Hàng ngày Jane như muốn phát điên lên khi nhìn thấy Oanh. Bà cô nàng bây giờ đẹp như một nàng tiên giáng thế. Từ thân thể, giáng điệu, cũng như lời nói ngọt ngào quyến rũ làm sao. Lòng ganh ty trở nên hận thù một cách vô lý Oanh đã nhìn thấy sự thay đổi trong lòng cô cháu gái của mình. Nàng bắt đầu sợ, và ngay khi mùa hè qua đi Oanh quyết định trở lại thành phố ngay.
Có lẽ Jane cũng chỉ muốn Oanh đi cho khuất mất. Bởi vì hàng ngày nàng phải nhìn thấy nhan sắc của bà cô mình như tiên nga giáng trần thế kia làm sao mà chịu nổi nữa. Đã có lúc nàng phát điên lên, muốn cào nát bộ mặt nõn nà đó và thân thể phới phới kia ra mới hâ lòng. Nhưng Jane còn cố đè nén lòng ghen tỵ đó lại. Tuy nhiên, những lời nói cọc cằn cũng khó có thể dừng lại được khi phải đối thoại với bà cô mình.
Khi Oanh đi rồi, Jane mới thấy tâm hồn thư thái phần nào. Hàng ngày nàng đùa chơi với tụi người lùn. Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc nhớ bà cô mình, Jane có ý định xuống núi tới thăm bà. Nhưng chợt nhớ tới sắc đẹp của bà ta, lòng nàng lại nổi điên lên. Những lúc như vậy, Jane chỉ dám lắng nghe tiếng nói và những cử động của bà cô mình trong căn nhà mới mua dưới phố để cho nguôi ngoai phần nào.
Chính Oanh cũng không ngờ thỉnh thoảng lại thấy Jane bắt chuyện với mình một cách dễ dàng như vậy. Những lúc ấy nàng cố an ủi Jane hãy năng tu luyện và đừng dùng tài phép của ưùnh mà hại bá tánh nữa. Nhiều lần Jane đã khóc lốc làm Oanh cũng mủi lòng. Nàng lại đem những lời nói của lão Thiên ra răn dạy Jane. Và cũng những lúc này, tự nhiên Oanh thấy thương Jane vô hạn.
Và chính Oanh bây giờ cũng ngạc nhiên về cuộc sống và tư tưởng đổi thay của mình một cách lạ lùng như thế. Nàng sống âm thầm trong căn nhà mới mua trên một sườn núi phía Nam thành phố. Lão Thiên đã tới thăm nàng thường xuyên. Những lời nói Oanh thường tâm tình với Jane quả thực nàng đã học được từ con người lão Thiên. Phải nói Oanh đã si mê lão tới ngẩn ngơ. Những lời nói của lão như mật ngọt vào tai. Lúc nào Oanh cũng cốkhiêu gợi lòng dục của Thiên để nàng được ăn nằm với chàng mà chưa lần nào nàng được như ý muốn. Tình yêu của Oanh với lão Thiên càng cao, lòng ham muốn ôm ấp, làm tình của nàng càng sôi sục. Oanh biết rằng; thân thể này không thể nào để nguội lạnh như vậy được mãi. Nhất định phải có một ngày Oanh được thỏa mãn những ấm ức chất chứa trong da thịt nàng. Nếu không, cũng có lúc trào ra mà phát điên lên mất.
Trong khi đó, hình nhưThiên cốtránh nàng trong những lúc hứng tình. Chàng lại còn mang về cho Oanh một loài rong biển để nàng nuôi trong nhà. Loài rong này chính là những cây rong đã nuôi sống Thiên trong khi chàng bị nhốt trong quan tài dưới đáy biển. Thân thể Thiên, mạch máu chàng giờ đây là những chất chay tịnh. Con tim ma-quỉ của chàng đã bị Hồng móc ra. Lão hòa thượng kia lại tặng chàng trái tim bồ tát của chính ông. Những phép tắc ma quỉ ngày xưa, chàng đã chằng buồn nhớ tới. Chính Thiên cũng không ngờ mình thay đổi nhanh như vậy. Phải chăng, lời lão hòa thượng nhắc nhở chàng: “Đờ~ là bể khổ, quay lại là bến bờ.” Là như thế này hay sao?
Nhưng chàng lại rất khổ tâm thấy Oanh đã cư xử với mình nhưmột cặp uyên ương. Nàng đã từ bỏ tất cầ để làm đẹp lòng chàng. Máu huyết Oanh đã tư từ thay đổi. Thức ăn của nàng bây giờ là rong biển và nước trong. Chàng nhìn nàng nhưmột đóa hoa sen chợt nở trái mùa. Cái quyết tâm biến Oanh trở lại con đường từ bi của nhà Phật làm Thiên càng bối rối. Cũng vì ýậy mà tâm chàng càng vọng.
Nghiệp chướng không tiêu. Chàng càng bám lấy cái sân si của loài người hơn nữa. Như vậy có hơn gì cái tâm ma hàng ngàn năm xưa của chàng đâu. Còn nhưcứđể tự nhiên, tùy duyên mà tu thì không lý bây giờ tu với một nàng tiên trong tâm như thế này hay sao!
Thiên biết rằng trái tim của lão hòa thượng trong người chàng quả thực thực là tâm phật. Cũng vì vậy mà càng làm cho con người chàng đầy mâu thuẫn. Vì máu huyết còn đầy ma tánh thì duyên kiếp phải trầm luân trong bể khổ. Nào có quay lại được đâu mà thấy bờ? Nhưng dù muốn hay không, Thiên cũng phải từbỏ tâm ma để thay vào tánh Phật mà cầu lấy sự siêu thoát rạ khỏi ma giới. Nhưng còn cái ấm ức của Oanh canh cánh bên lòng thì làm sao đây. Phải chăng đây là cái nghiệp chướng cản lối ngăn đường không cho chàng ra khỏi bến mê. Xưa kia, quỉ nữ ngăn đường đức Thế Tôn để kéo ngài ra khỏi chánh đạo. Nhưng đức Phật đã thắng được tà tâm ma nữ, để đi thẳng đến con đường giác ngộ. Bây giờ, Oanh đang từ ma mà cải tà qui chánh. Chứ nàng đâu có phải là người của Ma Vương sai tới hại chàng. Nhưng lòng thương yêu của nàng dành cho Thiên lại làm vướng víu chàng bước theo chân Phật. Liệu chàng có bỏ mặc nàng được không. Ngày xưa Phật là Phật. Còn bây giờ dù cho chàng có mang trái tim bồ tát của lão hòa thượng đầy từ tâm kia thì chàng vẫn còn mang cái cốt ma. Làm sao cho thành hình tướng Phật được. Hơn nữa, tình yêu của nàng nào có tội tình chi!
Sau bao nhiêu ngày tìm tới chánh pháp để hóa giải kiếp ma thì càng ngày Thiên càng vương mắc vào cái chướng tu quanh co. Không làm sao hóa giải được cái ấm ức xuân tình thật tầm thường của Oanh.
Và trong những ngày Oanh sống ấm ức chờ đợi như vậy thì Jane đang lồng lộn trong hận thù ngùn ngụt bốc sôi lửa hồng. Trái tim nàng được hun đúc bằng cuộc sống lừa lọc của người mẹ điếm đàng ngay từ thuở mới lọt lòng. Sống với Oanh trong những ngày vừa qua, Jane đã đi vào ma giới bằng lòng ham muốn nhiệt cuồng của tuổi trẻ hờn căm.
Trong thân thể nàng giờ đây lại có thêm một trái tim nữa. Trái tim của lão Lâm. Một con Ma Cà Rồng đầu tiên đã dám phá luật ma giới, bắt nhốt sư phụ, ép thầy mình phải tiết lộ thiên cơ, để học những điều đem ra hại đời sau này. Không biết đây là cái may mắn của Jane hay là cái nghiệp chướng của nàng. Nhưng dù sao, bây giờ, bản lãnh của Jane phải kể là một cao thủ thượng thừa trong ma giới. Từ hôm Oanh khuyên nàng ăn chay, Jane đã thử. Không phải vì nàng muốn cải tà quy chánh. Nhưng mà nàng nghĩ có phải cách này có thể đem lại sắc đẹp tuyệt vời như của Oanh được hay không. Khi Jane vừa đút một cọng rong biển vô miệng. Lưỡi nàng nóng bỏng nhưmuốn lột da. Hai ba ngày không ăn uống gì được nữa. Jane đã thét lên, nhảy về hang động ngay. Từ đó trở đi, nàng không còn muốn gặp lại bà cô ngày nào đưa nàng vào ma giới nữa. Còn Oanh, nhiều khi muốn gặp đứa cháu thân yêu ngày nào. Nhưng Jane đã cố tình tránh né, thành ra Oanh không thế nào gặp lại được Jane.
Trong những tháng ngày trong hang động. Jane chợt khám phá ra một điều. Nếu chỉ hút máu tụi lùn không thôi thì công lực có tiến triển, nhưng mà thua xa ăn thịt luôn từng đứa. Thế là mỗi ngày nàng đem một mạng ra làm khẩu phần hàng ngày. Ăn sống nuốt tươi từng đứa một. Chẳng bao lâu, Jane đã giết sạch đám người lùn này. Cố lẽ bây giờ giống người này đã tuyệt chủng trên trái đất!
Jane thích thú với thành quả nàng đạt được. Từ nay trở đi, ngoài cô Oanh ra. Nàng là con Ma Cà Rồng duy nhất có thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời. Hơn thếnữa, Jane có thể biến thân thành những nhân vật nàng muốn. Giống như hai giọt nước. Từ giọng nói tới điệu bộ không khác một mảy may.
Cái thành quả quyền lực tuyệt lân mà Jane đạt được đã làm nàng hớn hở được vài hôm. Khi Jane giết sạch đám người lùn rồi, nàng bắt đầu thấy cô độc, lẻ loi. Jane lại đi vào bực bội, chán nản, hận thù.
Tối nay trời thực oi bức. Con trăng mười sáu tròn quay trên bầu trời sáng long lanh màu bạc. Jane hóa thân thành một chàng trai thực bảnh bao, lững thững thả bộ xuống núi. Nàng vừa tính làm bộ xin quá giang xe xuống thành phố để kiếm con mồi thì chợt nghe thấy một làn hơi thở nóng hừng hực từ xa ùa tới thực mau, chẳng bao lâu, nàng lại đọc được trong đầu của một con Ma Cà Rồng đang bay lại phía nàng. Jane bế nguồn tư tưởng của nàng lại, để không cho con ma kia đọc được ý nghĩ của mình. Chỉ trong chởp mắt, một thiếu nữ tuyệt đẹp xuất hiện trước mặt nàng vài chục thước. Jane nhận ra ngay đó là Hồng. Thật là oan gia gặp lại nhau. Nhưng Hồng nào có biết người đứng trước mặt mình là Jane đâu. Nàng làm bộ đi cà nhắc như mệt mỏi lắm, từ từ tới chỗ Jane đứng. Giọng Hồng hớn hở gọi:
– Anh ơi… anh có phải là người Việt không?
Jane mỉm cười nói:
– Dạ… không ngờ nơi rừng núi này lại gặp một đồng hương tuyệt đẹp như cô chứ. Cô đi đâu mà lang thang ở đây?
Hồng đi tới gần Jane, hai tay vịn lấy vai nàng. Ngực Hồng cố tình ép sát vô mình Jane, nói:
– Em đi với một thằng bồ. Cái thằng mất dạy, đưa em tới đây tính làm hỗn nên em nhảy xuống xe đi bộ về.
Jane làm bộ la lên.
– Trời ơi, nhè khu này mà em nhảy xuống đây lúc trời tối như thế này, nhỡ gặp mấy thằng bụi đời, nó đè em ra thì sao?
Hồng làm bộ sợ sệt nói:
– Lúc đó em đâu có nghĩ được như anh đâu. Nhà em ở trên núi này chứ có đâu xa. Chẳng nói dấu gì anh, thằng bồ em người Mỹ, mọi ngày nó cũng hiền lắm. Hôm nay không biết mắc cái chứng gì, nó rủ một thằng bạn đi nhậu, đưa em đi cùng. Rồi về tới đây, nó để thằng bạn nó đè em ra chơi cho nó coi. Anh thấy có mọi rợ không?
– Bộ nó đè em ra ngay trong xe à?
– Dạ, em ngồi phía sau. Thằng bồ em lái xe, còn thằng bạn nó ngồi bên cạnh. Tới con đường lên núi kia, nó lái vô đó đậu lại cho thằng bạn nó xuống ghế sau chỗ em ngồi đè em ra mà làm hỗn.
– Bồ bịch gì kỳ cục vậy?
– Mỹ mà anh, tựi nó đổi vợ, đổi chồng là thường chứ có gì lạ đâu.
– Như vậy mà em cũng chịu bồ với nó à?
– Chắc anh mới ở Việt nam qua phải không?
– Dạ… tôi cũng mới tới đây được hơn một năm thôi.
– Anh đi diện HO hả?
– Dạ, tôi theo ông già qua đây diện HO. Mà sao cô biết hay quá vậy?
– Nghe anh nói chuyện, em cũng đoán chừng vậy thôi. Bị ở Mỹ có nhiều chuyện lạ mà các anh mới qua chưa biết đâu Thí dụ như cái vụ đổi bồ một đêm là chuyện thường thôi mà.
Jane làm bộ ngờ nghệch hỏi:
– Làm như vậy kỳ chết. Rồi làm sao hôm sau nhìn mặt nhau nữa chứ?
Hồng cười thực đ thõa nói:
– Có gì đâu, chuyện ngoài da thôi mà. Ngày mai có đứa nào còn nhớ chuyện tối qua nữa đâu mà lo. Có mất mát gì đâu mà sợ.
– Thế tại sao lúc nãy thằng bạn bồ em nó đè em ra mà em lại không chịu?
– Ở Mỹ mình làm cái gì cũng do sự ưng chịu của chính bản thân mình mới được. Dù cho bất chấp dư luận bên ngoài. Còn như lúc nãy em có chịu cho nó đè em ra đâu mà nó làm ẩu như thế cơ chứ.
– À thì ra thế.
– Còn anh tại sao lại lang thang ở đây giờ này. Chắc đi tới đây xe hưphải không? Hay là anh đi với em lên núi, sáng mai em chở về nhé.