Hai tên vừa trói nàng, vừa cười nói bi bô coi bộ khoái trá lắm. Oanh không còn biết phải làm sao hơn là khóc nức nở. Tâm thần nàng căng thắng tới cùng tột. Tên lùn mập đứng nhìn Oanh một lúc rồi nói:
– Chúng mình phải đem con nhỏ này đi đâu bây giờ?
Tên lùn ốm ngẩn ngơ một hồi rồi bàn:
– Hay là anh em mình đem nó dấu ở một nơi nào được không?
– Mày nói dấu ở đâu bây giờ?
Tên nọ gãi đầu nói:
– Chứ không lý đem nó về nhà được hay sao?
Tên kia cười ha hả nói:
– Tụi mình đã bị người ta coi thường nên bỏ lên núi sống. Lý do chính cũng tại mấy mụ vợ tụi mình ghen tệ, ghen hại. Luôn luôn mặc cảm không bằng các cô gái khác. Bây giờ tao với mày đem con nhỏ này về nhà đặng cho bão tố nổi lên hay sao?
– Mày nói đúng, không chừng mấy mụ vợ tụi mình dám cắt cổ con nhỏ này lắm.
Tên lùn mập bỗng nhìn dáo dác, hoảng hốt nói:
-Thôi chết rồi, lúc nãy con nhỏ này kêu cứu om sòm.
Tao sợ con em’vợ tao nghe quá. Lúc nghe lục lạc reo, no nói là rửa tay xong sẽ chạy theo tao liền đó.
– Vậy phải làm saọ bây giờl’
– Hay là tụi mình vác nó chạy lên núi trốn đi.
– Ừ, mau đi mày.
– Khoan đã.
Còn cái gì nữa?
Tụi mình phải giăng lại cái bẫy mày đã mới được,
nếu không bỏ đi khơi khơi như vậy dễ bị lộ tẩy lắm.
– Ừ, mày nói đúng đó. Làm liền đi.
Hai tên lùn, một đứa níu cành cây xuống, một đứa cột giây thật gọn gàng. Chẳng mấy chốc, chúng đã lại máng xong cái bẫy thực khéo. Nếu không nhìn thấy chúng giăng bẫy, khó có ai đi qua mà tránh khỏi.
Bây giờ Oanh mới thấy sức mạnh của hai tên lùn này. Trông bề ngoài chúng nhỏ con như một đứa trẻ, vậy mà khi sắn tay lên làm việc, chúng như hai lực sĩ thế vận hội. Tuy làm việc như vậy mà cả hai đều không tỏ ra một chút mệt nhọc nào. Bây giờ chúng quay qua nàng cười hì hì. Một tên nói:
– Con mồi này từ cổ chí kim, có lẽ chỉ có hai đứa tụi mình bẫy được.
– Bởi vậy nên tao mới nói phải giữ cho thực kỹ. Nếu để cho mấy con mụ vợ mình hay được là tiêu ra ma ngay.
Bỗng có tiếng gọi ơi ới từ xa vọng lại:
– Anh Tư Tư ơi.
Tên lùn ốm hoảng hốt la lên nho nhỏ:
– Bỏ mẹ rồi, con em vợ mày sắp tới nơi đó, chạy đi mau.
Tên lùn mập luýnh quýnh nói:
– Tao ôm đầu, mày ôm chân. Chạy mau, chạy mau…
Tiếng gọi càng gần hơn. Oanh bị hai tên lùn ôm cứng, chạy thục mạng về phía trước. Nhưng chỉ một lúc thì nàng nghe tiếng nói của một phụ nữ gần như sát bên tai.
– Ủa, anh Tư Tưđâu rồi. Cái bẫy có con mồi nào đâu.
Oanh nghĩ thực nhanh trong đầu, có thể đây là cơ hội thoát thân, nàng lấy hết sức, dẫy dụa kịch liệt. Hai tên lùn dù khỏe nhưng vác một vật cồng kềnh như thân thể nàng nên cũng khó chạy được giữa những lùn cây rậm rạp. Nhất là bây giờ nàng lại cố vùng vẫy nữa, càng làm cho chúng khó chạy hơn.
Tên lùn mập nói nho nhỏ:
– Không xong rồi, tụi mình tạm dấu con nhỏ trong bụi cây này đi. Trở ra đối phó với con em vợ tao đã, nếu không nó theo dấu tụi mình là lộ liền.
Tên lùn ốm ngần ngừ nói:
– Hay là mày trở ra đớ cần nó đi. Để tao ở đây coi chừng con nhỏ này cho.
Tên lùn mập nhướng mắt nói:
– Thôi đi bố, tao còn lạ gì mày nữa. Muốn hưởng trước thì nói đi, đừng có làm bộ làm tịch mới được chứ.
Tên nọ cười hì hì nói:
– Sao mày tham lam thế há?
– Tao tham cái gì?
– Mày tưởng bịt mắt được con vợ mày, chứ có bịt mắt
được tụi tao đâu.
– Mày nói cái gì?
Thì con em vợ mày đó. ‘
— Nó làm sao?
– Nó đâu có làm sao. Chỉ có mày làm sao thôi. Coi chừng nó mang bầu thì chỉ có nước trốn về thành phố mà sống thôi nhé con.
Tên lùn mập chưng hửng, trợn mắt hỏi:
– Sao mày biết?
– Mới tối hôm qua đây mà mày đã định quên rồi hay sao?
Trời ơi, cái thằng này như con ma xó nhà ai. Tối hôm qua tụi tao trốn mãi lên gần đỉnh núi mà mày cũng biết sao?
– Thôi đi bố, đừng có làm bộ. Tối hôm qua mày đè con em vợ mày ra ngay trong hang còn làm bộ đỉnh núi với lại đỉnh nón nữa hay sao. Thôi, chuyện đâu còn có đó. Bây giờ mày ra hú hí với con em vợ mày đi. Để con này đây tao lo cho. Chút nữa tới phiên mà.y. Tao không có ăn tươi nuốt sống nó đâu mà mày sợ.
Tên lùn mập coi bộ còn tiếc rẻ, nó ngồi xà xuống bên Oanh thực nhanh, kéo phăng chiếc quần nàng ra. Nhéo mạnh vô đùi non Oanh một cái thực mạnh rồi mới chịu đứng lên đi trở ngược lại lối cũ. Oanh bị nhéo, đau điếng, nhướn người lên. Nàng có ngờ đâu, vô tình hành động đó đã kích thích tên lùn còn lại hơn bao giờ hết. Nó rít lên, vục mặt vô ngực nàng như một đứa trẻ khát sữa.
Mặt trời đang từ từ ngả xiên về một mé núi. Khí hậu đã bớt nóng nực. Tên lùn ốm yếu hùng hục trên thân thể Oanh như một con thằn lằn bám khúc cây. Nó chẳng làm nên trò trống gì. Lúc đầu Oanh còn sợ hãi, sau thấy nó côn thua cả đứa trẻ ở tuổi tắm truồng ngoài mưa bên quê nhà nên nàng thật yên bụng.
Từ nãy tới giờ, chiếc áo mấy tên lùn nhét vô miệng nàng, cột lại đã buột tung ra từ lâu. Oanh suy tính thực nhanh trong đầu, nếu mình la lên bây giờ, có thể con em vợ thằng lân mập nghe được tới giải cứu cho mình. Mà cũng có thể nó tới đây đồng lõa với mấy tên này hành hạ mình thêm không chừng.