Tới lúc đó Bình vẫn không biết tại sao Hà có thể vật ngã chàng một cách quá dễ dàng nhưvậy.
Trong lúc đó, Hà chợt nghĩ ra mình còn phải lợi dụng anh chàng này chụp hết chỗ hình và rửa ra ảnh nữa, nàng làmbộ cười hì hì, lăn qua một vòng, nhân lúc Bình cố chườn lên mình nàng. Tuy nhiên, Hà vẫn còn sợ sàn nhà lạnh nên nàng cố tình nằm đè lên mình Bình, Hà chẳng còn lạ gì anh chàng này đang muốn gì.
Trong khi Hà đang tính toán, Bình vô tình chẳng biết gì chàng cứ đinh ninh Hà đang đùa với mình, thân thể chàng nóng lên hừnghực, vừa phầnbị kích thích, vừa phần phải chuyển hết gân cốt vật lộn với Hà, mặc dù nằm trên sành gạch lạnh ngắt, mình mảy Bình cũng đã lấm tấm mồ hôi. Chưa bao giờ Bình có những giây phút thích thú như buổi sáng hôm nay, chàng vòng tay ôm ghì lấy Hà, thân thể nàng lồ lộ những đường cong tuyệt vời, trắng mịn…..
Một lúc sau, Hà kéo Bình ngồi dậy, nàng cố tình ngồi trên dùi Bình, vòng tay ôm lấy đầu chàng ép sát vô ngực, nàng thì thầm:
– Chúng mình đi ăn sáng đã nghe anh, chút nữa rửa hình xong, còn nhiều thì giờ mà, phải không anh?
Vừa nói xong, Hà đứng dậy ngay, Bình vẫn còn tiếc rẻ, nhưng không hiểu sao, lúc này Hà nói gì chàng cũng làm theo một cách dễ dàng, mặc dù biết mình không muốn như vậy Bình đứng nhìn Hà mặc quần áo mà trong lòng tiếc hùi hụi. Cuối cùng, chàng cũng đành mặc qưần áo vào, đưa Hà ra chợ ăn sáng.
Tại chợ Nhỏ, Tam đang ngồi nhâm nhi ly cà phê. Quán hủ tíu chú Ba đông nghẹt, mấy bữa nay, Tam không đi làm nữa, sáng nào chàng cũng ra đây ngồi uống cà phê, có khi tới trưa mới về. Nhiều khi chiều chiều chàngcũng ra đây ngồi, lúc đầu còn ít, sau này ra quán ngồi uống cà phê thành một cái lệ, chàng cứ lòng vòng ở võ đường một hồi là lại rà rà la đây ngay. Hà đã nói với chú Ba chủ quán, bao nhiêu tiền Tam ăn uống nàng sẽ thanh toán hết.
Tất cả những gì Hà bàn với Tam lúc này, hơn bao giờ hết, chàng thấy thật hợp tình hợp cảnh. Nếu bây giờ không gầy được một sòng bầu cua ở đây, còn chờ tới bao giờ. Tam đã điều đình với bà Tám Rau Muống ngồi phía bên kia đường, nhường chỗ cho chàng một khoảng. Chỗ này cũng rộng rãi nên bà Tam Rau Muống bằng lòng ngay, hơn nữa, đứa con gái riêng của chồng bà cũng đang học trong võ đường chú Tư và Tam cũng mướn nó phụ một tay trong sòng bầu cua nữa.
Tam đã định trưa nay bắt đầu cho thằng Cưng đem bàn bầu cua ra lắc, chàng ra đây ngồi từsáng thăm dò tình hình. Mọi chuyện thực êm đẹp. chàng có vẽ đắc ý lắm. Tuy nhiên, không hiểu Hà đi đâu từ tối qua không thấy về, Tam hơi nóng ruột, nhưng cũng không biết làm sao tìm được nàng. Mặc dù tiền bạc và đồ nghề Hà đã lo cho Tam xong hết rồi, nhưng ngày khai trương không có nàng cũng uổng.
Tới xế trưa, đám thằng Cưng kéo nhau ra. Tam gật gù hài lòng vì nó đã làm đúng những gì Hà và chàng dặn. Tụi nó sáu bẩy đứa xúm vô chơi, đứa lắc, đứa đặt, thật náo nhiệt. Nhiều bà con đi chợ tò mò cũng đứng coi mấy đứa nhỏ chưi. Vài người có máu đỏ đen đặt thử vài đồng, lúc đầu còn thưa thớt, chỉ vài giờ sau, mọi người xúm vô, vòng trong, vòng ngoài. Tam mừng ra mặt, chàng muốn nhào qua đó coi, nhưnglại nhớlời Hà dặn, chàng phải đứng vòng ngoài coi chừng những đám anh chị ở những nơi khác tới phá.
Tới xế trưa, hàng quán đã dẹp hết. Tam cho lnáy đứa nhỏ nghỉ, chàng đưa chúnglên chợ Thị Nghè ăn uống. Mọi người vui vẻ về kết quả của ngày đầu. Tiền bạc tuy thu không được bao nhiêu, nhưng ngày hôm nay sòng bầu cua đã đương nhiên được mọi người chấp nhận một cách vui vẻ, không thấy ai tỏ vẻ chống đối hay phá phách gì. Cưng là ngườivui sướng nhất, nó cười nói luôn miệng. Phải công nhận là nếu không có Cưng, sòng bầu cua này không thể nào hoạt động sớm như thế này được. Những kinh nghiệm Cưng theo tụi lắc bầu cua mấy năm trước ở kho 5 bên Khánh Hội, được Cưng san sẻ cho anh em trong bọn. Vì vậy tự nhlên Cưng đóng vai chánh trong vụ này.
Nhưng điều làm Cưng vui nhất là từ hồi nào tới giờ, nó để ý tới Châu mà cô nàng chẳng biết gì, hôm nay nhân vụ sòng bầu cua này, Châu cũng được Tam mướn ngồi cạch nó chung tiền, tự nhiên hai đứa trở nên thân mật ngoài sự mong ước của nó. Lúc đầu còn hơi e dè vì bà dì ghẻ của Châu ngồi bên cạnh bán rau muống, sau có vẻ bà ta cũng khoái Cưng, nó thấy bà nhìn mình tủm tỉm cười hoài. Hình như Châu cũng biết điều đó, vì từ lúc ấy, Cưng thấy nàng bạo dạn hơn nhiều. Mặc dù bà Tám Rau Muống là dì ghẻ, nhưng Châu coi bà như mẹ ruột, bố nàng lấy bà Tám Rau Muống đã lâu mà không có thêm được đứa con nào nên bà ta rất thương Châu. Hơn nữa, khi lấy bố nàng, bà Tám chỉ là con nhỏ ở cho người bạn của bố Châu, khi về nhà nàng rồi, bố nàng mới tập cho bà buôn bán và gầy lên khúc sông trồng rau muống cho bà cắt đem ra chự bán. Hai bố con Châu cũng nhờ sự tần tảo của bà Tám mà cuộc sống gia đình hết thật no đủ, nhất là hồi này bố Châu đau ốm luôn, thỉnh thoảng mới đi phụ với anh em bạn nghề đóng vài cái bàn, cái ghế nhì nhàng, chứ không còn đi cất nhà, cất cửa như trước được nữa.
Sau khi đi ãn về, Cưng rủ Châu đi bộ vòng ra xa lộ Biên Hòa, băng qua khu cầu Tân Cảng về xóm Lao Động. Châu bằng lòng ngay, hai đứa tách ra đi riêng với nhau. Khi qua bờ ruộng gần chân cầu, Châu cười cười nói:
– Tụi mình đi với nhau nhưvầy, thiên hạ thả cửa đồn tùm lum cho mà coi.
Cưng cười khoái trí:
– Cho tụi nó đồn càng hay.
Châu nhìn ra sau, không thấy ai, nàng xô nhẹ Cưng.
– Anh khôn vừa vừa chứ, người ta là con gái nó khác.
Cưng nhìn Châu xiên xiên:
– Con gái thì khác cái gì chứ?
– Khác chứ sao không.
Vừa nói, Châu vừa đi hơi nhanh lên phía trước. Cưng rảo bước theo sát nàng ngay. Con đưừng này buổi trưa không có ai. Cưng bạo dạn nắm tay Châu, bàn tay nàng lành lạnh nhưng thật mịm nàng. Thấy Châu không phản đối, Cưng đi sát vào nàng hơn nữa. Chàng nghe thấy hơi thở Châu mau hơn, hình như tay nàng hơi run run.
– Coi chừng có ai trông thấy, kỳ lắm nghe anh Cưng.
Cưng nói nho nhỏ:
Giừ này làm gì có ai qua lại con đường này mà sợ.
– Thì em cũng nhắc anh vậy thôi mà. Nếu khu này có
người, em đâu dám để anh đi gần thế này.
Vừa lúc đó, một con rắn Ráo chạy ngang đường, thấy
hai người đi tới hoảng hồn chạy ngược lại. Châu la lên:
– Anh Cưng, anh làm sao bắt con rắn cho em.
Cưng nhanh nhẹn lượn khúc ây bên đường rượt theo đập con rắn một phát, con vật cong mình oằn oại. Chàng đập thêm một cây nữa, con rắn chết ngắc. Lúc ấy Châu cũng vừa chạy tới, thấy con rắn nằm chết còng queo, Châu tiếc hùi hụi.
– Cái anh này thật chẳng được tích sự gì cả. Em bảo anh bắt dùn em con rắn lại đi đập nó chết queo còn làm ăn gì được nữa.
Cưng nhìn Châu trừng trừng.
– Bộ em… em biết cách luyện Rắn Ma như thầy San hả?
Châu gật đầu.
– Thầy San đang dậy em, nhưng không có con rắn nào để thực tập. Lúc nãy đã từng anh núm được con rắn đó rồi ai ngừ anh lại đập chết.
Tự nhiên Cưng thấy rờn rợn, chàng nghĩ tới ba con rắn ma qủi của San quấn lấy chân chàng bữa trước mà phát kinh. Nhất là lúc nó rượt theo làm chàng chạy chí mạng.
Cưng hơi lạc giọng hỏi:
– Bộ em không nói chơi với anh đó hả?
Châu dậm chân, nàng còn đang tiếc rẻ con rắn.
– Trời ơi, ai xạo anh làm gì chứ. Bộ không ai dậy anh cách vận khí lên môi sao?
– Không, chưa ai dậy anh cái vụ này cả. Chỉ có bữa trước bị mấy con Rắn Ma của thầy San rượt, rồi thầy Tư nói cái gì vận khí lên môi để luyện Rắn Ma, chứ chưa ai chỉ cho anh cả.
Như chợt nhớ ra điều gì, Châu cười khúc khích.
– A, em quên. Anh chưa cúng tổ nhập môn mà, thầy Tư đâu có chỉ ba cái vụ này đưực. Anh theo thầy Tư được bao lâu rồi?
– Hai năm.
Hèn chi anh không biết cũng phải.
– Thế em theo thầy Tư bao lâu?
– Gần 5 năm rồi, nhưng em mới cúng tổ nhập môn
được hơn một năm thôi.
– Thầy Tam theo thầy Tư gần hai chục năm rồi mà cũng chưa biết vụ Rắn Ma là gì. Bữa trước thầy Tư kêu thầy San đem Rắn Ma hù thầy Tam té đái. Em có nghe không?
Châu cười khúc khích:
– Trong võ đường ai lại không biết vụ đó. Cũng chỉ tại thầy Tam làm biếng học, nên tới giờ này cũng không biết gì Chứ thực ra thầy Tưdậy thầy Tam lâu rồi. Hơn nữa, vận khí lên môi ai cũng luyện được. Nhưng làm phát ra tiếng kêu không phải ai cũng làm được đâu.
– Khó vậy sao?
– Chứ còn gì nữa.
Châu đưa tay lên hất những sợi tóc bay lòa sòa trên trán, tự nhiên nàng cảm thấy nực nội ghê hồn. Trời trong vắt, không một áng mây. Nàng nhìn quanh, bảo Cưng.
– Trời nắng quá, hay là chúng mình chui vào bụi mía này ngồi một lát đi.
Nghe Châu nói, bây giờ Cưng mới để ý mình rượt con rắn băng qua khu đất trống tới gần ruộng mía rồi. Chàng mỉm cười:
– Không ngờ con rắn qủi này chạy mau ghê.
Tiện tay chàng cầm khúc cây hất con rắn ra xa, nắm tay Châu dắt nàng chui vô ruộng mía: Hình như Châu vẫn còn tiếc con rắn, nàng hỏi:
– Anh Cưng à, không biết trong ruộng mía này có còn con rắn nào nữa không héng?
Một ý nghĩ đen tối vụt qua đầu Cưng, chàng trả lời liền:
– Ruộng nào mà không có rấn, nhưng anh nghĩ phải vô sâu sâu một chút, những chỗ không có người qua lại rắn nó mới dám ở.
Châu nghe bùi tai, hối Cưng:
– Nếu vậy tụi mình đi tuốt vô trong đó nghe anh.
Cưng mừng thầm trong bụng.
– Ờ, ờ phải đó. Để anh kiếm một nhánh cây có cái chàng ngạc, nếu vô trong đó gặp chú rắn nào, đè cái đầu nó xuống bắt sống ngon ơ.
Đi một lúc thật lâu, Châu có vẻ mệt vì những chiếc lá mía cọ tứ tung, nàng bảo Cưng:
– Anh Cưng à, hay là ưùnh ngồi đây nghỉ một chút đã, đi xa mệt quá rồi.
Cưng chịu ngay, chàngvạt mấy câymía nàm xuống, lấy chỗ cho hai đứa ngồi. Tiện tay, Cưng bẻ một cây mía thật bự trước mặt, trao cho Châu một khúc.
– Cây mía này chắc ăn được rồi đó, em ăn cho đỡ khát.
Châu cười khúc khích:
– Không ngờ anh cũng biết ăn trộm mía héng.
Cưng cười hì hì:
– Trộm thì biết là cái chắc rồi, nhưng ruộng mía này của nhà anh.
Châu cũng cười theo:
– Có phải không đó. Đừng có nhận ẩu nghe.
Cưng hơi ngạc nhiên.
– Ủa, vậy em không biết thực sao?
– Em có nghe bố anh làm ruộng, nhưng tưởng là làm ba vụ lúa chứ.
– Có bố anh có cấy lúa, nhưng cũng có mấy miếng đất trồng mía nữa. Như khu đất này trồng lúa không được, vì đất khô quá nên bố anh trồng ít mía cũng có tiền lắm.
Châu hơi ngạc nhiên.
– Vậy mà từ hồi nào tới giờ em đâu có biết.
– Thì cũng nhưanh đâu có biết em đang học phép Rắn Ma đâu.
Châu đập mạnh lên vai Cưng, la nho nhỏ:
– Cái anh này.
Cưngcười mơnchớn, chàngnắmlấy tay Châu kéonàng sát vô mình. Có lẽ Châu biết nơi đây không có ai, hơn nữa, ruộng mía này lại là của nhà Cưng, nên nàng bạo dạn, ngả người vào mình Cưng. Chàng chỉ chờ có thế, vòng tay ôm lấy thân thể nàng inột cách vội vàng. Hương thơm da thịt con gái làm Cưng ngây ngất, chàng cúi xuống tìm làn môi mọng đỏ của Châu, nàng ngước lên, mắt nhắm lại, chiếc hôn nồng cháy vụng dại của Cưng làm nàng biết ngay anh chàng còn thực nai tơ. Tuy nhiên, bàn tay chàng cũng đã luồn qua vạt áo,lầnlên trên,bứt tung nịt áo ngực của nàng. Châu hơi co người lại, nhưng nàng vẫn để yên…