Không biết con Rose đã lùi ra sau hồi nào, khi nghe mẹ nói, nó la lên một tiếng lớn, chạy vội vô phòng đóng cửa lại thực mạnh. Oanh nghe có tiếng gài cửa vội vàng, nàng phì cười nói:
– Con nhỏ này lanh quá đi.
Bà Tư chạy lại đập cửa gọi nó mấy tiếng, nhưng trong phòng vẫn lặng thinh. Bà quay lại thở dài nói:
– Đó mày coi, tao nuôi chúng lớn xác vậy rồi mà có ít tiền đứa nào cũng giữ bo bo chứ có nhờ vả được gì đâu.
Oanh nói lảng đi.
– Thì con nít mà chị, tụi nó đã biết nghĩ nhưmình đâu. Hồi này chị làm ăn ra sao rồi?
– Mày còn lạ gì tao nữa. Bây gi(‘l già rồi, moi tiền của mấy thằng già cũng còn khó. Chỉ lừa cơ hội tụi nó sĩn, dụ về nhà gơ gạc được đồng nào hay đồng đó thôi. Mày có khá không? Giúp tao một ít đi. ~
Oanh cười cười, nói nửa đùa nửa thiệt:
– Nếu vậy chị bán cho tôi con Jane này đi.
Bà Tư cười hăng hắc:
– Nó chịu theo mày tao cho luôn đó. Mà khỏi phải một mình con đó, mày muốn bắt mấy đứa thì bắt.
Oanh quay qua Jane hỏi:
– Con có chịu đi theo cô luôn không?
Jane vẫn cờn ấm ức vì bị mẹ giật tiện nên nói liền.
– Con đi theo cô luôn, không về đây nữa đâu.
Bà Tư cười nửa miệng nói:
– Được như vậy tao còn cầu nữa. Chỉ sợ cô Oanh chịu không nổi mày tới ba bữa thôi.
Oanh nói lấy lòng Jane.
– Con đừng lo, tụi mình thương nhau mà phải không?
Jane ôm lấy Oanh hôn thực mạnh lên má nàng. Oanh đã nhìn thấy ánh mắt khờ dại của con nhỏ trao cho nàng thực sự. Nàng sợ bà Tư buồn, vừa định quay lại nói thì bà Tư đã nói trước nàng.
– Con nhỏ này nó chịu mày rồi đó. Đưa cho tao mượn mấy ngàn tao cho mày luôn đó.
Oanh tưởng bà Tư nói hờn mát, nàng cười hì hì nhưng bà Tư đã tiếp ngay. ~
– Tao nói thực đó.
Oanh nheo mắt, nói nửa đùa nửa thiệt.
– Em cho chị mượn năm ngàn chịu không?
Bà Tư cười ha hả, nói liền:
– Tao chĩ cần mượn mày hai ngàn thôi. Nói thiệt đó.
Oanh móc cuốn sổ nhà băng ra nhìn bà Tư cười hì hì:
– Chị đã chắc chưa, em ký tiền thật nè.
Bà Tư vẫn cười ha hả, nói:
– Mày cứ ký tiền cho tao mượn đi, tao cho nó theo mày luôn thực mà. Nếu sau này có nói gì mày, cứ ỉa ra cho tao ăn cũng được.
Oanh không nói gì nữa, ký ngân phiếu của nàng cho bà Tư liền. Nàng xé tờ ngân phiếu trong khi mắt bà Tư sáng lên trông thực dễ sợ. Bà nhìn mê mẩn vô những dòng chữ trên tấm ngân phiếu của Oanh mà hầu như quên hết
mọi chuyện chung quanh. Oanh nói:
Bây giờ chị viết mấy chữ vô sau tấm ngân phiếu
này đi, rồi ký tên vô.
– Mày muốn tao viết cái gì?
– Viết ỉà bà bằng lòng cho con Jane theo tôi.
– Tưởng cái gì chứ tao còn lạy mày cho nó theo luôn nữa.
Nói xong, bà Tư viết liền những gì Oanh vừa nói và ký tên ngay. Bà lật đật dơ tấm ngân phiếu cho Oanh coi rồi đứt vội vô túi áo như sợ nàng đổi ý. Jane đứng cạnh nói:
– Mẹ bán con rồi thì trâ mấy trăm vừa rồi cho con chứ.
Bà Tư nhây nhúa nói:
Bây giờ con Oanh nó là mẹ mày thì đòi nó chứ sao lại hỏi tao?
Jane dậm chân thình thịch nói:
– Mẹ nói nhây quá hà. Tiền của người ta chứ bộ.
Oanh kéo Jane vào lòng vỗ về:
– Cô đã nói là sẽ cho con cái khác mà. Thôi, tụi mình đi mua hột xoàn cho con được chưa?
– Tối rồi mà cô.
– Ừ khuya quá rồi. Phải về ngủ một chút, sáng mai mới dậy sớm được mà đi mua đồ chứ. Hơn nữa, ngày mai con còn phải đi học, đâu có nghỉ được.
Bà Tư cười hì hì nói:
– Nó bỏ học cả năm nay rồi, mày không biết hay sao?
Oanh ngạc nhiên quay lại Jane hỏi:
– Nếu cô không lầm thì con tốt nghiệp trung học năm ngoái mà phải không?
– Không, con bỏ học từ lớp mười một mà cô không biết hay sao?
Oanh ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao vậy?
– Con đi học thì ai trông em cho bả đi đánh bài chứ.
Bà Tư la lên:
– Ê… ê.. mầy đừng có xạo nhe. Tao kêu mày đi học, mày trốn lên trốn xuống, làm tao khổ vì mày. Bây giờ còn gieo tiếng ác cho tao nữa hay sao.
Thế mẹ bảo ai coi mấy đứa nhỗ đây?
– Thì mày mặc kệ tụi nó.
– Mẹ chỉ được cái nói nhây thôi…
Oanh sợ hai mẹ con lại ấu ó với nhau nên kéo con nhỏ ra cửa, nói:
– Thôi, được rồi. Bây giờ chúng mình đi được chưa?
Nói xong, nàng quay qua bà chị họ.
– Chị Tư em về nhe, mấy bữa nữa em chở con Jane trả chị.
Bà Tư nói thực nhanh:
– Tao đã bán nó cho mày rồi mà. Chở nó về đây làm gì nữa.
Oanh cười hì hì đưa một ngón tay ra nói:
– Móc ngoéo đi.
Bà Tư nắm bàn tay lại, đề chừa một ngòn tay ngoéo vô ngón tay Oanh liền. Bà cười hì hì nói:
– Mày tưởng tao nói chơi hay sao?
– Vậy thì được rồi.
Jane níu lấy vai Oanh chui vô xe nói:
– Bả nói thực đó cô. Con ở với cô luôn cho mà coi. Kể như cô mất hai ngàn đó đi.
– Mấy ngàn bạc đó mà ăn thua gì. Miễn là lăm sao cho con vui là cô thích rồi.
Oanh mở bóp, tính lấy chìa khóa xe nàng mới biết mình để quên chìa khóa trong nhà bà chị họ. May mà nãng quên khóa cửa xe nên Jane mới chui vô trong xe được. Nàng bảo Jane.
– Con ngồi đây cô trở lại lấy chìa khóa xe đă nghe. Nhớ khóa cửa lại cẩn thận nhé.
Jane gật đầu ngoan ngoãn, nó chờ cho Oanh ra khôi xe, đóng cửa lại rồi ấn nút khóa cửa. Oanh yên trí đi trở ngược lại vô nhà bà Tư. Mới đây mà bà ta đã tắt đèn tối
om rồi. Oanh bấm chuông, lục đục một lúc sau mới thấy
bà Tư ra mở cửa. Nàng nói:
– Em để quên chìa.khóa xe ở trên bàn.
Bà Tư mở rộng cánh cửa cho nàng vô rồi đóng lại ngay. Oanh không để ý, đi thẳng vô trong bàn lấy sâu chìa khóa.