Mọi người hoảng hồn nhìn thấy ngay dưới chân Cưng ba con rắn Trun đã cuốn trọn lấy chân nó tự hồi nào. Tam la lớn:
– Cưng, mày không được nhúc nhích. Tao có ngải trừ rắn đây.
Cưng cắn răng nằm yên, loại rắn này ai cũngbiết là rắn cực độc nó có một đầu sanh, một đầu tử. Nếu bị nó dùng đầu tử táp một phát là có trời cứu. Lúc ấy Tam ném một củ ngải trừ rắn ngay cạnh chân Cưng. Lạ lùng thay, cả ba con rắn cùng uốn mình tranh nhau nhào tới táp củ ngải. Tam xanh mặt, lùi lại mấy bước, chàng không tin được mất mình, không hiểu tại sao mấy con rắn này lại không sợ ngải trừ rắn, hơn thế nữa, chúng còn tranh nhau sơi tái củ ngải một cách ngon lành, thật là một điều không thế nào có thể tin được Lúc ấy Cưng đã lồm cồm bò dậy, vì mấy con rắn đang tranh nhau ăn củ ngải, tiện tay Cưng đang cầm cây gay đập luôn cho ba con rắn một cái thực mạnh. Lạ lùng thay, cả ba con rắn cùng uốn mình tránh khỏi và bò về phía Cưng thực nhanh, Cưng thét lên, buông khúc cây chạy thục mạng. Ba con rắn khôngbỏ cuộc, ngóc đầu, le lưỡi rượt theo Cưng bén gót. Mấy cô gái mới vô học run lẩy bẩy, cả Hà và Tam cũng sự tháo mồ hôi. Hà ôm cứng lấy Tam, rên rỉ:
– Chết rồi anh Tam ơi, Rắn Ma thực đó. Coi kìa, nó rượt thằng Cưng ghê quá.
Tam không trả lời Hà vì tiếng la thất thanh của thằng Cưng nghe mất hồn.
Chết em thầy San ơi? cứu em với? cứu em với? San và thầy Tư cũng vừa ra tới cổng võ đường, chàng nhìn Cưng thương hại, đưa tay lên miệng thổi phì phì. Ba con rắn hình như nghe được tiếng ám hiệu ấy, dừng lại ngay. Chúng ngóc đầu lên cao hơn nghe ngóng rồi nằm mọp xuống đất không nhúc nhích nữa. San tiến tới chỗ chúng nằm, chàng ngồi xuống, để ngửa bàn tay trên mặt đất Lạ lùng thay, cả ba con rắn lao thẳng vào ống tay áo San mất dạng.
Một lúc sau, mọi người đã trở lại phòng khách. Thầy Tư nhìn Cưng, hỏi:
– Bây giờ mày tin chưa? Thầy San còn nể tình đồng môn, không cho mấy con Rắn Ma, đệ tử của thầy ấy cắn mày là mày có phước lắm đó. Dám lấy cây đập chúng nó thì mày tới số rồi. Từ hồi nào tới giờ, chưa có đứa nào dám dùng cây đập tụi Rắn Ma bao giờ. Nếu tấn công chúng nó là kể như tự sát thôi. Mày phải biết Rắn Ma thù rất dai, chúng lại có ma tính, theo bén gót kẻ thù từ tỉnh này qua tỉnh khác, không bao giờ mất dấu. Nếu mày chưa tin, có thể thử đi, tối nay cả ba con Rắn Ma đó cùng chui vô mùng mày cho mà coi.
Cưng xanh mặt, nhìn San xua tay:
– Ê, ê, em tin rồi nghe thầy San. Đừng có đùa dai nghe thầy. Tối nay không có về nhà đâu đấy.
Hà vừá sợ vừa tức cười:
– Ba con Rắn Ma nó còn nằm trong ống tay áo thầy San, mày sợ rồi sao không xin lỗi chúng nó đi?
Cưng trợn mắt nhìn Hà:
– Cũng tại chị xúi người ta thôi, bây giờ còn giả nhân giả nghĩa nữa.
Hà lắc đầu nguầy nguậy:
– Ê, ê mày đừng nói bậy nhe. Chính mày năn nỉ thầy Tư đòi coi phép Rắn Ma, còn tao chỉ theo mày thôi đó nhe: Vụ này không mắc mớ gì tới tao đâu.
San mỉm cười:
– Thầy Tư nói chưi vậy thôi, không lý anh em đồng môn lại đi giết nhau sao? Phép này thực sự tôi đã luyện thành ngay từ khi chưa được xuất sư, nhưng không bao giờ dùng tới, vì mấy con Rắn Ma này nó chẳng giúp ích gì được ai. Thầy Tư cho tôi luyện để cho chúng nó gác võ đường phòng có kẻ tới đây phá phách thôi.
Tam thắc mắc hỏi San:
– Lúc nãy tôi có mang theo ngải trừ rắn, tại sao khi licng ra chúng nó không chạy, lại xúm vô ăn là làm sao?
San chưa kịp trả lời, thầy Tư đã nói:
– Ngải trừ rắn có công hiệu với tất cả các loại rắn, không có con rắn nào lại dám tới gần chứ đừng nói tới dám ăn cái thứ đó. Tuy nhiên, gặp Rắn Ma thì không có ích gì cả Lúc nãy thầy San cho chúng nó nuốt củ ngải ấy để dằn mặt mấy thầy thôi. Bây giừ thầy San trả thầy Tam củ ngải ấy đi.
Mọi người nghe nói ngạc nhiên, tất cả đều nhìn San như nhìn một quái vật. Chàng đưa tay lên miệng thổi phì phì, một con rắn chui từ trong tay áo ra, cuộn tròn trong bàn tay chàng, ngoan ngoãn nhả củ ngải ra rồi lại chui vô tay áo chàng. San cầm củ ngải trả lại Tam. Tam cầm củ ngải ngắm nghía, đúng là củ ngải lúc nãy chàng nhổ ở vườn thầy Tư. Chàng bắt đầu thấy rờn rợn, hoang mang, không hiểu những con rắn này có phải thực là Rắn Ma hay không. Tuy nhiên, chàng chắc chắn rằng: dù Ma hay rắn được luyện thưần thục tới mức đó, San muốn giết ai, quả thực dễ như lấy đồ trong túi áo rồi.
Có lẽ thầy Tư hiểu được tâm trạng Tam trong lúc đó, ông mỉm cười:
– Đáng nhẽ phép Rắn Ma này thầy Tam phải luyện được lâu rồi mới đúng. Tôi đã nói thầy học vận khí lên môi ngay từ khi thầy chưa được xuất sư, nhưng thầy chẳng bao giờ để ý tới, bởi vậy tôi cũng lờ đi luôn, vì chẳng bao giờ tôi thích năn nỉ một ai học cái gì cả.
Tam tần ngần nhìn thầy Tư:
– Có bao giờ chú nói với con hóc vận khí lên môi để luyện phép Rắn Ma đâu?
Đó cũng là quy luật của môn phái mình, người thầy không bao giờ nói cho đệ tử biết học cái này để làm gì, cái kia để làm gì cả. Đệ tử có bổn phận phải nghe lời sư phụ, có thế thôi. Hôm n(ty tao phá lệ cho chúng mày biết quá nhiều rồi, có lẽ cũng là cái duyên của những cô đệ tử mới này chăng?
Nga khôn khéo nói bọc theo thầy Tư ngay:
– Dù thầy có không nói, chúng con đã tới đây lại có bao giờ cãi lời thầy được.
Thầy Tư có vẻ vui vui, ông nheo mắt nhìn Nga:
– Chỉ ước gì các cô có thực tâm như vậy lo gì không nên. Bất cứ học cái gì cũng phải kiên gan, bền chí. Không thế nào học cái gì mà một sớm một chiều thành công được. Bây giờ mấy cô ra ngoài sân đi thử cho tôi coi những bài quyền học được từ trước tới nay, xem trình độ của các cô tới đâu rồi.
Nghe thầy Tưnói, mọi người lại ùn ùn kéo nhau ra sân ngay. Thầy Tư ra gốc cây Bã Đậu ngồi xuống, nói:
– Rồi, bắt đầu đi. Hãy đi bài quyền nào mà các cô ăn ý nhất, không cần phải nhiều đâu.
Nga quay qua bảo Chi:
– Mày biểu diễn trước đi.
Chi liếc xéo Nga nhưng nàng cũng bước ra sân ngay. Tiếp theo là Hằng và cuối cùng Nga cũng ra múa cùng một đường quyền hai người bạn nàng vừa biểu diễn. Thầy Tư gật gù, nói:
– Cũng tạm được, tuy nhiên bộ tấn chưa được vững lắm. Điều cần nhất là bước căn bản phải thật thành thục, nếu không sau này không tiến xa đưực đâu. Bây giờ thầy San chỉ cho mấy cô này những bước căn bản cho thực vững đã rồi vài hôm nữa tôi nhờ thầy Tam luyện quyền cho họ mới được.
Nói rồi thầy Tưvô nhà uống trà, Cưng cũng theo thầy Tư vô trong. Còn Hà khều Tam ra gò mả nói chuyện trong lúc San bắt đầu chỉ cho mấy cô học trò mới những gì thầy Tư vừa nói.
Gió thổi nhè nhẹ làm những tào dừa nước cọ vô nhau kêu xào xạc, Hà và Tam đi bên nhau mà chẳng ai nói một lời nào, cả hai cứ im lặng như vậy cho tới khi đi khỏi võ đường thực xa Hà mới lên tiếng: – Anh Tam à, em học ở võ đường thầy Tư cũng mấy năm rồi, không ngờ hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy những điều không thể tưởng tượng được. Phép Rắn Ma theo thầy Tư nói thì không cần điểm đạo xuất sưcũng luyện được, vậy mà chính anh cũng chưa nhìn thấy bao giừ. Thật là bất công.
Tam nắm nhè nhẹ tay Hà nói nhỏ:
– Anh biết ưùnh thật là khờ khạo, từ trước tới nay chỉ ham học ba cái Võ Thuật Cổ Truyền mà quên đi chú Tư là một vị thầy bùa nổi tiếng. Thằng San nó tới sau mà đi trước mình lúc nào không hay. Bây giừ không biết phải làm sao.
Hà thấy Tam có vẻ buồn bực, nàng sợ chàng nản trí nên đi sát vào chàng hơn nữa, nói nho nhỏ:
– Anh cứ yên trí đi, chương trình của chúng mình không tệ lắm đâu. Nhưanh biết, em đã chép hết cuốn sách nuôi ngải của Thầy Tư hôm nọ rồi, vụ đó coi như xong.
Hôm nay anh có lấy được cuốn sách nào nữa không?