VN88 VN88

Em có ân hận khi cho anh nhét cặc vô lồn phá trinh em không

San tụt ngay xuống giường theo thầy Mười ra vườn. Có bốn đệ tử của thầy Mười cùng đi theo. Trừi tối thui, thầy Mười bảo San:
– Thầy đi sát vô tôi, trời tối bước loạng quạng té xuống vũng đó.

San vâng, dạ bước theo thầy Mười. Mọi người đi len lỏi giữa những cây ăn trái trong vườn, hết khu này tới khu khác.

Thầy Mười thông thạo lối đi nên San thấy thầy đi ào ào, đặc biệt nhất là không thấy một tiếng chó sủa nào. Có lẽ thầy Mười đã nghiên cứu kỹ đường đi nước bước, tránh xa những căn nhà có chó để không bị lộ lùnh tích. Chẳng bao lâu, mọi người tới một gò đất nhỏ bên cạnh mấy nấm mộ xây đã lâu đời. Có lẽ đây là nghĩa trang gia đình của cô Hai Thu. Thầy Mười chỉ nấm mộ mới bảo San:
– Cái này đây thầy San.

San bỏ đồ nghề xuống, lấy ra bốn cây đèn cầy đỏ, cắm bốn góc chung quanh nấm mộ như lời thầy Mười dặn hồi chiều rồi thắp một bó nhang thực lớn, chia ra làm hai, một nửa đưa cho thầy Mười. Cả hai bất đầu niệm chú, bắt ấn gọi hồn cô Hai Thu về. Không đầy một phút sau đã có gió lạnh thổi từ phía sau tới, lá cây cọ vào nhau nghe sào sạt đến rợn người. San biết lúc này yếu tay ấn có thể nguy hiểm tới tính mạng nên cố tập trung tinh thần vào khẩu quyết.Hình như có tiếng khóc ỉ ôi đâu đây. Bốn ngọn đèn cầy đỏ cháy leo lắt, chập chừn rồi bất chợt tắt vụt. Thầy Mười nói thực nhanh:
– Chúng ta khởi sự đào được rồi.
San không nói một tiếng nào, cắm bó nhang xuống đất và cố ra sức đào thực mau. Thầy Mười cũng đã lấy cuốc sẻng ra phụ với chàng.

Nói là phụ chứ kỳ thực thầy Mười còn đào nhanh hơn San nhiều. Bốn đệ tử của thầy Mười còn lanh lẹ hơn nữa. Bỗng trời như sụp hẳn xuống vì mây đen ở đâu kéo tới thực mau. Mặt trăng đã èo ọt lại bị đám mây đen che khuất làm trời tối mò mò. Có lẽ trời muốn mưa lớn. Gió đã bắt đầu thổi mạnh.

Sáu người hì hục đào bới, đến lúc mồ hôi San vã ra,muốn kiệt sức thì cũng vừa đụng tới quan tài. Bây giừ thầy Mười mới lên tiếng.
– Thôi, thầy San nghỉ đi, để cho tụi nó làm. Mình còn phải làm việc khác.
San biết mình phải làm gì, và cứ như thế tiến hành, không nói một lời nào.
Mùi nhang và trầm hương quện trong gió thơm ngào ngạt. Khi chàng và thầy Mười làm xong công việc của nùnh rồi, phụ với bốn người đệ tử của thầy Mười trục quan tài lên. Họ lật úp quan tài xuống rồi tháo lấy tấm ván dưới đáv quan tài. Thầy Mười dán đủ ba mươi sáu đạo bùa lên lưng xác chết, mùi hôi thối xông lên thực ghê người. San đã đốt thực nhiều trầm hương mà cũng không ăn thua gì. Trước khi hạ quan tài xuống, chàng xé một vạt áo cô Hai Thu, lấy miếng vải áo cột vào tay rồi ra gốc cây gần đó bắt ấn niệm chú. Trong khi thầy Mười và bốn đệ tử của ông hạ quan tài xuống huyệt, lấp đất lại. Quan tài đã bị lật úp ngay từ đầu nên khi hạ huyệt, xác cô Hai Thu nằm úp xuống phía dưới. Họ lấp đất đắp lên, San phải nhắm mắt lại niệm chú định thần. Một lúc sau, trời đổ mưa thực lớn. Những giọt mưa đập vào mặt San nghe ran rát. Gai ốc nổi cùng mình vì lạnh, từ phút này trở đi, chàng không được phép mở mắt nữa cho tới khi đám đệ tử thầy Mười cõng chàng về nhà. Họ lột hết quần áo chàng và được lau thật khô nhưng San vẫn lạnh cóng. Tấm ván hòm đã được rửa thật sạch và để ngay trước bàn thờ. Đám đệ tử thầy Mười khiêng chàng đặt nằm dài trên tấm ván.

Bây giờ trên thân thể San chỉ còn sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng cột ngang bụng và miếng vải áo cô Hai Thu cột ở cổ tay.

Thầy Mười bắt dầu đọc một bài kinh nghe rợn người, âm thanh thê thảm của thầy kéo dăi ra, ê a trong mưa gió. Sau khoảng một cây nhang, đám đệ tử thầy Mười lấy bút vẽ thân hình San lên tấm ván hòm, chàng không mở mắt ra nhưng cảm thấy chiếc bút chì chạy dài dọc theo cơ thể, cọ vào miếng ván kêu kèn kẹt. Sau đó, họ khiêng chàng lên kéo miếng ván ra. San nghe thấy tiếng cưa cọt kẹt, mọi người không ai nói với ai một lời nào. Giọng ngâm nga những câu kinh lạ tai của thầy Mười vẫn đều đều. Ngoài trời mưa thực lớn. Sấm chấp ầm ỳ và chói lòa, nhưng bây giừ San đã cảm thấy dễ chịu; không còn lạnh như trước nữa. Tuy nhiên, chân tay rã rời vì mệt mỏi. Có lẽ chàng đã dùng quá sức khi đào mộ cô Hai Thu. Hình như vì mệt mỏi chàng thiếp đi lúc nào không biết.

Chẳng hiểu San ngủ được bao lâu, khi giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, chẳng thấy ai chung quanh nữa. Cái hình nhơn bằng tấm ván hòm được cưa theo kích thước của chàng dựng ngay vách tường bên trái. Giữa mùi hương trầm của nhang đèn và ánh sáng chập chờn của những ngọn nến, hình nhơn trông như lay động rồi từ từ tiến lại phía chàng. Khi tới gần, San nhìn rõ đó không phải là cái hình nhơn bằng gỗ nữa, rõ ràng là cô Hai Thu bằng xương bằng thịt, đang rụt rè tiến lại. Dáng đi của nàng như sợ sệt và trông hết sức khổ sở. Có lẽ nàng đang khóc. Lòng chàng tự nhiên thấy bùi ngùi cho một cô gái xấu số, đoản mệnh. Thấy nàng đứng lại, không dám tiến lại gần San, chàng bảo nàng:
– Em lại đây. Nín đi, đừng khóc nữa.
San đã cố nói thực nhẹ nhàng và thân mật với nàng, vậy mà lời nói của chàng làm cô Hai Thu sợ sệt, nàng nhỏ nhẹ thưa ngay.
– Dạ… dạ, em không dám khóc nữa.
Vừa nói, nàng vừa tiến lại gần San và ngồi xuống. San kéo nàng vào lòng, thân thể nàng nhẹ như một làn khí bồng bềnh.
– Tại sao trông em buồn quá vậy. Cười lên được không?
– Dạ… dạ… em xin cười để anh được vui.

Nàng bắt đầu ngước mặt lên mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại thực tình tứ, chiếc miệng chúm chím, hơi thở từ từ nóng lên. San vòng tay ôm lấy nàng ghì sát vào lòng. Bờ môi ngọt lịm của Thu làm chàng ngây ngất. Quần áo nàng rơi rớt xuống sàn nhà nhẹ như hơi sương. Thân thể nhỏ nhắn, ẻo lả và mát rượi. Da thịt nàng trắng muốt, mịn như tơ. Nàng thì thâm bên tai chàng.
– Em cám ơn anh, em cám ơn anh đã cho em về đây. Xin anh đừng bao giờ hắt hủi em. Em tự nguyện làm một tên nữ tỳ cho anh sai khiến. Em có thể đạp chân lên vạn vật trong vũ trụ này, nhưng xin cho em được tôn thờ anh. Thể xác em là của anh, vì hiện giờ nó mang hình tượng anh, hơi thở anh, và tinh khí anh nữa. Hồn vía em cũng nằm trong tay anh. Anh để em sống, em được sống. Anh bắt em phải chết; thân thể em sẽ phải tan thành cát bụi. Xin anh thương em. Em sẽ làm tấtcả những gì anh sai khiến để anh được vui.

Từ nhỏ tới lớn, San chưa bao gìư được nghe bất cứ một người nào nói với chàng bằng những lời êm ái quị lụy như vậy Tâm thần chàng đê mê về những âm thanh ngọt ngào tình tứ ấy.

Mặc dù biết rằng, người con gái đang kề môi, áp má là do pháp thuật của thầy Mười mang nàng từ lòng đất về, nhưng không hiểu sao, chàng vẫn say mê mà không một chút sợ sệt.

San hôn lên ngực nàng, bộ ngực con gái trắng ngần và hồng đỏ vút cao. Nàng cười khúc khích, âm thanh thực dâm dật, mừi mọc lạ thường.

San thấy những làn khói nhang đèn trên bàn thừ tỏa ra bao phủ cả căn phòng nhỏ, hình như chúng kết lại với nhau thành một đám mây, nâng hai người lên cao. San cảm thấy thân thể bồng bềnh ngây ngất. Có tiếng suối chẩy, chim hót đâu đây và thân thể Thu nhập với chàng làm một.
San nghe nàng thì thào:
– Anh… anh ơi… em yêu anh. Em sẽ theo anh tới bất cứ nơi nào trong vũ trụ này để hầu hạ anh.
San ngờ vực hỏi nàng:
– Làm sao em theo anh được khi hình nhơn em đặt ở đây
Thu mỉm cười:
– Đây là một điều thầy Mười không biết. Khi em bước ra khỏi hình nhơn đó rồi, em không thùy thuộc vào nó nữa.

Tấm mảnh hòm đó chỉ có giá trị đưa thể xác và hồn vía em từ thế giới khác về đây, chứ em không lệ thuộc vào nó. Bây giờ là vào mệnh lệnh của anh thôi. Tuy nhiên, phải sống ở đây đủ bẩy ngày mới đủ cứng cáp để theo anh vĩnh viễn được San chỉ miếng vải chàng xé ở vạt áo Thu đang cột trên tay, hỏi:
– Còn miếng vải này có công dụng gì không?
Thu lắc đầu:
– Không, nó chỉ có giá trị đưa em về đây cho khỏi lạc đường là hết rồi.
– Trong vòng bẩy ngày em ở đây, nếu anh không tới thăm em có sao không?
Thu lắc đầu:
– Không sao đâu anh, nhưng em nhớ anh thôi.

VN88

Viết một bình luận