Hồng miễn cưỡng gật đầu. Tôi bế ngay xác của Tám bỏ vô quan tài, tồi giúp Hồng trèo vô. Xong xuôi, tôi cũng leo vô nằm chính giữa hai người và đậy nắp quan tài lại. Bóng tối chụp xuống làm tôi dễ thở lạ lùng. Hơn nữa, hơi lạnh của xác chết Tám, và sự run rẩy của Hồng bên cạnh làm tôi sung sướng vô ngần. Bỗng tiếng lão Thiên lại vang vang lên trong đầu tôi:
– Quân chó má. Mày thl sung sướng quá rồi. Có hai người đẹp bên cạnh. Còn tao nằm đây một mình lại bị trói nữa.
Tôi cười hì hì bảo lão:
– Đừng có than vãn nữa, hãy nói cho ta nghe ngay những quyền phép mà ngươi biết đi. Nếu không, ta khiêng ngươi ra ngoài nắng bây giờ.
Lão Thiên rít lên:
– Đừng có ép nhau quá như vậy chứ.
Tôi vừa định lồm cồn bò dậy. Lão ta đã la lên:
– Nằm yên đó mà hưởng thụ đi. Quân chó má. Tao nói cho mày nghe này. Đừng có hại nhau như vậy có được không.
Tôi khoan khoái ôm lấy Hồng. Nàng cũng đã ôm cứng lấy tôi Bờ môi tôi rà xuống dưới, chạm vô ngực nàng. Tôi kéo Hồng nằm cao lên một chút để cho bộ ngực nung núc đó ngay trước mặt. Hả miệng thực lớn, ngậm lấy vùng thịt đầy ăm ắp đó. Tôi muốn cắn một miếng thực. to, nuốt chửng, nhưng biết chưa tới lúc làm như vậy. Trong khi đó, lão Thiên rên d nói cho tôi biết những quyền lực-thật vô
biên trong ma giới.
Tôi không ngờ mình có thể biến hóa siêu phàm được như vậy. Có thua gì Tề Thiên Đại Thánh ngày xưa đâu. Nhưng chỉ có điều, những quyền lực đó, chỉ có thể thi thố được vào ban đêm, khi mặt trời khuất bóng mà thôi. Nhưng dù sao, như vậy cũng đã quá đủ cho tôi rồi. Tôi sẽ làm được tất cả những gì mà tôi ao ước từ bấy lâu nay. Trong chiếc quan tài chật chội. Tôi xoay mình nằm đè lên xác chết Tám, và đỡ Hồng nằm úp lên bụng mình, rồi hỗi nàng:
– Nằm như thế này em có thấy thoải mái và đỡ sợ hơn không?
Hồng nói thực nhỏ:
– Nàm như thế này thì đỡ quá rồi anh ơi. Nhưng mà anh phải nằm đè lên xác chết chị Tám có sao không?
– Em cứ yên tâm đi. Miễn làm sao cho em cảm thấy thoải mái là anh sung sướng rồi. Nàm đè lên xác chị Tám, hay nằm sát sạt cũng thế thôi. Hơn nữa, thân thể chị Tám mới chết, nên còn thơm tho nhưmột tấm nệm, càng tốt chứ có sao đâu.
Vừa nói, tôi vừa kéo chân Hồng giạng ra, và ưỡn hẳn người lên. Nàng biết ngay là tôi đang muốn gì. Thân thể nàng ép xuống thật chặt, xoay tròn, làm tôi run lên vì bị kích thích tới cùng tột. Hai tay tôi bá chặt lấy đôi mông nàng ghì cứng lại…
Bên dưới, thân thể Tám cứng ngắc và lạnh như băng. Bộ ngực nàng căng phồng, dập dình dưới lưng tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sảng khoái như lúc này. Hồng càng ép mạnh phía trên, bên dưới hàn khí của thân thể Tám càng đi sâu vô da thịt tôi hơn. Tôi không còn chịu nổi nữa, rít lên, cắn mạnh vô bờ môi Hồng. Máu ứa ra từ làn da mềm mại đó. Tôi núc lấy như một giòng sữa chảy ra ngọt ngào. Bỗng tôi chợt nhớ, không thể nào giết nàng ngay lúc này được. Dù sao tôi cũng cần phải có một đệ tử trung thành để sai bảo, làm những việc thế gian, vào những lúc ánh nắng mặt trời cản bước chân ma quỉ của tôi. Tôi vội vã liếm thật nhanh trên vết thương vừa n máu. Lạ lùng thay, chỗ đứt đó lành lại tức thì, làn da hồng hào của một bờ môi mộng đỏ trông lại thật dễ thương ngay. Tôi vui sướng biết là nước miếng của mình có thể làm liền chỗ da bị cắn. Nhưvậy, mai sau này, tôi có hút máu ai cũng không để lại dấu vết trên cổ nạn nhân như những loài ma khác.
Tôi lại khám phá ra, mắtmình có thể nhìn rõ ràng trong bóng tối, như ban ngày. Lúc ấy, da thịt Hồng săn cứng, cương lên, khép chặt và xoắn lại. Nàng run rẩy, cắn lấy bờ môi tôi rướm máu. Rít lên nho nhỏ:
– Anh… Anh… anh… ơi, anh… ơi…
Từ nãy tới giờ, lão Thiên vẫn từ từ nói cho tôi nghe những quyền phép biến hóa của loài Ma Cà Rồng cho tới khi tôi mệt ngất ngư, lịm đi lúc nào cũng không hay.
Khi thức dậy. Ngoài trời đã tối như bưng. Tôi lật đật chui ra ngoài quan tài. Bỗng tôi lạnh mình, vì thấy quan tài của lão Thiên nằm mở toang hoác. Chạy vội lại coi, thấy thân thể lão Thiên bầy nhầy. Những vết răng rướm máu, loang lổ khắp thân hình lão. Nhất là lồng ngực mở toang hoác, với những vết cào xé và trái tim đã biến mất, chỉ còn loằng ngoằng những sợi gân máu xác xơ…
Tôi cũng vừa khámphá ra sựvắng mặt của Hồng. Nàng đã đi đâu, làm sao nàng có thể nhảy lên trên miệng huyệt sâu thăm thẳm này được. Tôi cắn chặt răng tức giận. Bỗng lại khám phá ra, bờ môi mình rướm máu. Tôi chợt nghĩ ra lúc cắn vô môi nàng, và sau đó, nàng cũng cắn vô môi tôi.. Một giòng máu còn đọng lại quanh vết thương. Như vậy là đã quá rõ ràng rồi.
Hồng đã trở thành Ma Cà Rồng!
Tai hại hơn nữa, khi đó lão Thiên cũng đang lải nhải nói cho tôi biết quyền phép của loài ma chuyên hút máu và ăn thịt người này.
Hồng đã nghe được tất cả khi nàng biến thành ma!
Nàng đã nhanh chân hơn tôi, ăn sống một phần thân thể lão Thiên!
Và bây giờ, nàng đã cao bay xa chạy…
Nhưng còn tôi… Tôi ỵẫn nhớ năng, và hình như đã yêu nàng thực sự. Khi viết cái quảng cáo này. Xin cô ghi đậm hàng chữ sau cùng cho tôi:
HỒNG ƠI, HÃY TRỞ VỀ VỚI ANH.
Nói tới đây, Ma Cà Rồng im lặng một lúc, nhìn đăm đăm vô cổ Oanh rồi mới nói tiếp:
– Cuộn băng đã thâu xong. Bây giờ cô muốn đem cuộn băng này về, hay là muốn ở lại đây, nhập vô ma giới với chúng tôi?
Thế là Oanh hoảng hốt, tông cửa chạynhư bay xuống chỗ đậu xe. Nàng luýnh quýnh mãi mới mở được cửa xe và rồ máy cho xe lao xuống con đường nhỏ hướng về xa lộ. Câu chuyện Ma Cà Rồng của người thân chủ quảng cáo kỳ dị vừa rồi, như một chuyện thần thoại ma quái giả tưởng từ trước tới nay, không hiểu sao làm nàng hoảng lên đến thế.
Rõ ràng là một cách nhắn tin tỏ tình với một người yêu, được lồng trong một câu chuyện ma quái. Nhưng những nhân vật chính trong đó có thực là ma quỉ như nghĩa đen của câu chuyện, hay chỉ là một cách nói bóng gió, mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu nổi.