Cô nàng chạy bàn đã đứng đó tự hồi nào không ai hay. Nàng ta lên tiếng liền:
– Hai chai bia phải không ạ?
Anh chàng thanh niên gật đầu, móc tờ giấy bạc dúi vô tay cô ta thực mau.
– Cô giữ luôn đi, khỏi phải thối lại.
Oanh cười thầm trong bụng khi thấy bàn tay run run của Phúc đặt lên đùi nàng.
– Anh tới đây thường không?
– Anh mới biết chỗ này thôi. Em làm luôn ở đây à?
Oanh nói dối.
– Em cũng mới biết chỗ này thôi, đây là lần đầu mà.
Dù trong bóng tối, Oanh nhìn thực rõ như ban ngày. Chiếc quần của Phúc nổi cộm hẳn lên làm nàng thích thú. Oanh tới đây cM cốt để tìm những cảm giác nhưvậy. Nàng không cần câu nệ, rà một tay lên quần Phúc và hỏi:
– Chưa gì mà anh đã thế này rồi hay sao?
Phúc có vẻ thích thú nói:
– Tại em đẹp quá nên anh chịu không nổi.
Oanh nhẹ nhàng kéo chiếc phẹc ma tuya quần của Phúc xuống, luồn tay vô trong hỏi thực trắng trợn.
– Sức anh được bao lâu mà lớn lối nhưthế này hả. Vợ anh đâu?
Phúc cười hì hì, bàn tay của anh chàng cũng đã luồn vô quần Oanh thực bạo dạn.
-Thì vợ con để ở nhà chứ ai lại mang vào đây cơ chứ.
Oanh hỏi cắc cớ:
– Tại sao vợ anh cũng có cái đó như những cô gái khác, anh lại không ở nhà ngủ với vợ, mà phải mò vào đây làm gì?
Phúc cười hì hì thực nham nhở.
– Thì lâu lâu cũng phải đổi món chứ em. Hơn nữa, ăn vụng cảm thấy ngon miệng hơn dọn lên bàn ăn nhiều.
– Đi chơi như thế này anh không sợ vợ anh biết à?
– Sợ chứ, nhưng cũng vì vậy mới cảm thấy thú vị. Ăn vụng mà em.
– Ở nhà anh ngồi với vợ anh, có táy máy như thế này không?
Phúc cười hinh hích.
– Ở nhà ngồi với vợ mà cũng táy máy như thế này có mà chết sớm à.
– Tại sao vậy?
Phúc dở giọng thực nham nhở:
– Bởi vì anh đang muốn đè em ra rồi.
– Thế ở nhà anh không muốn đè vợ anh ra hay sao?
– Chẳng cần phải đè bà ấy ra thì tới tối bà ấy cũng đè mình ra thôi.
– Như vậy anh còn muốn gì nữa?
– Anh muốn đổi món.
– Đàn ông các anh tham lam lắm.
– Không phải là tham lam, mà là ham vui thôi mà.
– Nếu vợ anh cũng ham vui như anh thì sao?
– Anh ly dị là cái chắc.
– Như thế không phải là các anh ích kỷ lắm hay sao?
Phúc cười hề hề.
– Ờ héng, giá mà vợ anh biết anh đi chơi như thế này, bà ấy cũng đòi ly dị như anh thì khoái biết mấy.
– Tại sao vậy?
– Thì mình được tự do luôn chứ gì. Không vui sao?
– Hình như anh có vễ ăn nói hơi liều mạng đó.
– Không liều thì đâu có làm nên sự nghiệp này em.
Oanh hiểu ý câu nói của Phúc ngay, vì khi đó bàn tay anh ta đang lùng bùng trong quần nàng bóp mạnh. Nàng dạng rộng hẳn hai chân ra cho tay chàng dễ dàng di chuyển hơn. Những cảm giác kích thích chạy dài theo thân thể.
Oanh nói nho nhỏ:
– Anh liều mạng thực đó. Để em thử xem anh liều mạng tới đâu nhé.
Oanh tháo đôi găng tay ra, những lớp da dầy cộm và thực nhám nhúa của nàng thục lên thục xuống trong quần Phúc làm chàng rên rỉ thành tiếng. Phúc chưa bao giờ cảm thấy kích thích ghê gớm như lần này. Chàng rít lên nho nhỏ, áp sát miệng vào mặt Oanh tìm làn môi thơm tho của nàng. Bỗng Phúc thét lớn. Chàng vừa khám phá ra bộ mặt ghê gớm của Oanh và bàn tay nhám nhúa của nàng. Tiếng thét của chàng làm mọi người trong quán cà phê náo loạn. Vừa nghe tiếng Phúc thét lớn. Oanh vỗ mạnh vào ngực chàng, đánh đứt luôn động mạch trong tim Phúc rồi chạy ra vội ra ngoài trước khi đèn trong quán được bật sáng.
Bỗng một tiếng nói thực trong trẻo và ngọt ngào vang âm lên trong đầu Oanh:
– Cô là ma phương nào tới đây phá phách thế?
– Người là ai?
– Ta cùng một giống với cô chứ không phải là người.
– Tại sao tôi không biết cô?
– Câu này ta vừa hỏi cô và cô chưa trả lời.
Oanh nhìn về phía trước. Bóng một thiếu nữ đôi tám thật dịu dàng đứng bên một gốc cây. Nàng từ tiến lại và suy nghĩ:
– Không lý con Ma Cà Rồng này là cô Hồng?
Người con gái đứng trước mặt nàng ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, cô là ai mà lại biết tôi?
Oanh cười hì hì nói:
– Thì ra cô là người tình của ông Lâm.
– A… cô cũng biết anh Lâm à?
Oanh không trả lời mà hỏi lại:
– Tại sao cô lại trốn tránh ông ta?
Cô gái bật cười nói,
– Từ nãy tới giờ, tôi hỏi thì cô không trả lời, mà cứ hỏi lại tôi hoài là làm sao?
Oanh cũng cười theo.
– Nếu vậy chúng mình tới một nơi vắng vẻ tâm sự được không?
– Được chứ, chúng ta đi nhé.