VN88 VN88

Thèm những đêm ân ái say mê

Jane vẫn còn mê mẩn trên da thịt Oanh. Nó đã kéo hẳn quần nàng xuống, vục mặt trên bụng nàng. Oanh cho xe chạy về hướng đường đèo. Qua ngọn đèo trên núị nhà con Ma Cà Rồng. Nàng lái xe vô con đường nhỏ lên đỉnh núi. Bây giờ dù trời tối mịt mù, mắt nàng vẫn nhìn thấy mọi vật rõ như ban ngày. ọanh thích thú đạp mạnh ga cho xe chồm lên, lướt nhanh trên con đường nhỗ dẫn lên đỉnh núi,
Về tới nhà con Ma Cà Rồng. Cửa nhà vẫn vắng tanh, Oanh đỡ Jane ngồi dậy. Con nhỏ ngơ ngác hỏi:
– Đây là đâu vậy cô Oanh?
Oanh mỉm cười trả lời:
– Nhà cô chứ ở đâu?
– Sao mà tối om vậy cô. Giống như cô ở trong rừng vậy?
– Không phải trong rừng, mà là trên núi.
– Cô không nói gạt con đó phải không?
– Tại sao con lại nghĩ cô gạt con?
– Tại vì nhà trên núi không có cái nào dưới một triệu đô la đâu.
– Không dưới một triệu đô la thì sao?
Jane cười khúc khích:
– Bộ cô cặp được với thằng cha triệu phú nào rồi hả?
Oanh cười thực lớn:
– Nếu đứa nào muốn trở thành triệu phú thì cặp với cô chứ cho tới giờ phút này cô chưa cặp với thằng năo cả.
– Bộ cô trúng số rồi hả?
Oanh hỏi lại:
– Cứ phải trúng số mới có tiền được hay saọ?
– Không lý cô bán bạch phiến.
– A!… Cô không có chơi cái trò đó đãu nghe. Có ngày ở tù đó.
– Thế làm sao cô có cái nhà này. .
Vừa nói xong, Jane cười ha hả nói tiếp ngay:
– A… con biết rồi, chắc nhà của ai cho cô mượn đỡ một đêm chứ gì.
Oanh nắm tay Jane đưa vào phòng khách nói:
– Có mượn hay không thì thủng thẳng con sẽ biết. Nhưng có điều chắc chắn, cô cháu mình sẽ ở đây lâu dài và chỉ có hai đứa mình thôi, con có sợ không?
– Nếu nhà người ta con mới sợ, chứ nhà cô con còn sợ cái gì nữa.
– Vậy thì được rồi. Bây giờ cô cho con cái này có chịu không?
– Cái gì đó hả cô?

Oanh tháo trên tay ra chiếc nhẫn hột xoàn nàng vẫn đeo. Mấy tháng trước, Oanh đã rút hết tiền tiết kiệm ra được mười mấy ngàn, mua chiếc nhẫn này. Năng cầm tay Jane xỏ vô ngón tay nó hỏi:
– Có đẹp không?
Jane há mồm, trợn mắt nhìn chiếc nhẫn hột xoàn mà hít hà.
– Trời ơi, cô tính cho con thực hả?
– Đúng rồi. Nhưng con phải làm cho cô một việc ngay bây giờ, trước khi mặt trời mọc, và làm một mình thôi.
Jane nắm tay lại tỏ vẻ cương quyết:
– Nhất định là con phải làm cho bằng được vụ đó rồi.
– Con đã biết vụ gì chưa mà quả quyết như vậy?
Jane nói ngay không cần suy nghĩ:
– Vì cái nhẫn hột xoàn này, có cái gì mà không dám làm chứ. Mẹ con bắt con ngủ với mấy thằng Mỹ say rượu, con còn dám làm nữa là vụ gì khác. Bộ cô cũng muốn con ngủ với ai hả, con không có ngán đâu.
Oanh cười ha hả nói:
– Con đòi ngủ với người ta, cô còn đánh đòn nữa, chứ nói gì cô bắt con ngủ với ai nữa hả?
– Thế cô bảo con làm cái gì chứ? Giết người con cũng không ngán đâu. Nhưng đừng có ở tù là được.
Oanh nâng mặt Jane lên hỏi:
– Đừng có nói tầm bậy. Giết người thì ở tù rục xương, làm gì có thì giờ mà đeo hột xoàn nữa.
– Thế cô bảo con làm cái gì cho xứng với cái nhẫn này đây?
– Không có gì khó đâu.
– Nhưng là chuyện gì chứ.
– Được, để cô nói con nghe. ở mé núi bên kia, có một tụi lùn ởchúng với nhautrong mộthang động. Chúngkhông bao giờ ra ngoài vào ban đêm cả. Mấy thằng lùn đó dê không thể tượng tượng được. Gặp ai, tụi nó cũng muốn đè ra hiếp cho bằng được. Bởi vậy, cô muốn bắt một thằng về đây dỡn chơi.
Jane cười hì hì.
– Cô tính bắt cóc một thằng về đây chơi hả. Coi chừng
tụi nó gọi cảnh sát thì sao?
Oanh trấn an Jane. .
– Ngu gì đem nó về đây. Mình lôi nó ra bìa rừng dỡn một lúc rồi thả nó về thôi mà. Hơn nữa, mấy thằng đó thấy gái là tít mắt lên rồi, còn làm được cái gì nữa.
Jane thích thú reo lên:
– Vậy tụi mình đi ngay bây giờ nghe cô.
Oanh gật đầu nói:
– Tốt, bây giờ con ngồi đây nghỉ một lát đi. Cô đi tìm cái hang động đó ở đâu đã, rồi về dắt con đi.
– Tại sao cô không cho con đi luôn một thể.
– Cô quen đường rồi nên đi mau hơn, dắt con đi sợ trời sáng mới tìm ra hang động của tụi nó thì khó bắt chúng nó lắm. Con bật Ti Vi lên coi, chờ cô về liền mà.

Jane hí hửng đi lại chỗ Ti Vi, trong khi đó Oanh chạy như bay ra ngoài. Nàng chỉ tìm vài phút là ra chỗ chiếc bẫy hồi chiều. Oanh lấy một cành cây đập vô cái thong lọng. Chiếc bẫy bật lên. Oanh nghe ngay tiếng lục lạc kêu rổn rển phía bên tay trái. Nàng nắm ngay sợi giây báo động lần theo và đúng như Oanh dự đoán, sợi dây đó dẫn nàng tới hang động tụi lùn liền. Oanh thử đi vô trong. Bỗng nàng giật mình, vì thân thể đau như phải lửa. Oanh hoảng hốt nhảy bật ra ngoài. Nàng vừa nhìn thấy một loại cỏ đỏ như máu, tỏa ánh hào quang,’mọc đầy chung quanh hành động. Oanh biết ngay là loại cỏ mà con Ma Cà Rồng nói với nàng hồi tối. Lúc ấy Oanh cũng ngh,e được tiếng cười nói xôn xao bên trong. Có lẽ tụi lùn tưởng bẫy được con mồi rồi nên cười nói thật ồn ào. Oanh vội vàng chạy nhanh về nhà. Jane đang mải mê coi Ti Vi, thấy Oanh về cười lú hí hỏi:
– Bộ cô tìm được chỗ ở của tụi nó rồi hả?
Oanh gật đầu nói:
– Bây giờ cô cháu mình đi được rồi.
Chỉ vài phút sau, Oanh đã đưa Jane tới trước cửa hang động. Nàng bảo Jane:
– Bây giờ tụi chúng nó đang đùa dỡn với nhau trong đó. Con xông vào túm một thằng nào đứng gần cửa hang động nhất. Chạy ra liền. Tụi nó không dám đuổi ra ngoài này đâu, vì đám lùn này ky bóng tối lắm. Nhưng mà con phải nhớ là đừng để cho chúng nó kéo được con ở trong đó là chết đó nghe không. Tụi nó hãm con chết đó.
Jane cỏ vé hơi run hỏi:
– Tại sao cô không vô trong đó với con?
– Nếu cô vô trong đó được cô đã vô rồi. Bởi vì cô còn phải ở ngoài này làm kế nghi binh. Khi con chạy ra ngoài rồi, cô núp ở đây hò hét, hù cho tụi nó sợ mà không dám rượt theo con. Chứ chui cẳ hai đứa vô đó là kẹt luôn hay sao?

VN88

Viết một bình luận