìm xuống, vì em ơi. Ngón tay của chàng Tây đen đang khơi khơi cái hột le chị. Chị nghe từ bên trong túa ra một dòng nước. Hắn đưa ngón tay đến âm đạo của chị ngoáy thử. Trời ơi, không biết chị nghĩ gì, lại dám dang rộng hai bắp vế ra. Ngón tay anh chàng thám hiểm vào bên trong.
Một cái gì sướng tê tái, sướng dã man. Chị tự hỏi: Như thế này, tại sao khi bị Tây đen bắt, thì các chị đàn bà của mình lại khóc??? Bây giờ, hình như hai ngón tay của anh chàng đã “dám” bò vào từ từ âm đạo của chị. Mồm anh ta vẫn mút không ngừng đầu vú. Và em ơi, anh ta quỳ ngay giữa háng chị, cầm con cặc rà nhè nhẹ miệng lồn, thỉnh thoảng hắn đâm vô được một chút, lại lấy ngay ra. Mắt hắn quan sát phản ứng trên gương mặt chị. Chị hơi hé mắt nhìn thân hình bồ tượng đen thui như than hầm, chơi trò chơi ác ôn. Ác ôn vì sao hắn không chịu đâm hẳn vô cho rồi, mà còn quỳ đó đùa dai???
Hà Nội mùa Thu. Hình như chỉ có mùa Tnu mới làm cho Hà Nội trở thành kinh đô Văn Vật. Cây cối quanh Hồ Hoàn Kiếmtrở màu vàng rực, pha chút màu hổ hoàng, điểm lấm tấm tí tím than của những hàng cây Đoát cây Soan Tây, làm Hà Nội vửa mang vẻ kièu sa, vừa lãng mạn.
Hôm nay Chúa Nhật. Đã hơn bảy giờ, mà sương mù dày đặc vẫn còn ôm lấy vạn vật. Nhất là những con phố. Xe cộ chạy trên các phố phải bật đèn sáng như chạy ban đêm. Hàng phở tái Thăng Long trước nhà tôi đông nghẹt những khách. Đông đến độ người ta phải đứng tràn ra cả vỉa hè, húp sột soạt những tô tái vè hay ngầu nạm thơm lừng. Những cốc cà phê độc đáo, với bánh Pathé chaud độc đáo, chỉ có hàng phở thăng Long phố Hàng Đào mới có. Cạnh đó, sạp báo chú Phồi cũng tấp nập không kém. Người ta phải xếp hàng từ sáng sớm, hoặc chen nhau mua cho được Tuần báo Phong Hóa của nhóm Tự Lực Văn Đoàn, trong đó có đăng thiên phóng sự hấp dẫn “Làm Đĩ” của ngòi Mt tả chân lửng danh Nguyễn Tuân. Chậm tay vào khoảng tám giờ thì không đâu còn tờ báo đang ăn khách nhất Hà Thành. Thiên phóng sự đã làm xôn xao dư luận. Thanh niên, thiếu nữ, đọc say mê. Người lớn tllổi nhưThầy tôi thì chống đối kịch liệt. Ông cho đó là dâm ô, đồi trụy, lãng mạn vân vân… ra lệnh cho chúng tôi tuyệt đối không được mó đến.