Tam cười sằng sặc, chàng có vẻ phục Hà lắm. Bỗng Tam chợt nhớ tới mấy cuốn sách bùa mượn trộm của thầy Tư đưa cho Hà bữa trước, chàng hỏi:
– Còn mấy cuốn sách bùa em chép tới đâu rồi?
– À xong hết rồi, chiều mai em mang về để anh trả lại, kẻo bại lộ thì nguy to đó,
– Em làm sao mà hay quá vậy?
– Em đã nhờmột người bạn chụp hình lại tất cả những trang sách ấy, anh ta đã rửa ra hình rồi, nhưng chờ đóng thành cuốn sách, chiều mai là xong hết.
– Nhưvậy là chúng mình đã có tất cả những gì chú Tư có nhưng không biết có luyện được không đây?
– Tại sao anhlo luyện không được? Em không biết bùa thì như thế nào, nhưngvề ngải, em đã biết tất cả cách luyện cũngnhưcách sửdụng rồi. Bây giờ chúng ta chỉ còn lo đem chúng về trồng trong vườn ngải bên Thủ Thiêm nữa là xong.
Tam hơi trầm ngâm:
– Biết là một chuyện, nhưng kiếm chò đủ những loại ngải ấy lại là cả một chuyện khác.
Hà mỉm cười:
– Anh lầm rồi, có những thứ ngải thực độc địa mà mọi người cứtưởnglà câykiểng hay rau cỏ dại. Thí dụ như ngải Ma Lai anh có biết nó ra sao không?
– Anh nghe chú Tưnói thứ đó khó nuôi lấm, ít người có
Hà vẫn cười bí mật.
– Anh có biết công dụng của nó ra sao không?
Tam lụp chụp trả lời:
– Biết chứ, biết chứ, thử đó ăn vô là đứt ruột liền, có trời cứu.
– Anh đã nhìn thấy ngải Ma Lai bao giờ chưa?
Tam ngẩn người ra nhìn Hà.
– Bộ em có nhìn thấy nó rồi à?
– Chẳng những em nhìn thấy, mà em còn lấy nó thử chơi nữa.
– Em không có nói rỡn phải không?
– Không, em đâu có rỡn với anh làm gì. Khi đọc cuốn sách ngải của thầy Tư tới khúc ghi chú về ngải Ma Lai, em mới bật ngửa ra là thầy Tư trồng cả trăm cây ngải Ma Lai ngay trước cửa nhà mà không ai biết. Em cũng chưa tin tưởng ở những lừi ghi chú đó lắm, nên mới nhổ một cây về thử cho con mèo nhà em ăn. Anh có biết kết quả ra sao không?
Tam hồi hộp hỏi:
– Kết quả thế nào?
– Sau khi con mèo ăn xong miếng cá có rắc chút ngải Ma Lai, chỉ độ năm phút sau nó dẫy đành đạch, chết ngắc. Trước khi chết, nó són cứt, đái ra tùm lum. Mà kỳ lắm, mùi hôi thối không thế nào chịu được. Phân nó mầu xanh lè như chiếc lá của Ngải Ma Lai nữa.
Tam rùng mình.
– Ghê vậy sao?
– Phải, em cũng không ngờ thứ ngải đó độc địa như vậy
– Em nói chú Tưtrồng cả trăm cây trước nhà sao không ai biết?
– Mọi người không biết vì lầm ngải Ma Lai với loại cây khác thôi.
– Vậy nó ra sao?
– Anh có biết trước nhà thầy Tư có một vườn rau Rấp Cá không?
Tam nói ngay:
– Biết chứ sao không.
Đó là vườn ngải Ma Lai đó, chứkhông phải rau Rấp Cá đâu
Tam ngồi bật dậy, sợ hãi.
– Em có nói chưi không đó?
Hà bình tĩnh đáp:
– Em không nói chơi đâu.
Nếu vậy ai không biết bứt ăn chết cha sao?
– Đó cũng là lý đo tại sao những người chơi bùa ngải không bao giờ ăn rau Rấp Cá. Họ sợ lầm với ngải Ma Lai chứ không phải loại rau đó có điều gì kiêng cử với họ đâu.
– Hèn gì Chú Tư luôn luôn nhắc các đệ tử không bao giờ được ăn rau Rấp Cá. Nhưng mà bộ rau Rấp Cá là ngải Ma Lai hả?
– Không phải đâu, nó chỉ giống nhau như hệt, song ngải Ma Lai nhổ lên nó có củ nhưcủ sắn nho nhỏ. Nếu anh chỉ nhìn phía trên không thôi, không thế nào phân biệt được ngải Ma Lai và rau Rấp Cá đâu. Nhưng khi nhổ lên mà thấy nó có củ dưới gốc thì coi chừng, chính y đó. Ăn vô là bỏ đời.
– Như vậy ăn rau Rấp Cá dễ bị lầm lắm.
– Dù có lầm ăn vô cũng không chết đâu.
Tam ngạc nhiên, hỏi:
– Em nói cái gì kỳ vậy?
– Tất cả các loại ngải đều phải biết cách dùng mới có hiệu quả. Ngải Ma Lai cũng vậy. Ai ăn phải thứ ngải này trộn với cứt Gà Sáp mới chết, còn như ăn khơi khơi như ăn rau Má thì vô hại.
Bây giờ Tam mới hết thắc mắc, chàng chợt nhớ ra chuyện Ma Lai ăn cứt Gà Sáp mà chú Tư thường kể.
– Hèn gì Chú Tư thường kể chuyện con Ma Lai ăn cứt Gà Sáp là nhắm vào cách luyện ngải Ma Lai. Có ai ngờ như vậy đâu
– Đúng rồi, chắng những thầy Tư thường kể chuyện đó mà mọi người ai cũng biết chuyện Ma Lai đêm đêm tìm cứt Gà Sáp mà ăn. Thực ra đó là cách truyền tụng luyện ngải Ma Lai của giới chơi bùa ngải để cho dễ nhớ, mọi người không ai biết thôi.
Hà nắm tay Tam kéo chàng nằm xuống.
– Anh nằm xuống đi, làm gì mà ngồi sửng như ông phỗng đá vậy.
Tam cười hì hì, lấy tay quẹt mồ hôi trên trán, chàng nghe Hà nói về ngải Ma Lai mà soát mồ hôi lúc nào không hay. Chàng với tay tắt đèn nằm xuống bên Hà. Bóng tối tràn đầy căn phòng nhỏ. Hà gác một chân lên mình Tam, nói:
– Thôi chúng mình đi ngủ nhe.
Tuy vậy nhưng Tam không thế nào ngủ được, chàng chằn trọc nhìn lên trần nhà đen thui mà tưởng tượng ra hàng trăm chuyện ma quái, một lúc sau, Tam nói nho nhỏ:
– Hà à, trong cuốn sách ngải của chú Tư có ghi rõ tất cả phép luyện các giống ngải hay sao?
– Dạ, mỗi thứ ngải đều ghi chú đủ cả cách dùng cũng như hình dáng của cây ngải nữa.
– Tất cả có bao nhiêu loại ngải được ghi trong đó.
– 36 loại.
– Hèn gì tronglời kinh tụng của môn phái chúng mình có câu “Ba Mươi Sáu Vị Tà Ngải” là nhưvậy.
– Anh Tam à. Hình như cuốn sách ngải này thầy Tư có trao cho thầy San chép rồi phâi không?
– Đúng rồi, thầy San chép cuốn sách này ngay từ khi được xuất sư, lúc đó anh đâu có biết nó lợi hại như vậy nên không để ý.
– Ngoài cuốn sách này ra, anh còn thấy cuốn sách nào nói về ngải nữa không?
– Anh đâu có biết, bộ cuốn sách này chép không đủ sao?
– Cuốn sách này chép đủ hết phép luyện và cách dùng, cũng như tả hình dáng 36 loại ngải, nhưng em không thấy có ghi cách giải.
Tam chợt nhớ ra điều gl, chàng kêu lên một tiếng:
– Thôi chết rồi, còn một cuốn nữa mầu đỏ thầy San còn giữ.
– Anh hỏi mượn đi.
Tam giẫy nảy lên:
– Đừng có súi dại chứ, chúng mình vừa trộm cả đống sách, bây giờ anh lại mở miệng ra hỏi, như vậy có khác gì lậy ông con ở bụi này hay sao.
– Ừ héng, để lộ ra là bỏ đời.
– Bỏ đời là cái chắc rồi, hơn nữa, từ hồi nào anh không biết chữ, bây giờ lại đi mượn sách về ngắm hay sao. Có ai ngu nhưcon heo cũng biết tụi mình gian. Nhất là thầy San thì đừng hòng qua mặt nó. Anh ngán thằng này còn hơn chú Tư nữa!
– Không hiểu sao em cũng như anh vậy đó. Nhiều lúc mình còn dám rỡn mặt với thầy Tư, còn thầy San mình lại không dám, mặc dầu anh ấy cũng chỉ sấp sỉ như tụi mình chứ có hơi gì nhiều đâu.
– Ừ thôi ngủ đi nhé, khuya rồi đó.
Hà không nói gì nữa, nàng cũng buồn ngủ rồi. Bàn tay Tam mò mẫm nhẹ nhàng trên thân thể làm nàng dễ chịu và lịm đi lúc nào không hay.
Thời gian trôi qua thực mau, hôm nay lại tới ngày San hẹn Hoa tới đón nàng lên Saigon chơi. Con đường xuống cầu Bình Lựi như dài ra hơn mọi lần. San cho xe chạy thực mau, gió thổi ù ù qua hal bên tai. Trời chưa sáng rõ mà đã oi bức khó chịu rồi. Trên trời nhiều đám mây đen kéo nhau che kháp vùng. San đoán hôm nay dám có mưa lớn lắm. Sở khí tượng đã tiên đoán cả tuần nay một trận bão sẽ thổi qua đây vào cuối tuần này.
Tới đầu hẻm nhà thầy Mười, San đã thấy Hoa ra đón chàng ở đó. Nàng cười thực.tươi, khuôn mặt rạng rở.
– Em đoán giờ này thế nào anh cũng tới.
San mỉm cười vui sướng:
– Sao em tài quá vậy, bọ thầy Mười có dậy em học bói toán nữa sao?
Hoa thực thà nói:
– Dạ, em có biết chút ít, nhưng mà em đâu có bói anh xuống đây chơi hôm nay đâu. Anh chả hẹn em tuần trước là gì.
San cười hì hì, nắm nhẹ tay Hoa.
– Anh nói chơi thôi, sao em thực thà quá vậy. Mấy bữa nay có gì lạ không em?
Hoa gật đầu.
Anh vô nhà em cho anh coi.
– Cái gì mà bí mật quá vậy?
Hoa cười khúc khích.
– Em biết anh thích lắm đó.
Vậy thì em leo lên xe đi, anh chở em vô trong.
Hoa không để San phải nói lại lần thứ nhì, nàng leo lên xe chàng ngay. San rồ máy cho xe chạy vào trong xóm. Con đường đất nhỏ, hai bên dừa Xiêm mọc dài che phủ cả phía trên, những trái dừa xanhmơn mởn in bóng xuống con lạch rung rinh ánh nước. Vài con chim bay vội vã lúc xe San lướt qua.
– Thầy Mười đang làm gì ở nhà hả em?
– A, thầy đi chữa bệnh rồi, đi từsáng sớm lúc em chưa thức nữa.
– Bao giờ thầy mới về?
– Em đoán cũng phải tới tối mới về được, hơn nữa, hôm qua thầy Mười nói với em, hôm nay thế nào cũng có mưa to, gió lớn. Không biết thầy có về kịp tối nay không, hay là lại kẹt luôn trên Lái Thiêu mất.
– Thầy đi chữa bệnh gì vậy?
– Em nghe thầy nói có nglầli bị thư ếm gì đó, gần chết rồi ông ta là một thầy pháp thì phải.
– Thầy pháp mà lại để cho người ta ếm à?
Hoa cũng cười theo, nàng vòng tay ôm chặt bụng San hơn nhữa. Con đường gồ ghề nên sóc quá. Xe vô tới sân nhà, Hoa nói ngay:
– Anh vòng xe ra nhà sau đi, không có ai ở nhà trên đâu.
San ngạc nhiên.
– Ủa, mọi ngưừi đâu hết rồi?
– Dì Mười đi bán hàng, mấy đứa nhỏ đi chợ với ngoại em. Bây giờ còn có một mình em coi nhà thôi.
Hoa mới nói xong, xe cũng vừa tứi căn nhà nhỏ phía sau. Nàng bảo chàng:
– Anh cho xe chạy luônvô trong nhà đi, em sợ để ngoài này chúc nữa trời mưa quá.
Mấy con chó thấy người lạ, chạy ào ra sân sủa dử dội. Hoa nạt một tiếng, chúng cúp đuôi chạy vô nhà ngay. San cười:
– Kể ra em cũng có uy đó chứ, phải chi anh đi một mình, tụi này dám làm thịt anh lắm.
Hoa cười khúc khích.
– Cái anh này cứ ngạo em hoài.
San chống xe lên, chàng nhìn quanh.
– Nhà vắng quá, em ở nhà một mình không sợ ăn cướp sao?
Hoa nhìn San tinh quái.
– Anh nghĩ có đứa nào vô nhà thầy Mười ăn cướp được hay sao?
San nắm tay Hoa kéo nàng sát vô người chàng.
– ờ héng, nhất là thầy Hoa coi nhà, có Thiên Lôi cũng phải né chứ nói gì mấy thằng cóc con phải không?