Louis rút cặc ra. Bắt mẹ tôi banh rộng cái háng. Chàng cầm cặc quậy mạnh miệng lồn. Mới có ba bốn vòng, mông đít bà nhảy tưng tưng lên, hai tay tự bóp
vú rồi la như nhà cháy:
– C’est fonnidable. C’est merveilleux. Merci Louis.
(Ôi sướng quá. Ôi tuyệt vời quá. Cám ơn anh, Louis).
Mấy cô con gái tôi mà nhìn thấy cảnh này, thế nào cũng tìm Tây đen về cho nó địt thôi.
Cuộc đời đang yên vui. Mẹ con chúng tôi đang “hạnh phúc?’ Hết Tây trắng đến Tây đen, rồi Marốc gạch mặt. Không còn loại đàn ông ngoại quốc nào chúng tôi chưa thử qua. Nhưng một sáng, giữa lúc mọi nhà còn đang yên giấc, dưới đường, bọn bán báo rao tin: Đất nước cắt chia, Sông Bến Hải là lằn ranh thù hận ực trên Hiệp định Giơ neo chưa ráo dân Hà Nội đã nhốn nháo chuẩn’bị cuộc di cư vĩ đại chưa từng có: Gần hai triệu người, xuống tàu vào Nam. Hai chị tôi cùng bốlên đường đi tn.lớc. Có lẽ vì ông cụ và hai chị từng chứng kiến cảnh đấu tố ghê hồn, rùng rợn vào thời kỳ Cải cách ruộng đất. Và có lẽ, có lẽ thôi, bố tôi, một phần muốn sống xa mẹ tôi càng sớm càng tot. Ông đã được bà người làm, tức mẹ của Bảng, báo cáo không sót một chi tiết về những lần ngoại tình kinh thiên động địa của mẹ tôi.
Còn tôi, và mẹ ở lại, đi sau, là cốbán cho được ba căn nhà, dù mắc, dù rẻ. Vắng bố và hai chị, căn nhà trở nên rộng hơn, vẩng hơn. Bây giờ thì mẹ tôi đang cặp với một ông quan tư, cũng da đen, thêm cái: có gạch mặt. Tướng ông này lạicàng to lớn hơn anh chàng Louis. Đúng nhưlời mẹ tôi thường tâm sự: bà sợ không đủ thời gian để tận hưởng thú Trần gian. Bà chơi vộ.i, sốngvội, hưởng vội. Càng nhiều càng tốt, vì tuổi đời đã sắp hoàng hôn.
Suốt hai tuần lễ, tôi lang thang khắp phố phường Hà Nội. Tôi đã đi những con đường mà bé giờ chưa từng bướcqua. Tôi đã ănnhững món bé giờ chưa từng nếm thửđe cốômhếtcái yêu thương một Hà Nội đặc thù. Vì tôi biết chấc là mình sẽ nhớ nó vô cùng. Hình như lấp ló đó đây trên những bức tường hoen ố những phố nghèo, có những tờ biểu ngữ hô hào đừng bỏ Hà Nội mà đi, do những phu xe kéo dán lên vào lúc nửa đêm. Nhứng Hà Nội, dù đang tan thương, Hồ Hoàn Kiếm vẫn trữ tình, lãng mạn. Đất trời ở đây cũng trư tình lãng mạn. Chả trách mẹ cùng ba chị em tôi đã chẳng đa tình đến Trời đất cũng chào thua.
Bán rẻ xong ba căn nhà, mẹ và tôi lên chuyến phi cơ cuối cùng vào một buổi sáng. Cánh phi cơ nghiêng một lần cuối, để chúng tôi vĩnh biệt đô thị thân yêu. Chúng tôi chẳng mang theo hành trang được những gì củạ Hà Nội ngoại trù giọng nói, và bản tính ĐA TÌNH cố hữu.
Vào Sài Gòn, bốxin được một châncông chức trong sở Bưu Điện (nghề cũ của ông thuở thanh niên). Còn hai chị Ngọc và Loan đi dạy học ở trường Pháp. Mẹ tôi mua một căn phốở đường Tự Do, mở một tiệm bán rượu cho tây. Chỉ còn cách đó, bà mới có dịp giao du, đi lại với các quan Tây, nguồn vui bất tận của bà. Cuối tUần, thì chả khi nào thấy bà có mặt tại cái Bar được đặt tên là Le PapinOn (Con bướm). Không biết vô tình hay cố ý, cái tên đó thể hiện đặc tính của mẹ tôi. Bà quả là cánh bướm. Một con bướm già, thức dậy trễ, chắp cánh vào vườn hoa, tìm hút nhụy cho được bất cứ đóa hoa nào bà thích, dù là một nụ tầm xuân.
Thật vậy, trong số những nhân tình gần đây của mẹ tôi, ít khi thấy có ai ngoài ba mươi tuổi. Và cũng chẳng ai mang đến lon Đại úy, Trung úy là hết cỡ. Như thế là bà vẫn bị máu thích trề con hoành hành. Một buổi tối, tôi rời ghế thu ngân sớm vài tiếng để nghỉ ngơi, vì khách đông suốt cả ngày. Khi ngang qua phòng bà, tôi lại nghe tiếng rên của một trẻ em. Trẻ lắm, hình như là một người Việt. Ghé mắt lại tham luan như thường lệ, tôi rất đỗi ngạc nhiên, thấy mẹ đang bú cặc thằng cu Thạch, khoảng mười lăm tuổi, con bác Đáng hàng xóm.
Bác Đáng di cư với chúng tôi trên cùng mộtphi cơ. Sự thân quen mật thiết gần như bà con ruột thịt. Bác xem mẹ tôi như chị em một nhà, có cái gì ngon cũng mang qua mời mẹ. Mẹ tôi cũng thế, he đi xem cải lương Gánh Kim Chung, thế nào cũng chạy qua mời bác Đáng. Thế mà… tốl hôm nay… thằng Thạch, tuối chỉ bằng cháu nội của mẹ tôi, đang trầntruồng nằm ra đó cho bà ngậm cặc bú ngon lành, như bú một tình nhân. Dĩnhiên là tôi biết mẹ mang nặng cái máu bệnh hoạn đó tth ngoài Bắc. Nhưng không thể ngờ, nó lại trầm kha đến độ không ngờ nổi. ThằngThạch rên lớn:
– Cô giáo con bú không bằng một nửa của bác, bác Vân ơi. Không được bác cười cợt, giỡn hớt, và… tỏ ý yêu thương, bố bảo, con chẳng bao giờ dám lên gác này cho bác ôm bú như thếnày đâu. Bác đã giàu, lại lớn tuổi hơn mẹ con… Nhỡ tới tai bà ấy… có mà con ăn đòn nhừ người ra thôi…
Mẹ tôi vẫn mặc chiếc áo nhung màutím. Hình như bà mới đi đâu về. Tay bà nắm cứng con cặc của Thạch, mắt bà ngước lên nhìn cậu bé, nói giọng thều thào, tội nghiệp:
– Bác biết. Cho nên, Thạch có đến đây chơi, về nhà mẹ hỏi thì phải giấu kín nhé. Tại bác yêu Thạch quá nên liều. Bác yêu Thạch từ hôm ngồi trên máy bay vào Nam lận, mà không dám nói. Cứ lúc nào cần tiền tiêu vặt, cho bác biết. Bao nhiêu cũng có. Đừng ngại nhé, Thạch.
Lúc bà nhả con cặc ra, tôi mới nhìn thấy thằng bé có con cặc to vừa phải, nhưng đầu cặc đã lồi ra. Lông dái lưa thưa. Da cặc trắng bóc. Nhìn bàn tay mẹ vọc bóp con cu, lồn tôi ứa nước ướt nhem. Tôi nhớ thằng Bảng. Chỉ nhớ mỗi mình nó, mặc dầu tôi đã nằm dưới bụng cả vài ba anh T^ay đen… Có lẽ hình ảnh trẻ măng của Thạch làm tôi liên tưởng cậu bé đã cùng tôi làm tình lần đầu tiên. Hôm rời Hà Nội, vì giận mẹ Bảng đã mét hết những thông gia của bà cho bố tôi nghe, nên mẹ tôi quyết định để mẹ con của Bảng ở lại. Lúc xe gần chạy ra phi trường, thằng Bảng đến đứng cạnh tôi. Mặt hoàn toàn thất vọng. Lần đầu tiên trước bao nhiêu người, hắn dám nắmbàn tay tôi, nước mắt chan hòa. Hắn khóc ngon lành như đứa trẻ lên ba, vì biết là chẳng bao giờ còn gặp tôi lần nữa. Hắn khóc cũng vì mấy tuần qua, báo chí Hà Nội đã báo trủớc một viễn ảnh vô cùng đen tối, không những cho Hà Nội, mà còn toàn miền Bắc Việt Nam, khi cộng sản tiếp thu.
Trong phòng, mẹ tôi chồm lên, hạ mũi xuống hôn đê mê thằng Thạch. Có lẽ Thạch đã từng hưởng thụ tình dục nhiều lần với cô giáo nào đó, nên cách nó ôm đầu tóc mẹ tôi để nút lưỡi, trông rành điệu như một người lớn. Hèn chi, ngày thường, khi tôi ngồi ghếthu ngân, thỉnh thoảng có thấy Thạch chạy qua, nhìn trước, nhìn sau, rồi vờ hỏi tôi có thấy mẹ Thạch qua đây khôĐgnh lên gác nghỉ ngơi một chốc, thấy cảnh tình tự này, người tôi hồi lực cách dễ dàng. Đã thế tôi đang thèm một thằng Bảng nào đó, tuổi chỉ bằng bé Thạch trong kia, càng tốt. Tôi hơi rùng mình khi nghĩ đến sự táo bạo của mẹ tôi. Còn trẻ như tôi, mà chưa bao giờ tôi thoáng có ý nghĩ sẽ ngủ với cậu bé nhỏ xíu như vậy Thế thì căn bệnh của mẹ tôi quả là trầm trọng thật. Thếnhưng nó chỉ bộc lộ từ lúc tôi đề nghị bà thử làm tình với Bảng. Bây giờ đến phiên bé Thạch. Như vậy nghĩa là từ rất lâu rồi, trong mẹ tôi đã âm ỉ cái sở thích quái dị đó, mà không dám bộc lộ, hay tâm tình với ai. Tôi lại sợ chính mình, khi lớn tuổi hơn, cũng sẽ mang cùng chứng nan y khó chữa đó. Đây này, tôi đang thèm một cậu bé tuổi chỉ bằng Thạch trong kia thôi…
Mẹ tôi cứ’để nguyên áo dài nhung, quần trắng, nằm sấp lên người thằng bé. Dường như mẹ đang sống với mộtkỷ niệm nào đẹp lắm của thời hoa niên. Hoặc
kỷ niệm của một lần hãm trẻ con…
Hình ảnh trong kia dâm dễ sợ. Một bà cụ, tuổi đã bốn hai, đè nút lưỡi một cậu bé chỉ mười lăm… Nhìn giống nhu hình ảnh một bà già hiếp dâm một thằng nhỏ. Chính cái đó làm tôi dù mệt, phải cúi khom, nhìn vào lỗ khóa, xem cho mãn nhãn. Còn mọi lần, khi bà địt với Tây, tôi nhàm chán, gần như không còn muốn nhìn nữa. Bỗng thằng Thạch ngưng nút lưỡi, đòi mẹ tôi:
– Sao bác nói mình về đây, sẽ cổi hết quần áo ra bú nhau, rồi bây giờ lại mặc nguyên áo dài như thế kia? Thử Thạch một lần đi, bác sẽ mê tài bú lồn của
Thạch không dứt được…
Nghe thế, mẹ tôi, đôi mắt sưng húp lên vì cơn dâm. Bà nhìn cậu bé, rồi thầm thì:
– Anh cổi cho em đi, Thạch.
Giời ơi. Nghe sao mà dâm đãng thế. Mẹ có thể gọi Thạch bằng anh cơ à? Lãng mạn hết chỗ chê. Thằng Thạch đưa tay lần cổi các nút áo. Hắn biết mở cả khuy
xú cheng ra mới kinh khiếp. Xong Thạch xô nhẹ mẹ tôi nằm ngửa ra, ngồi dậy cổi luôn hai lần quần cho mẹ. Bà nằm nhắm mắt, hồn bay tận mây xanh. Bà đang tận hưởng muôn ngàn cảm giác kỳ ảo, lạ lùng như trong mơ.
Có thể như thế chăng? Cậu bé xem bà như một nhân tình cùng tuổi. Hắn dang nhẹ hai háng mẹ ra, tay vuốt vuốt chòm lông xồm xoàm đen kịt của mẹ. Thạch
say mê nhìn, rồi há mồm cắn thật nhẹ vào cái mu lồn một cái. Mẹ tôi điếng cả tâm thần, ểnh người lên, há mồm la khe khẽ:
– Thạch có biết em lởn tuổi hơn mẹ anh không?
Giời ơi, anh bé thế mà đòi địt em hả Thạch? Rủi em có thai với anh thì sao? Sao lúc còn ở Hà Nội, chả bao giờ thấy anh qua chơi nhà em??? Nếu có, bây giờ cái bụng em đã gần sanh rồi, Thạch có biết không? Ôi, anh cắn mạnh vào đi. Em không đau đâu. Trông cái mặt anh dễ thương, non quá đi thôi. Em thèm một nhân tình bé như anh vậy, địt mới sướng. Sao hôm nay Trời đất mới cho???
Mẹ tôi nói huyên thuyên không nghỉ. Bà cảm xúc quá mạnh. Tâm hồn bà rung động mãnh liệt. Nó khác với những lần làm tình với người lớn nhiều lắm. Mẹ tôi thúc giục:
– Nằm ngược ngược đầu, đưa cặc vào mặt em. Mình bắt đầu bú nhau, đi anh… Lồn em nóng lắm rồi, không còn chịu được nữa. Lấy em suết đời nghe Thạch? Cậu bé vừa đưa cái mông về hướng mặt mẹ tôi, thì bà chụp lấy cặc Thạch, cho vào mồm bú chùn chụt, ngon hơn ăn yến. Dưới kia, bà dang rộng lồn ra, hai tay Thạch banh rộng thêm. Lưỡi cậu đưa vào huyệt đạo Hai người tha hồ tặng nhau những thần tiên, có thể nói chỉ những bậc vua chúa bênTàu ngày xưa mới hưởng thêm một con nhạn lờ đờ nữa bị mẹ tôi bắn hạ. Bất cứ đàn ông trẻ con nào đã qua tay bà, là phải mê bà như điếu đổ. Lý do: bà cưng chiều không phải như nhân tình, mà là một đứa con… Nằm dưới, bà chưa chịu. Bà lật Thạch nằm xuống dưới, để bà trọn quyền làm cho cậu bé phải ngất ngưcon tàu đi. Bà trịn, bà cà miệng lồn lên mũi, lên trán Thạch, trong khi mồm bà chuốt viết chì một cách ngon lành. Bất ngờ, thằng Thạch nhả lồn bà ra, kêu thất thanh:
– Em liếm cặc sướng quá Papillon ơi. Nhè nhẹ không anh ra uổng lắm, mình còn phải địt nữa em ơi. Bú nhau xong, anh sẽ thoa thuốc chơi dai. Kéo dài đến hai giờ sáng cho em đã nhé???
Mẹ tôi như chìm vào hôn mê, bất tỉnh. Bà không còn nhận thứcđược những gì đang xảy ra chung quanh. Sao thình nnh thằng Thạch dám gọi bà là em? Nó còn muốn địtbà đến hai giờ sáng? Bà ngậm khúc cặc trắng bóc, non choẹt của cậu bé để bú, mà sao hồn vẫn chưa tỉnh.
Tôi nghe bắp vế mình có một dòng nước chảy nhẹ xuống. Lồn tôi nóng còn hơn hấp vào lò lửa. Mắt tôi hoa lên giống hệt hôm mẹ địt thằng Bảng ở Hà Nội. Rồi tôi cũng cần ngay một đàn ông trắng, đen gì cũng được Miễn có cặc cho tôi thỏa mãn.
Tôi chạy nhanh xuống nhà. Càng về khuya, cái Bar rượu của mẹ tôi càng đông khách. Khói thuốc mịt mùng. Tiếng nhạc, tiếng cười đùa của khách và những gái bán bar thật huyênnáo. Những khách quen nghiêng đầu chào tôi. Ngoại trù một anh chàng sĩ quan trẻ, lạ hoắc, mắt xanh, mang lon Trung úy Hải quân. Anh ngồi ở đầu bar rượu, đang nhâm nhi ly Whisky.
– Chào Trung úy, tôi thân thiện chào.
Anh ta chỉ gật đầu, nhoền cười chào lại mà không nói. Lúc đó tôi mới để ý: cái lon anh ta mang khác với lon các sĩ quan Pháp thường đến uống rượu ở đây. Tôi đến gần hơn làm quen:
– Chắc ông là sĩ quan một thương thuyền nước ngoài?
– Tôi không nói được tiếng Pháp. Anh trả lời tôi bằng tiếng Mỹ.
– Ô xin lỗi. Chắc ôngthuộc Hải quân Hoa Kỳ? Tôi hỏi bằng tiếng Mỹ
– Vâng, chúng tôi đến thay thếquân đội Pháp. May quá hôm nay tôi mới gặp được một phụ nữ Việt nói tiếngMỹ. Tôi xin phép mời cô một Saigon Tea nhé?
– Ông khỏi phiền, vì tôi là con gái bà chủ bar này.
Hân hạnh được làm quen với ông. Tôi tên là Phúc. Còn ông?
– Tên tôi là Bill. Thếnào, tôi không thể mời cô một Saigon Tea sao?
– Vâng cũng được. Nhưng tôi thích được hầu chuyện với ông hơn. Tiếng Mỹ của tôi không giỏi mấy, nên có dịp là tôi muốn làm quen với người Hoa Kỳ. Tôi có hân hạnh làmhọc trò clla ông không? Nếu được, hằng ngày ông có thể đến đây uống rượu Free…
– Không dám. Nhưng nếu rỗi là tôi sẽ đến đây uống rượu, hoặc mời cô đi chơi, hoặc mời cô đến căn cứ Hải quân của tôi bên Nhà Bè. Vui lắm. ở đó tôi có bạn rất đông….
Quan sát Bill, tôi thấy chàng thành thật, và có vẻ hào hoa hơn những anh sĩ quan người Pháp. Tôi hỏi Bill qua loa về thân thế và tình yêu, và sở thích. Bill bảo thích âm nhạc. Lợi dụng đúng cơ hộl, tôi mời Bill lên phòng tôi trên lầu để khoe chàng giàn âm thanh tối tân, đắt tiền, và những dĩa nhạc đang thịnh hành nhất nước Mỹ. Lên khỏi cầu thang, khi ngang qua cửa phòng mẹ, cả Bill và tôiđều nghe tiếng rên sung sướng của mẹ. Bill bỗng ngừng lại. Chàng hơi ngước nhìn cánh cửa phòng, rồi cúi xuống bên vai’tôi hỏi nhỏ:
– Hình như nhà em có người bệnh? Sao em lại để họ than gào đau khổ thế?
Ngượng quá, tôi ấp úng hết một đỗi lâu, trong khi mẹ tôi lại rên lớn hơn. Tôi đành thú thật:
– Không. Đó là tiếng rên khoái lạc của mẹ em. Bà đang làm tình với… với…
Tôi chưa kịp dứt dâu nói, thì tiếng rên của Thạch tiếp liền sau đó:
– Con bú thế, bác có thích không? Con đã bảo, chỉ cần thử với con một lần, là bác sẽ mê tít thò lò.
– Thạch ơi, đâu có ngờ anh bú rành hơn cả người lớn nữa. Thích quá đi mất. Như thế này, chắc em phải lấy anh luôn làm chồng… Ôi, ai dạy cho anh vậy hả
Thạch? Đó anh, em chịu nhất cái lưỡi của anh thọc hẳn vào bên trong lỗ lồn mà rung, mà quậy, mà… ôi chồng non của em ơi… chết, chết.
Bill tỏ vẻ ngạc nhiên. Thâm tâm chàng thừa hiểu tiếng rêncủa mẹ tôi làtiếngrên khoái lạc, nhưng chàng hỏi tránh đi, có lẽ vì lịch sự. Rồi tiếp theo là câu nói của bé Thạch. Chàng không hiểu. Nhưng biết chắc đó là giọng nói của một cậu bé. Tôi chưa kịp giải thích gì cả, thì Bill tự động cúi xuống nhìn qua lỗ khóa. Còn tôi thì nhìn qua cái lỗ đinh ở phần trên cánh cửa.
Trong kia, mẹ tôi truồng trần, đứng chàng hảng hai chân ra. Mặt ngước lêntrần nhà. Tóc xõa dài chấm mông đít. Hai tay bà bóp mạnh cặp vú. Mặt nhăn rúm. Môi chu nhọn lên phì phào hơi thở. Thỉnh thoảng nhìn xuống mặt thằnl’ Thạch, rồi bà rên khe khẽ:
– Nhìn cháu nội tôi bú lồn tôi kìa. Thếnày thì cháu có lấy hết tiền của bà phung phí, bà cũng không buồn đâu, Thạch ơi… Thuở bé em chưa được ai nhỏ tuổi như anh bú lồn cả. Xem kìa, dâm ơi là dâm. Dâm không thể nào tả nổi. Sao Trời cứcho con được hưởng những của lạ, đắt tiền như thế này hỡi trời??? Mỗi ngày, đi
học về là anh bay qua đây nhé Thạch? Giời ơi, răng non của anh đang nhần nhần cái mồng đóc của em đấy hả???