Còn bây giờ, chỉ có một thằng lùn này ở đây. Nàng có thể dụ nó cởi trói cho nàng rồi chạy trốn không chừng lại nhiều hy vọng thoát thân hơn. Bởi vậy Oanh cứ nằm yên cho nó hùng hục, nhấp nhổm trên thân thể nàng. Từ trước tới giờ, khi còn làm trong quán cà phê ôm trá hình ở trong tỉnh. Oanh đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Bây giờ chỉ có một thằng lùn này có thấm tháp gì với nàng.
Oanh chờ một lúc thực lâu, nàng mới nhỏ nhẹ lên tiếng:
– Anh đã mệt chưạ. Có cần em làm gì nữa không?
Tên lùn đang nhấp nhổm, ngạc nhiên ngóc đầu nhìn Oanh thích thú hỏi:
– Tại sao em không la lên như lúc nãy?
Oanh nói dối thực gọn:
– Em nói thực với anh. Trong đời em sợ nhất mấy thằng có râu sồm. Bạn anh râu ria như vậy làm sao em chịu nổi. Còn như anh đây có sao đâu. Anh muốn gì em không chìu được cơ chứ.
Tên lùn khoái trí cười hinh hích.
-Vậy mà lúc nãy tại sao em không nói, để anh thương lượng với nó chứ.
Oanh cười mím chi.
– Thương lượng được cái gì cơ chứ. Anh không thấy lúc trước khi hắn phải bó đi, còn nhéo em một cái muốn chết đó hay sao?
– Ờ héng.
Oanh thấy tên lùn có vé tin nàng nên nói tiếp:
– Hơn nữa, lúc ấy các anh bịt miệng em lại rồi, còn nói cái gì được nữa cơ chứ.
– Ai bảo em la.
– Anh thấy bây giờ em có la không. Ai lại không biết con em vợ anh bạn anh, đang ở cách đây đâu có xa. Nếu em la lên, bộ cô ta không nghe được hay sao. Lúc ấy cô ta biết, nói lại với cả vợ anh và vợ bạn anh nữa, liệu các anh có yên thân không? ,
– Biết vậy sao em không la lên chứ?
– Em nói thực, anh đừng cười em nhé.
– Ừ, nói đi.
– Em đã có chồng, có con rồi. Thằng chồng em to như một con bò mộng. Tối tối nó hành hạ em khổ sở biết là dường nào. Bởi vậy, em thường mơ ước gặp được những người nhỏ nhắn như anh, ngủ với nhau sung sướng biết mấy.
– Em nói thực không?
– Bây giờ mà anh còn chưa tin em hay sao. Tại anh không để ý. Nếu từ lúc nãy tới giờ, dù chân em bị trói. Em co chân lên thì anh có sung sướng được hay không cơ chứ. Hay là nó lọt thỏn vô mình em như cây đũa khua ống tre thôi Tại em thích anh, nên kẹp cứng hai chân lại cho anh hưởng thụ mà không để ý à.
Mặt tên lùn ngẩn ngơ tới thích thú. Nó cười lên ha hả nói:
– Trời ơi, có thế mà tôi cũng không hay. Ngu ơi là ngu.
Thấy tên lùn cười nói oang oang. Oanh đánh luôn một đòn tâm lý nữa.
– Trời ơi. Anh nói nho nhỏ chứ. Bộ muốn cho con em vợ bạn anh, nó’nghe được hay sao mà la lớn lên như vậy?
Tên lùn đưa tay bịt miệng mình lại. Ngó nháo nhác, nói nho nhỏ:
– Ừ nhỉ, nếu em không nhắc thì lộ chuyện rồi.
Oanh nói ngay.
– Em chỉ sợ không kịp nữa rồi, thế nào cô nàng kia cũng đã nghe anh cười hô hố lên rồi chứ còn gì nữa. Thế nào nó cũng tới đây bây giờ thôi.
Tên lùn có vẻ sợ hãi hỏi:
– Bây giờ phải làm sao hả?
– Thì tụi mình chạy thực nhanh lên đỉnh núi đi chứ còn nằm đây chờ cho nó tới nơi hay sao?
– Ừ héng, nhưng mà làm sao em đi được?
– Thì anh cởi trói cho em đi chứ còn làm sao mà chạy kịp nữa.
Oanh vừa nói xong, cả hai cũng đã nghe thấy tiếng nói lào xào tiếng tay vạch bụi thật gần. Oanh nói nho nhỏ thực nhanh:
– Cởi trói cho em rồi chạy ngay đi, chứ còn chần chờ gì nữa chứ.
Không còn kịp suy nghĩ gì hơn, tên lùn cởi trói cho Oanh ngay. Oanh vừa được cởi trói, nàng định trở mặt liền. Nhưng chợt nghĩ lại, chưa chắc gì mình đã địch lại thằng lùn này, trong khi mình còn đuối sức như vậy. Nàng nghĩ thực nhanh. Phải dụ thằng này chạy ngược lên gần nhà thân chủ quảng cáo của mình, nàng mới hòng dễ thoát thân được Trong khi đó, tên lùn thấy Oanh im lặng, vịn vào vai nó chạy lên núi nên an tâm vô cùng. Nó thấy Oanh chẳng những không la làng mà lại còn theo nó chạy ngược lên đỉnh núi nữa thì thật là hứng khởi, nên nó để cho nàng bám lấy vai mà chạy. Chẳng những thế, nó còn vòng tay ngang hông đỡ cho nàng chạy vững vàng hơn. Chạy được một lúc thực lâu. Oanh mệt muốn ngất ngư, nàng đã nhìn thấy xa xa, mái nhà của thân chủ quảng cáo mình. Nhưng Oanh không thế nào chạy được nữa. Nàng bảo tên lùn:
– Thôi, chúng ta tạm ngồi xuống đây nghỉ một lát đi anh. Chạy mệt quá rồi.
Tên lùn cũng đã thở hồng hộc. Oanh biết nó vừa đè nàng ra như vậy, lại chạy thục mạng như thế này thì làm sao không mệt mỏi cho được. Nàng ngồi dựa lưng vào nó nhìn về phía mái nhà của thân chủ quảng cáo, thầm mong ông ta nhìn thấy nàng. Bỗng tên lùn vòng tay ôm lấy ngang mình Oanh, đè nàng xuống. Khi lưng Oanh vừa chạm thảm cỏ nàng co chân đạp một cái chí tử vô bộ hạ tên lùn. Y bị đá trúng chỗ nhược, chu lên như heo bị thọc huyết. Nhân cơ hội ấy, Oanh nhổm dậy, chạy thục mạng về phía căn nhà trước mặt. Nhưng có điều nàng không ngờ. Sức chịu dựng dẻo dai của giống người lùn này thật phi thường.
Tuy bị đá một cái như trời giáng, nhưng chỉ một giây sau, tên lùn đuổi theo nàng bén gót và không đầy mười phút sau, nó đã túm được nàng. Những trái đấm liên tục của nó vung ra, nhắm ngay bụng Oanh làm nàng ngã gục xuống thảm cỏ. Oanh thét lên nhưng vô ích, tên lùn đã đè nàng xuống và ngồi trên bụng nàng.
Nếu đứng mà đánh nhau với tên lùn này, Oanh còn có lợi thế để đá vào mặt nó dễ dàng. Bây giờ nàng bị té ngửa trên mặt đất, mà nó lại ngồi trên bụng Oanh rồi thì hết hy vọng lật ngược thế cờ. Hơn thế nữa, hai tay nó đã nắm được cổ tay nàng, bất tréo lại cứng ngắc. Và không hiểụ nó quơ được một sợi giây leo ở đâu, trói nghiến ngay hai tay nàng lại. Oanh chỉ còn nước duy nhất là la thật lớn, kêu cứu. Nàng hy vọng người thân chủ quảng cáo ma quái kia sẽ nghe được tiếng la thét của nàng.
Trong khi đó, tên lùn ngồi trên bụng nàng, cười hì hì nói:
– Lúc nãy sao mày không la. Bây giờ lên tới gần đỉnh núỉ rồi, còn la lối làm chi nữa. Con em vợ thằng bạn tao làm sao nghe được tiếng mày nữa mà tới đây cứu chứ. Nói xong, nó lấy luôn mấy sợi giây leo nữa, trói cứng hai chân nàng vào với nhau rồi cười hì hì nói: Bây giờ mày không có co chân lên được, cũng không có dạng cẳng ra nữa rồi nhe. Cái ống tre của mày bị tao đập dẹp lại vừa khuôn cho hai đứa mình ân ái đêm nay rồi phải không. Dù sao tao cũng phải cám ơn mày căi chiêu này.