VN88 VN88

Em có ân hận khi cho anh nhét cặc vô lồn phá trinh em không

Có lẽ mọi người chỉ chờ có thế, họ xúm vô ăn uống ngay. Lẽ tất nhiên, nơi bàn tiệc này, thầy Mười là bậc trưởng thượng nên bao nhiêu đồ ăn ngon đều dồn về đây. San ngồi ngay bên tay phải thầy Mười. Ăn uống thực thích thú. Bỗng chàng để ý một cô gái ngồi đối diện trong bàn, cứ nhìn chàng tủm tỉm cười hoài, Chàng quay qua hỏi nhỏ thầy Mười:
– Thưa thầy, cô gái ngồi trước mặt con là ai vậy?
Thầy Mười chợt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô gái đang nhìn San, ông cười ha hả.
– A, thì ra thế. Sao khéo quá vậy. Qua đây.

Có lẽ cô gái bị thầy Mười bắt gặp đang nhìn San, lại gọi cô ta qua ngồi cạnh San nên mặt cô đỏ lên thấy rõ. Cũng may mọi người lo ăn uống nên không ai để ý. Thầy Mười để cho cô gái ngồi xuống rồi mới nói:
– Đây là con Hoa, nó theo học tôi lâu lắm rồi đó. Nếu phải là con trai, nó đã được xuất sư rồi, nhưng tiếc là nhiều bửu bối, đàn bà, con gái luyện không được, nên tôi còn chần chờ. Nhưng phải nói thực, ít có đệ tử của thầy nào qua mặt nổi nó đâu. Tuy nhiên, tay ấn con Hoa còn kém thầy xa lắm. Tôi không có phước như thầy Tư.
San quay qua Hoa tán tụng.
– Tôi hân hạnh được biết đại đệ tử của thầy Mười, thế nào trong tương lai cũng mong cô chỉ bảo thêm cho.
Hoa nhìn San cười khúc khích.
– Gớm, thầy nói cái gì đại đệ tử, em nghe giống chuyện kiếm hiệp quá. Dù sao em vẫn còn là học trò, đâu dám bì với thầy, chứ đừng nói chuyện chỉ bảo cho thầy làm gì cho thêm mắc cỡ.
San mỉm cười:
– Với học trò ai tôi không biết, học trò thầy Mười, tôi phải nể đủ mười phân rồi.
Thầy Mười nghe San nói, cười ha hả. ông đắc trí lắm.
– Thầy San ăn nói khéo lắm, dân Sàigòn có khác. Thầy nói chuyện với học trò tới mà làm tôi hãnh diện.
Chàng vừa định trả lời thầy Mười, Hoa hỏi:
– Em nghe thầy em nói, thầy tới đây luyện Thiên Linh Cái với thầy em hả?
San quay lại nhìn thầy Mười, thấy ông mỉm cười như thầm bảo Hoa là người tin cậy của ông nên chàng nói.
– Dạ, tôi chỉ phụ chút đỉnh thôi.
Hoa trợn mắt nói:
– Phụ sao được. Em biết chắc, thầy em già rồi, không còn đủ sức luyện loại phép ma nữ này nữa, nên phải nhờ thầy. Em chỉ tiếc mình là con gái, nếu không em cũng xin phụ một tay.
– Cô còn học ở đây, lo gì không có dịp thi thố tài năng.
– Tôi biết có thiếu gì phép phụ nữ có thể luyện được.
– Thầy nói Thiên Linh Cái?
– Dạ.
Thầy Mười đang đút miếng thịt vô miệng, nghe San nói bỏ xuống liền, ông hớt hải hỏi:
– Thầy nói vụ con chó mực phải không?
San vô tình gật đầu. Thầy Mười thở dài, than:
– Hèn gì, thì ra Sư Tổ còn giấu tôi nhiều qúa. Như vậy ngài chưa chỉ định chức chưởng môn là phải rồi!

Lời than của thầy Mười làm San chột dạ, thì ra trong môn phái còn nhiều rắc rối mà chàng không biết! Phải thú thực, sau mấy năm theo thầy Tư tu học, tới giờ này San cũng rất mù mờ về các vị sư phụ tiền nhân.

Hình như mọi người đều cố ý không cho các đệ tử biết nhiều về gốc gác của mình. Điều này quả thực là bất thường, chàng vẫn thắt mắc từ trước tới giờ nhưng không dám hỏi. Bởi vậy, ngay từ hồi chưa được xuất sư, San đã âm thầm truy lùng tông tích các vị tiền sư và nguồn gốc môn phái.
Hôm nay vô tình nghe lời than của thầy Mười, chàng đoán ra một sư việc mới.
– Này thầy San, tôi hỏi thực thầy một điều.
San ngừng ăn ngước lên nhìn thầy Mười.
– Dạ, thầy muốn hỏi chi ạ?
Thầy nhắm đã học được bao nhiêu nghề của thầy Tư rồi?
San mỉm cười.
– Con nghĩ may ra được gần phân nửa.
Thầy Mười cười lớn.
– Thầy đừng có hù tôi. Nếu tay ấn của thầy chỉ bằng phân nửa thầy Tư thì không lý thầy Tư ngang cơ với Sư Tổ sao?
San lắc đầu thực thà nói:
– Con không dám nói láo với thầy đâu, sự thực là như vậy đó.

Nghe San nói, thầy Mười im lặng, chàng nhìn thấy rõ nét ưu tư hằn lên những đường nhăn trên khuôn mặt thầy Mười, ông thở dài.
– Hơn 40 năm theo Sư Tổ học đạo trên núi, giờ này tôi mới biết mình bị lừa?
San giáo hoảng, hỏi:
– Thầy nói như vậy nghĩa là làm sao ạ?
Thầy Mười nói nho nhỏ, chỉ đủ San và Hoa nghe.
– Sự thực thì sư phụ và Sư Ông tụi tôi mãn phần rất sớm, Sư Tổ là người truyền thụ pháp thuật cho mọi người. Cũng vì Sư Tổ sống trên trăm tuổi, nên sức người cũng yếu rồi, không luyện được nhiều bửu bối bằng Sư Ông. Trong khi đó, ngày Sư Ông mãn phần, thầy Tư là người được Sư Ông quý mến nhất, tôi tin là không có món nào của Sư Ông mà thầy Tư không học được. Còn tôi được Sư Tổ yêu mến thì lại bị Sư Ông ghét cay ghét đắng, chỉ vì tôi ưa luyện phép tà ma hơn là đọc kinh kệ.

Nghỉ một lúc, Thầy Mười nói tlếp:
– Tuy nhiên, ỉ y có Sư Tổ nên tôi cũng hơi coi thường Sư Ông, không để ý nhiều về sự luyện tập của Sư Ông cho thầy Tư những ngày Sư Ông sáp về chầu Phật. Nay nghe thầy San nói, bây gìơ tôi mới biết mình tính sai.
Hoa ngước lên hỏi tháy Mười.
– Thưa thầy, còn Sư Phụ của thầy thì sao ạ?
Thầy Mười mỉm cười.
– Chuyện của Sư Phụ dài lắm, khi Sư Phụ chết đi, chẳng ai biết tại sao. Nhưng mọi người đều nói tại tôi. Bởi vậy mới có chuyện Sư Ông ghét tôi và hôm nay lại khám
phá ra là thầy Tư còn cao hơn tôi một bậc.
San đưa đẩy.
– Thưa thầy, theo con thì tất cả các thầy đã được xuất sư rồi dù có hoạt động hay ẩn cư vẫn nể nang thầy nhất. Bằng chứng là ngay ngày giỗ Tổ cũng tổ chức tại nhà thầy; chứ có ai nói tới thầy Tư đâu.
Thầy Mười mỉm cười.
– Cũng vì thế mà tôi lầm. Chuyện tổ chức giỗ tổ ở đây, là do bức thư di huấn để đây chứ không phải tại tài tôi hơn ai đâu. Còn như xét về công lực, quả tôi thua thầy Tư rồi, tôi đã nghĩ từ lâu, nhưng không dám quả quyết. Tối qua, lúc thầy bắt ấn, niệm chú, tôi đã thấy ngay cả thầy cũng chẳng kém tôi bao xa. Lúc đầu, tôi còn tưởng là nhờ sức mạnh của sợi dây cà tha 36 mắt vàng, nhưng sau này chợt nhớ ra, tôi cũng đeo sợi dây cà tha 36 mắt Sư Tổ cho hơn nữa, sợi dây của thầy do tôi luyện thì sợi dây đó làm sao có thể lấn lướt được tôi. Bây giờ lại biết thầy Tư luyện cả được súc vật thành Thiên Linh Cái thì quả là phải cao tay ấn hơn tôi nhiều.
San thắc mắc hỏi:
– Thưa thầy, vụ luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật có liên hệ gì tới công lực nhiều ít.
Thầy Mười nhìn chàng như dò xét.
– Bộ thầy không biết luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật khó bằng ngàn lần luyện bằng thai nhi thật hay sao?
– Nhưng chắc chắn thầy cũng biết, Thiên Linh Cái bằng thai nhi dữ dằn hơn loại bằng súc vật nhiều.
Thầy Mười gật đầu.
– Đúng, nhưng luyện lại dễ hơn, cũng vì vậy; những thầy có Thiên Linh Cái bằng người thực, dù bửu bối có linh hơn vẫn phải nể những thầy luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật, ai không biết họ sợ tổn thọ nên không dám luyện thứ ghê gớm đó thôi, chứ thực ra họ thừa sức làm chuyện ấy.
Ngưng một lúc, thầy Mười hỏi chàng:
– Tôi hỏi thực thầy, thầy Tư có con Thiên Linh Cái nào chưa?
San không dám nói dối, chàng trả lời:
– Dạ có.
– Bằng con chó mực à?
– Thưa không.
– Thế con gì?
– Dạ, rắn Trun.
San thấy thầy Mười thiếu điều muốn nhẩy lên bàn vì hoảng hốt, ông hỏi thực mau.
– Được mấy con rồi?
– Thưa 9 con, với 3 con của con nữa là 12 con.
Thầy Mười ngồi thừ người ra một lúc thực lâu mới nói nho nhỏ.
– Tôi thua thầy Tư xa rồi, không chừng cả thầy cũng lấn lướt được tôi nữa.
San lật đật nói:
– Con đâu dám, thầy nói như vậy chết con rồi.
Thầy Mười nhìn San lắc đầu:
– Tôi nói thực đó, tại thầy không biết đó thôi. Chính tôi đã thử luyện Thiên Linh Cái bằng loại bò sát mà thất bại thê thảm, nay thầy Tư có tới 9 con, còn thầy cũng luyện được 3 con, như vậy tổng cộng là 12 con thì đủ bộ rồi, Tôi sợ sức mạnh của đám này hợp lại ăn đứt mấy con Thiên Linh Cái của tôi. Thật không ngờ?
Bỗng thầy Mười nắm lấy tay San nói:
– Từ trước tới nay, tôi chưa xin ai một điều gì. Hôm nay phá lệ, tôi xin thầy một điều.
– Thầy nói quá lời rồi, thầy muốn con làm bất cứ điều gì mà con không muốn làm thầy vừa lòng đâu. Được thầy sai bảo là mừng rồi.
Thầy Mười gật gù thủng thẳng nói:
– Tôi muốn thầy phụ với tôi xuất sư cho con Hoa.

VN88

Viết một bình luận