Nói xong, Hồng nắm tay Oanh lướt đi thực mau. Nàng ngạc nhiên biết ngay là Oanh mới nhập vô thế giới Ma Cà Rồng đây thôi mà công lực Oanh mạnh ghê hồn. Hồng hỗi:
– Bộ anh Lâm mới cho cô nhập vô thế giới Ma Cà Rồng phải không?
Oanh mỉm cười:
– Không hẳn là như vậy đâu. Tôi may mắn thôi. Nhưng tại sao cô lại trốn tránh ông Lâm như vậy?
– Thú thực, chúng tôi đã sống với nhau một thời gian. Nhưng tánh tình anh ấy cổ quái không chịu được. Không biết tại sao anh ta không thích hút máu người nữa. Và cấm tôi luôn, bởi vậy tôi mới phải cao bay xa chạy thôi.
Oanh chợt hiểu, nàng hỏi:
– Nhưng cô có biết tại sao ông ta đổi tánh như vậy hay không?
– Biết chứ.
Nguyên nhân nào vậy?
– Anh ấy nói vừa kiếm được một giống người, có loại máu làm cho Ma Cà Rồng không côn sợ ánh sáng mặt trời nữa…
Oanh không để cho Hồng nói hết câu, nàng tiếp luôn:
– Nhưng số lượng máu hút được của giống người này, phải bằng với số lượng máu mình đã hút được từ trước tới giờ thì công lực mới đủ chống lại ánh nắng mặt trời phải không? Bởi vậy, ông ta mới không muốn cho cô hút máu người nữa.
Hồng ngạc niên hói:
– Cô cũng biết hết rồi hay sao?
– Chẳng những tôi biết giống người đó ở đâu, mà còn thu phục được hết đám này nữa. Tôi còn chỉ cho ông Lâm bắt được một cặp trai gái. Nhưng khi túm được họ rồi, ông ta trốn mất ngay, vì sợ tôi mới ra nhập ma giới, chưa hút được bao nhiêu máu người, nên để cho tôi hút máu mấy tên đó thì công lực tôi sẽ vượt xa ông ta liền.
– Cô nói đã thu phục được hết đám người này, mà tại sao ông ta chỉ bắt được có một cặp, lại chạy trốn. Sợ cô hút máu họ. Cô còn biết nhiều người khác nữa phải không?
– Đúng vậy, bây giờ tôi có cả đám trong tay. Nhưng khi tôi chỉ cho ông Lâm bắt được cặp kia thì tôi chưa thu phục được họ.
Hồng chợt hiểu. Nàng mỉm cười hỏi:
– Thế cô có giúp tôi hút máu tụi nó không?
Oanh cười lớn nói:
– Còn phải tùy sự đối xử của cô với tôi ra sao đã.
Hồng nói:
– Hay lắm, vậy chúng mình kết nghĩa có được không?
– Có nghĩa là có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu phải không?
– Đúng rồi.
– Nhưng cô có gì cho tôi chứ?
– Cô sẽ không thể nào ngờ được.
– Có gì hơn công lực chống được ánh mặt trời chứ.
– Chống lại ánh sáng mặt trời là một điều loài Ma Cà Rồng hằng mơ ước. Nhưng toàn bộ quyền phép cúa ma giới cũng không phải là dở lắm phải không?
Oanh sung sướng nói:
– Nếu quả có việc đó thì cũng đáng để cho chúng mình kết nghĩa với nhau lắm.
– Để cho cô tin tướng nơi tôi, tôi sẽ chữa hết những vết cháy nám trên mặt cô trong một thời gian ngắn thôi. Sự thực ông Lâm cũng không làm được chuyện này đâu. Cô bị ánh nắng mặt trời giữa trưa thiêu đốt phải không?
– Cô nói đúng rồi. Nếu vậy thì tết lắm. Chúng ta về một chiếc hang trên núi kia để cô trị thương cho tôi nhé.
Hồng gật đầu. Cả hai phóng nhanh về phía hướng núi nơi hang động của bọn lùn đang cư ngụ.
Oanh đưa Hồng tới một hang động nhỏ nhưng ăn thực sâu vô lòng núi. Đường đi ngoằn ngoèo và nhỏ hẹp, nhiều chỗ chỉ vừa một người chui qua. Nơi đây thực lý tưởng để nàng trị thương. Hang động này, Oanh cũng vừa kiếm ra được. Tuy nhiên, nàng không ngờ nơi tận cùng của hang động lại phình ra nhưmột căn phòng nho nhỏ như thế.
Hồng cũng thích thú vô cùng. Nàng không ngờ lại có một nơi lý tưởng như thế này để ẩn thân. Từ trước tới nay. Hồng chỉ tìm tới những nghĩa địa hoang vu, trốn trong những quan tài mục nát ở các ngôi cổ mộ nhỏ hẹp. Hồng thích thú ôm lấy Oanh nói:
– Chúng ta có thể ở trọn đời nơi đây cũng thú vị rồi.
Oanh mỉm cười. Hôn nhẹ lên môi Hồng. Hai người quyện lấy nhau, lăn lộn trên lớp rêu dầy như ột tấm thảm dưới nền đất. Quần áo của cả hai bật tung ra thực nhanh. Bộ ngực con gái của Hồng trắng mơn mởn, cứng ngắc và đỏ ao. Nếu so về tuổi tác. Hồng phải lớn hơn Oanh mấy chục tuổi. Nhưng nàng lại nhập vô ma giới năm chưa đầy hai mươi, nên thân thể đã giữ lại ở thời gian đó. Còn Oanh đã hơn ba mươi rồi. Tuổi tác nàng kém xa Hồng, nhưng bề ngoài bây giờ lại là thiếu phụ quá ba mươi. Tuy nhiên, da thịt Oanh vẫn còn cãng cứng và đầy ăm ắp. Vì dù sao, sống ở Mỹ vật chất cũng đầy đủ nên da thịt nàng vẫn còn hấp dẫn vô cùng.
Oanh thì thào nói bên tai Hồng:
– Hồng ơi, nói thực cho mình biết đi. Làm sao mà Hồng biết được hết quyền phép của ma giới.
Hồng mỉm cười, hiểu ý Oanh ngay. Nàng nói:
– Oanh chưa tin mình phải không. Hãy coi này.
Vừa nói, Hồng vừa đưa lưỡi liếm nhè nhẹ trên bàn tay Oanh. Những vết nứt nẻ rướm máu biến hình thực nhanh. Những lớp da cứng và dầy như vỏ cây cháy, từ tư mềm mại trở lại. Tuy nhiên, vẫn còn giữ mầu thật xậm. Oanh mừng rỡ la lên.
Hồng ơi, liếm đi, hãy liếm hết mặt mũi của Oanh cho trở lại bình thường đi nghe Hồng. Nhất định mình không quên ơn Hồng đâu.
Hồng thì thào:
– Chúng mình đã chịu kết nghĩa với nhau, còn có cái gì Hồng tiếc Oanh nữa chứ.
Oanh rà cả hai tay lên thân thể Hồng mơn trớn.
-Thân thể Hồng đẹp quá đi. Thếnày làm gì mà thằng cha Lâm không mê Hồng cơ chứ.
Cả hai ôm ấp nhau cho tới khi gà gáy sáng. Mặt mũi Oanh cũng đã trở lại bình thường. Tuy nhiên, mầu sắc vẫn còn đen sạm như bàn tay.
Hồng nói:
– Oanh đừng lo, chúng mình chỉ ở đây chừng một tuần lễ nữa, Hồng sẽ liếm cho da mặt Oanh trắng trẻo như xưa ngay.
– Hồng làm sao học được những phép thuật này ?
– Chẳng dấu gì Oanh. Hồi đó, sau khi mình ăn hết trái tim lão Thiên rồi trốn đi liền. Nhưng tối hôm sau trở lại tính đem xác chị Tám đi chôn. Ai ngờ thấy lão Thiên vẫn còn nằm đó. Ông ta lại chưa chết mới kỳ. Mình vác ông ta đi ngay, và cho tới bây giờ ông ấy vẫn còn trong tay mình.
Oanh chợt hiều.
– Và từ đó Hồng học hỏi được nhiều điều từ khối óc này phải không?
– Đúng vậy. Cũng vì thế mà anh Lâm không thế nào tìm được mình. Anh ấy đã nghi ngờ mình dấu một cái gì đó nhưng đâu có ngờ sư phụ anh ta lại ở trong tay mình.
– Nhưng tại sao ông ta lại chịu nằm im trong tay Hồng cơ chứ?
– Chắc anh Lâm đã nói hết câu chuyện của sư phụ anh ấy cho Oanh nghe rồi phải không. Oanh không nhớ ông ta bị anh Lâm trói bằng hai sợi dây cà tha của mình
và chị Tám rồi hay sao.
– Tới bây giờ vẫn chưa cởi ra được à?
– Ai mà dám mó tới nó chứ.
– Nếu muốn, Hồng có thể nhờ một người nào đó, không ở trong ma giới, cởi dùm được mà, có đúng như vậy không?
Hồng cười khanh khách nói:
– Không lý mình lại ngu tới như vậy sao.
Oanh chợt hiểu. Thì ra con bé này cố tình cầm tù ông ta để lợi dụng học hết quyền phép của ma giới. Mặt trời ngoài kia đã bắt đầu nhú lên. Một ý nghĩ chợt thoáng ra trong đầu Oanh, nàng vội vàng cốquên đi ngay vì sợ Hồng biết. Tuy nhiên, Hồng cũng đã cảm thấy có điều gì bất lợi cho nàng rồi. Hồng nhổm dậy hốt hoảng hỏi:
– Oanh định làm cái gì đó?
– Oanh nói liếm lấp ngay.
– Không có gì đâu. Mình định đi bắt một thằng lùn về cho Hồng hút máu đó mà.
Hồng mừng rỡ nói ngay:
– Phải đó, Oanh đi liền đi. Nếu không đề ánh nắng mặt trời đúng ngọ, Oanh cũng không chịu nổi đâu.