VN88 VN88

Em có ân hận khi cho anh nhét cặc vô lồn phá trinh em không

Hà trao cho Bình ly bia, nàng làm bộ không nghe Bình nói gì, đi lại bàn chụp hình ngấm nghía. Có lẽ Bình đã chụp gần hết một cuốn sách của nàng rồi, Hà không ngờ Bình làm việc nhanh như vậy. Cái kiểu này, chỉ cần một tiếng nữa là anh chàng chụp hết mấy cuốn sách này như chơi.
Nàng buột miệng khen.
– Anh có cái bàn chụp hình này lợi hại thực, chỉ cần để cái gì muốn chụp lên đây bấm máy là xong, tiện ghê héng.
– Ở đó chỉ có thể chụp được những mặt phẳng mà thôi, còn những thứ khác chịu thua. Phải chụp bằng máy lớn trong phòng lâu lắc lắm. Còn trường hợp chụp lại sách vở hay hình ảnh cũ, bắt buộc phải dừng cái thứ này, vì mình sài phim nhỏ, ít tốn tiền mà lại lẹ làng nữa, mấy cuốn sách này anh chụp độ một tiếng nữa là hết, nhưng rửa phim phải mất bốn năm tiếng mới xong, chứkhông dễ dàng đâu.
– Như vậy cũng rắc rối quá hả. Nhưng rửa phim có khó lắm không anh?
– Khó thì chẳng có cái gì khó cả, khi mình biết rồi dễ thôi mà. Nhưng cũng hơi mất thì giờ một chút.
– Anh dậy em rửa phim có được không?
Uống hết ly bia, Bình hà một tiếng, trả lời Hà:
– Nếu em muốn học chỉ từ giờ tới sáng mai, chẳng những anh chỉ cho embiết rửa phim, mà còn có thể in hình được nữa.
Hà mừng rỡ:
– Anh nói thực nghe.
Bình nháy một bên mắt, mỉm cười:
– Chắc như bắp mà. Chỉ có điều em có muốn. học hay không thôi.
– Tại sao lại không học chứ. Dễ gì có ai chịu chỉ nghề nghiệp của họ cho mình đâu.
-Với ai còn giấu nghề, chứcòn em, anh cầu dậy không được
– Tại sao vậy?
– Tại anh mê em rồi.
Hà cười khúc khích, đưa đẩy:
– Em mà có đáng gì đâu, anh có cả lố bồ chứ bộ cù lần gì sao.
Bình tới sát bên Hà.
– Em nói oan cho anh rồi, kiếm một cô đỏ con mắt chưa ra, nói gì cả lố.
Hà lại cố ý nói lảng đi:
– Chắc từchiều tới giờ anh chưa ăn gì phải không, làm tạm ổ bánh mì cho chắc dạ đi rồi còn phải chụp hình chứ.
Bình lấy ổ bánh mì ăn liền không khách sáo, chàngcũng không muốn làm Hà mất hứng.
– Nhất định là phải ăn rồi, mấy khi được người đẹp cho ăn bánh chứ.
Em thích những người thực thà như anh vậy đó, còn những thứ cứ õng ẹo làm cao, này nọ thấy mà phát ghét. Bình vừa nhai nhồm nhoàng, vừa nói:
– Đúng rồi, anh cũng như em vậy đó, có sao nói vậy chứ không thích mầu mè mất công lắm.
Hà nhìn bàn chụp hình hỏi Bình:
– Chụp hình bằng cái bàn này có dễ không anh?
– Dẽ ợt, cứ việc lật trang sách qua, bấm cái nút ở đầu giây này là được à, bởi vì anh đã căn sẵn sàng rồi.
– Nếu vậy em chụp được không?
– Được chứ, em thử xem.
Hà thích thú, lật trang sách, bấm nút,nhưng máy không chạy, nàng ngơ ngác hỏi:
ủa, tại sao vậy anh?
Bình mỉm cười:
– Lúc nãy anh đã chụp rồi, bây giờ em muốn chụp, phải lên phim đã chứ.
– Anh chỉ cho em lên phim đi.
Bình bỏ khúc bánh mì đang ăn xuống bàn, chàng cầm cây cần trên máy kéo ngang một cái, nói:
– Được rồi đó, em chụp đi.
Hà bấm mạnh nút ở đầu giây nối vô máy, nàng nghe chiếc máy phát ra tiếng động nhẹ nhàng, ngước nhìn Bình như hôi ý, Bình gật đầu.
– Như vậy là em chụp rồi đó.
Hà cười khúc khích, thích thú:
– Bây giờ phải lên phim nữa phải không?
– Đúng rồi, làm như lúc nãy anh làm đó.
Hà kéo nhẹ cây cần lên phim.
– Được rồi phải không anh?
– Đúng rồi.
– Hà vừa định bấm nút chụp, Bình la lên:
– Ê, ê khoan đã.
– Còn cái gì nữa?
Bình chỉ tay xuống cuốn sách:
– Em chưa lật trang sách mới mà, tính chụp lại trang sách cũ sao?
Hà chợt nhớ ra, nàng cười gượng:
– Ừ héng, có thế mà cũng quên được.
Nói xong, nàng lật một trang sách rồi bấm nút.
– Đó, có thế thôi, em thành thợ lành nghề rồi đó.
Hà cười khoái trí:
– Để em tiếp tục chụp nữa nhé.
– Ờ em chụp đi, dễ thôi mà.
Hà không chờ Bình nói xong, nàng lật sách, lên phim và chụp liền, vừa chụp vừa cười thích thú. Bình thấy Hà vui vẻ, cũng khoái lắm, chàng đứng thực sát vô sau lưng nàng. Hai tay chàng vòng ra phía trước ôm lấy bụng Hà. Hình như Hà say mê với trò chơi chụp hình nên không để ý tới bàn tay Bình lần mò lên phía trên từ hồi nào. Một lúc sau, Hà đã chụp hết cuốn sách, bây giừnàng mới để ý, chiếc áo lót đã bị Bình lột ra tựlúc nào, némxuống sàn nhà. Nàng vừa quay lại, bờ môi đã ngập tràn chiếc hôn vội vã. Hà không muốn làm Bình mất hứng nên để yên cho chàng hôn, nhưng nàng cũng chẳng buồn hôn lại, bao nhiêu tâm trí của Hà đang để vô trò chơi chụp hình lý thú này. Chờ một lúc, Hà xô nhẹ chàng ra, nói:
– Em chụp hết rồi, bây giừ làm sao?
Bình buông nàng ra, nhưng coi tuồng vẫn còn tiếc rê lắm:
– Để anh bỏ cuốn sách khác vô cho em chụp nhé:
– Nói xong, chàng lấy cuốn sách kế tiếp, để lên bàn, cúi xuống nhìn vô lỗ máy, hai tay điều chỉnh lại độ nét của máy, rồi bảo Hà:
– Rồi, em có thể tiếp tục chụp được rồi đó.

Hà lại bắt đầu chụp, bây giờ nàng thông thạo lắm rồi nàng chụp thực nhanh và vững bụng, không còn lụp chụp như lúc ban đầu.

Nhưng được một lúc, nàng không làm sao lên phim được nữa. Thấy vậy, Bình bảo nàng:
– Em khoan chụp đã, hết phim rồi, để anh thay phim rồi mới chụp được.
Hà đứng qua một bên, nhìn Bìnhlấy máy ra, quận phim lại rồilấyphimra, Chàng ráp cuốn phim mới vô máy, mámg máy vào chỗ cũ, rồi lại nhìn vô lỗ máy điều chỉnh lại, xong suôi bảo nàng:
– Được rồi, bây giờ tới phiên cô thợ của anh đó.
Hà tươi cườilật trangsáchmới, định chụp đã nghe Bình nói:
– Khoan đã.
Nàng quay lại hỏi:
– Còn cái gì nữa anh?
Bình ôm ghì lấy nàng nói nho nhỏ:
– Em còn quên cái này mà.
Hà chỉ kịp trả lời, Bình đã cúi xuống tìm bờ môi mộng đỏ của nàng. Mùi bia ngọt ngọt đầu môi làm Hà cũng hơi ngây ngất, nàng vòng tay ra sau lưng Bình ôm lấy chàng.

Những cảm giác đam mê tới với Hà thực lẹ, có lẽ trò chơi chụp hình làm nàng khoan khoái nên dễ đưa đến những thích thú khác, nhất là nơi nây yên tịnh và không có ai. Bình lại khéo chiều chuộng nàng. Hàng nút áo phía trước ngực bật tung ra từ hồi nào rồi, nàng vừa cúi xuống. Bình cũng vừa với tay tắt đi ngọn đèn duy nhất trên bàn chụp hình, bóng tối tràn đầy căn phòng nhỏ ấm cúng. ánh đèn đường chỉ còn le lói lọt qua song cửa phía trên trần nhà. Bình dìu nàng về phía ghế bố, chiếc ghế chũng xuống vì sức nặng của cả hai ngllời. Lâu lâu, Hà nhìn thấy ánh đèn phản chiếu của những chiếc xe hơi chạy ngoài đường, rọi trên trần nhà qua song cửa sổ, di chuyển từ bên này qua bên kia. Hà thì thầm:
– Anh Bình ơi, còn nhiều hình phải chụp lắm đó.
Tiếng Bình trong hơi thở gấp rút.
– Em đừng lo, chúc síu nữa em ngủ, anh làm một thoáng là hết ngay thôi, nghĩ tới nó làm gì bây giừ.
– Có phải không đó, hay là anh lăn ra ngủ trước em thôi.
– Mình còn sống lâu mà, lo gl hả em.
Hà cười khúc khích, đập nhẹ lên lưng Bình.
– Cái anh này chỉ được cái thế là không ai bâng.

Hình như trời đã khuya lắm, xe cộ ngoài đường không còn qua lại nữa. Có lẽ tới giừ giới nghiêm rồi, Hà nhắm mắt lại, nàng nghe tiếng thở của Bình rồn rập, thân thể chàng ưứt đẫm mồ hôi…

Hà cũng không biết mình ngủ tự bao giờ, nàng chỉ nhớ mang máng Bình hùng hục một hồi, lăn qua bên cạnh nàng gáy khò khò ngay. Những lần đụng chạm với đàn ông như thế này, chẳng bao giờ có thể đưa Hà tới những giây phút đam mê như nằm bên Tam được.

Khi nàng thức dậy, Bình vẫn còn ngủ khì, Hà nhìn qua chiếc bàn chụp hình, mọi thứ vẫn còn nguyên như trước khi Bình kéo nàng xuống ghế bố. Hà lồm cồm bò dậy, nàng tới chỗ chụp hình tiếp tục chụp, nàng chụp gần hết cuốn sách, bỗng giật mình vì Bình đã thức dậy hồi nào, tới sau lưng nàng ôm ngang lưng, hai bàn tay chàng ôm gọn bộ ngực trần trụi của nàng. Hà ngả người ra sau, dựa đầu vô
ngực Bình, mỉm cưừi:
– Coi anh chụp hình tối qua hay quá héng.
Bình cưừi hì hì:
– Em đừng lo, chúng mình đi ăn sáng rồi anh sẽ làm hình cho em cả ngày hôm nay, nhất định em sẽ có cả phim lẫn hình nội trong buổi sáng nay thôi.
Vừa nói, Bình vừa kéo Hà đứng dậy, chàng ôm lấy nàng thật tham lam. Buổi sáng mới thứe dậy, thân thể Hà no tròn, những sợi nắng lọt qua khe cửa soi rõ thân hình vệ nữ ngà ngọc. Có lẽ mặt trời cũng đã lên cao, Hà thì thầm:
– Bộ anh không mở cửa tiệm à, muộn rồi đó.
Bình nói trong hơi thở đam mê:
– Ối lo gì chuyện đó em. Lâu lâu đóng cửa một ngày có sao đâu.
Hà cười khúc khích, cắn mạnh vô ngực Bình. Chàng la lên một tiếng, đè Hà xuống sàn nhà. Lưng Hà nằm trên sàn gạch hoa lạch ngắt, nàng la lện:
– Anh Bình…anh Blnh chơi cái gì kỳ quá hà. Lạnh muốn chết cái lưng người ta nè.
Bình vẫn cười hành hạch, hai tay giữ chặt lấy tay Hà ghì xuống sàn nhà.

Hà chịu lạnh không được, nàng hít mạnh một hơi, bộ ngực con gái phồng lên thật dữ dội, Bình vô tình đâu có biết Hà đang vận khí chuyển hết nội lực hất chàng ra, hơn nữa, từhồi nào tới giờ, Bình cũng không biết Hà có võ, bởi vậy chàng vẫn ỷ y nắm chặt tay Hà, tới khi Hà nẩy bụng lên, vòng chân cặp lấy cổ chàng vật xuống, Bình mới chới với không còn cách nào chống đỡ nổi nữa. Chàng bị hai chân Hà cặp chặt cổ đè xuống sàn nhà; không còn nhúc nhích được. Hai tay chàng vừa cựa quậy cũng bị Hà ngồi bật dậy bẻ ra sau.

VN88

Viết một bình luận