Khi Hồng thức dậy, nàng thấy Jane đang ôm lấy mình, hút máu nơi vết thương ở cổ tự hồi nào. Hình như cô nàng đã hút khá lâu rồi nên thân thể Hồng thấy uể oải lạ thường.
Nàng ôm lấy Jane, xoa nhè nhẹ sau lưng hỏi:
– Em dậy từ hồi nào vậy? .
Jane buông nàng ra, nhoẻn miệng cười.
– Em dậy cũng lâu rồi, đi hút máu tụi lùn một hồi rồi mới về đây. Thấy chị vẫn còn ngủ ngon quá nên nằm bên chị hút máu một hồi rồi đó.
– Chị thấy mệt quá đi, hình như ein hút máu chị lâu lắm rồi phải không?
Jane xoa bụng căng phồng, cười hì hì. .
– Máu chị thơm và ngon ghê vậy đó.
Hồng kinh hãi kêu lên:
– Lần sau em đừng làm như vậy nữa nghe. Nếu chị không thức dậy, có lẽ em hút hết máu chị còn gì. Jane vẫn cười hềnh hệch nói:
– Không sao đâu, để em đi bắt mấy tên lùn về bắt đền cho chị.
Vừa nói xong Jane đã bay ra khỏi hang động liền. Và cũng chỉ trong chớp mắt, nàng đã xách mấy tên lùn về ném trưđc mặt Hồng rồi. Thật sự Hồng không ngờ công lực Jane lại tiến triển mau như vậy. Bây giờ chưa chắc gì nàng đã bay nhanh và khỏe hơn nó nữa.
Bởi vì nếu cứ ung dung bay nhảy một mình, với vận tốc như vậy cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng mà cắp hai ba thằng lùn một lượt mà bay như vậy thì công lực chắc chắn phải tu luyện cả trăm năm chưa chắc gì đã đạt được. Hồng không hiểu tại sao lại có hiện tượng lạ lùng nhưvậy?
Điều này làm sao Hồng hiểu nổi. Vì chính Jane cũng không ngờ cơ duyên đó lại tới với mình một cách dễ dàng nhưthế. Bởi vì sáng sớm hôm qua. Lúc vừa học được phép lướt đi nhanh như bay ấy của Hồng. Jane vui mừng tới không thế nào ngủ được. Nàng chạy ra ngoài, bay nhảy tung tăng. Bỗng nàng thấy một bóng đen đang lum khun dòm vào hang động của tụi lùn. Nàng ào tới túm ngay lấy y bay nhanhvô trong hang, địnhnhảy vào phòng của Oanh. Hành động của nàng chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Người bị nàng túm cố dẫy dụa và đã lọt khỏi tay Jane rơi xuống thảm cỏ mặt trời. Ông ta thét lên và ngất sỉu ngay. Jane hoảng hốt, nhảy xuống, chụp lấy ông ta bay vô trong phòng Oanh liền.
Ông ta khoảng trên dưới ba mươi. Trong cơn mê sảng đang khi ngất sỉu ấy, Jane đã đọc được trong tư tưởng ông ta không biết bao nhiêu là điều lạ lùng. Và một hồi sau thì nàng biết kẻ trong tay mình là ai. Jane hoảng hồn, vì chính ông ấy là lão Lâm. Được kể như sư phụ của cô Oanh. Jane không biết phải làm sao, vì nàng biết rằng; nếu lão này tỉnh lại thì nàng sẽ bị lão ta nắm đầu ngay. Lúc nãy chẳng qua vì bất ngờ và sự việc xảy ra quá nhanh, nên lão không kịp trở tay. Lại sui cho lão cố vùng vẫy nên rớt ngay xuống đám cỏ mặt trời, làm lão bất tỉnh nhân sự. Jane mới đưa được lão vào căn phòng này.
Jane nghĩ thực nhanh trong đầu, bây giờ chỉ còn cách giết hắn chết mới yên chuyện. Nàng lại nghĩ ngay tới lão Thiên Hồi đó bị Hồng móc tim và cắn nát thi thể mà bây giờ vẫn còn sống thì với lão Lâm này chỉ còn nước cố ăn cho hết da thịt, tủy não lão, may ra nàng mới yên thân được. Thế là Jane làm liền. Nàng xé thân thể lão Lâm ra từng mảnh nhỏ, cố gắng ngồi ăn cho bằng hết. Nhưng sức nàng chỉ có hạn. Jane không thế nào ăn hết được đống da thịt đó. Vào lúc ấy, thân thể nàng bỗng căng phồng lên như một trái banh, nóng bỏng, đau nhức tới không cùng. Jane quá sợ hãi, nhảy tung ra ngoài. Hình nhưnàng đã đuối sức nên khi nhảy ra, Oanh té nằm đè lên ngay một chú lùn. Nhưng sự thực không phải là nàng đuối sức, mà là sức lực Jane đã tăng lên gấp trăm ngàn lần hơn lúc trước. Jane đã nhảy một cái mà qua luôn cả hai bức tường, nên mớ té lăn cù ra như vậy.
Khi nàng nằm đè lên một chú lùn thì Jane thấy mát mẻ lạ thường. Nàng cắn luôn vô mạch máu nó núc chùn chụt. Bỗng cơ thể nàng xẹp xuống thực mau như một trái banh xì hơi. Vô tình Jane đã khám phá ra máu của tụi lùn làm tiêu tan đồ ăn trong bụng nàng một cách thần thánh. Thế là nàng bay vô trong phòng nhẩn nha ăn hết chỗ thịt còn lại Cứ mỗi lần thân thể nàng căng lên là Jane lại bay ra nắm lấy một tên lùn hút máu, cho tới khi nào tiêu hóa hết thức ăn trong người mới thôi.
Sau cùng chỉ còn lại một đống xương. Jane yên tâm trở về hang động giam giữ Hồng. Nàng thích thú thực hiện luôn một trong những điều vừa đọc được trong tư tưởng của lão Lâm. Đó là làm Hồng không còn đọc được ý nghĩ trong óc nàng nữa khi mà nàng không muốn. Trong khi nàng vẫn hiểu rõ Hồng đang nghĩ gì. Cái ý tưởng ăn thịt luôn cô nàng này tự nhiên hiện rõ trong đầu Jane. Nhưng nàng vẫn nằm đó hút máu Hồng tỉnh bơ nhưcon nhỏ ngây thơ chẳng biết gì.
Bây giờ thấm thoát Oanh đi đã được hơn tưần lễ mà chưa thấy tăm hơi đâu. Jane vẫn làm công việc hàng ngày mà Oanh giao phó. Công lực của Jane lúc này không sao mà lường được. Nàng không còn ngủ trong hang động với Hồng nữa. Chỉ tới cử, bắt mấy tên lùn cho Hồng hút máu. Jane mới ghé qua đó một lúc rồi lại đi ngay.
Chiều nay nàng vừa trở về nhà. Bỗng chuông điện thoại reo vang. Jane nhấc máy lên.
– Alô.
– Alô, có phải nhà cô Oanh không ạ?
– Dạ, phải.
– A… Jane phải không. Cô Oanh có nhà không em?
Thưa ông, cô tôi đi vắng. Xin lỗi ông tên chi ạ?
– Jane không nhận tôi hả? Tùng đây. Tôi đưa em đi nhà thương tiếp máu mà quên rồi sao?
Jane cười khúc khích nói.
– A… thì ra anh Tùng. Cô Oanh đi chơi chưa về, anh tìm cô Oanh có chuyện gì không?
– Có gì đâu lâu quá không thấy cô ấy đi làm, nên gọi điện thoại hỏi thăm thôi. Em đã khỏe hẳn chưa?
– Dạ, cám ơn anh, em khỏe như voi rồi. Không nhờ anh hôm đó, chắc hồn em đã du địa phủ rồi.
– Em đang làm gì ở nhà đó?
– Có làm gì đâu. Đang buồn muốn chết đây anh.
Giọng Tùng hớn hở.
– Em có muốn đi chơi không, anh tới đưa em đi.
– Đi đâu mới được chứ?
– Thì đi ăn uống, nhảy nhót gì mà không được.
Jane reo lên.
– Vậy thì còn gì bằng nữa. Nhưng mà em chưa tới hai mươi mết tuổi đâu, có vô mấy chỗ nhảy nhót được không?
Giọng Tùng kiêu hãnh.
– Em khỏi lo, đi với anh không có đứa nào dám hỏi đâu.
– Thật không đó, đây là Mỹ nghe anh. Tụi cảnh sát nó không chừa mặt nào đâu à nghe.
Tùng cười hì hì:
– Vậy mà có nhiều mặt nó phải chừa ra đó em à. Em thay đồ đi, anh tới liền nghe em.
Jane cười khúc khích nói.
– Vậy thì em yên tâm rồi. Anh tới đi.
Jane bỏ điện thoại xuống. Đi vào phòng tắm, cả tuần lễ nay Jane lu bu hoài đâu có tắm rửa gì. Tối nay đi nhảy với Tùng mà không tắm rửa trước làm sao coi cho được. Nhất là Jane biết, thế nào Tùng cũng có cái chuyện mò mẫm cho mà coi. Từ ngày ăn thịt lão Lâm tới giờ, tự nhiên Jane thèm hơi đàn ông lạ lùng. Trước kia, nàng chỉ thích mấy đứa bạn gái. Thấy con trai là ghét cay ghét đắng. Ngay cả khi ngủ với mấy thằng mẹ Jane đem về, Jane cũng chỉ có nằm đó, chứ cũng chẳng có cảm giác gì. Vậy mà mấy bữa nay, tự nhiên nhìn thấy mấy thanh niên đi ngoài
đường cũng làm Jane nóng lỗ tai, máu chảy ỳ ỳ trong mình rồi. Bây giờ đi chơi với Tùng thật là đúng lúc. Tối nay thế nào nàng cũng làm cho anh chàng chết lên chết xuống với nàng cho biết mặt.
Mở nước cho bắn vào thân thể, Jane có cảm tưởng như có bàn tay ai đang kỳ cọ trên da thịt mình. Nàng ưỡn ngực lên, bộ ngực ngày hôm nay sao to lớn lạ thường. Chỉ mới theo cô Oanh lên đây ít ngày mã thân thể nàng đổi khác kỳ lạ như thế n.ày rồi hay sao. Bộ ngực to tròn, hồng đỏ, ngỏng cao có khác gì cô đào hát bóng nổi tiếng có bộ ngực núi lửa trên màn ảnh, thường chiếu ở các rạp chiếu bóng cho người lớn coi đâu.